Vào lúc chạng vạng, bầu trời là một mảng đỏ đậm. Ánh nắng rọi xuống mặt đất dần dần trở nên le lói. Tô Nhân Nhân vác chiếc máy xay thịt trên lưng đi vào trong hẻm, mặt gạch lát không bằng phẳng, tấm bùa màu vào được xỏ dây đỏ đeo trên cổ lắc qua trái rồi lại qua phải, từng hạt mồ hôi rơi xuống. Tới nay, cô bé mới đứng thẳng người đưa tay lên gõ cửa.
Ra mở cửa là một bà cụ bị mù, đứng ở ngưỡng cửa duỗi tay ra lần mò:
- Nhân Nhân? Nhân Nhân về có phải không?
- Bà ngoại! - Tô Nhân Nhân vào nhà, đặt máy xay thịt xuống đất: - Tối rồi, bà mau vào nghỉ ngơi đi. Cháu còn phải đi phụ ông đẩy xe về.
- Ngoan! - Bà cụ run rẩy sờ mặt Tô Nhân Nhân, vừa dùng khăn lau mồ hôi cho cô bé vừa cười nói: - Bà có nấu canh cá trứng vịt Bắc Thảo rau thơm, về là có ăn liền.
- Dạ, ông thích nhất là canh cá trứng vịt Bắc Thảo rau thơm. Hồi nữa về chắc chắn sẽ vui lắm đây.
Nói đoạn, Tô Nhân Nhân dìu bà ngoại vào nhà rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Dạo trước cha mẹ của Tô Nhân Nhân đến Hương Cảng làm việc, một mình cô bé ở nhà gặp phải chuyện rình rập đáng sợ kia nên mới dọn đến đường Kha Sĩ Điện (Austin) sống cùng ông bà ngoại. Ông ngoại bán cá viên chiên ở Tiêm Sa Chủy, cô bé thường đến bán phụ vào lúc tan học.
Sắc trời đã tối hoàn toàn, những ngọn đèn mờ căm ven đường sáng lên thứ ánh sáng le lói. Cô bé sợ ông ngoại bị té, muốn đi đường tắt thì phải băng qua công viên Cửu Long. Công viên vắng người, cô bé vốn đã nhút nhát, cắn chặt môi dưới, tim đập như trống.
Bỗng nhiên, ngọn đường ven con đường sỏi đá nhấp nháy. Không hiểu vì sao từ đáy lòng Tô Nhân Nhân dâng trào một nỗi sợ hãi. Cô bé đang định cất bước chạy, có một bàn tay đeo găng tay da màu đen từ phía sau duỗi tới bịt chặt miệng Tô Nhân Nhân.
- Ưm… ưm… ưm…
Hai mắt Tô Nhân Nhân trợn lên, cô bé sợ hãi túm lấy cánh tay đối phương và hét lên đầy sợ hãi. Người nọ thấy cô bé giãy giụa, bèn dùng một tay che mặt, một tay kẹp ngang cần cổ cô bé, nhấc mạnh cô bé lên.
Tô Nhân Nhân ra sức giãy giụa, chân càng lúc càng cách xa mặt đất, khoảnh khắc cô bé sắp sửa tắt thở vì thiếu ô xy, lá bùa vàng trên cổ lại lóe lên ánh sáng màu đỏ. Người nọ bỗng nhiên thả lỏng sức lực, chửi thầm một câu.
Tô Nhân Nhân rớt xuống mặt cỏ, hai chân quỳ trên nền đất ướt nhẹp, cô bé nghe được giọng nói hơi quen thì hơi ngẩn ra, sau đó hét ầm lên kêu cứu. Sau đó nhanh chóng nhổm dậy chạy ra khỏi công việc, không quên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Người nọ mặc một chiếc áo hoodie màu đen có phần mũ che khuất cả nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt bên dưới thì bị một chiếc khẩu trang bịt kín, thấy càng lúc càng có nhiều người, liền xoay người đi khỏi.
Tô Nhân Nhân chạy ra đường lớn, cô bé sợ hãi ngồi phịch xuống đất run bần bật. Nỗi sợ qua đi, từng dòng nước mắt mới thi nhau rơi xuống. Cô bé hoảng loạn túm lấy lá bùa trước ngực, khi cảm giác được chỗ lẽ ra phải có lá bùa lại trống không nên cô bé cúi đầu nhìn. Làm gì còn lá bùa nào, chỉ còn mỗi sợi dây màu đỏ trụi lủi và phần xám đen còn sót lại của lá bùa trên xương quai xanh của mình.
Đầu óc cô bé trống rỗng, sực nhớ lại lời Sở Nguyệt Ninh từng nói.
“Hôm nay không tiện giải đoán vận mệnh".
“Ngày mai lại đến".
Tô Nhân Nhân nhớ có một người bạn học từng nói với cô bé rằng đại sư huyền học chân chính khi giải đoán vận mệnh sẽ không tính cho ba trường hợp, một trong ba trường hợp đó là người sắp chết. Cảnh tượng A Hương bị hại với từng vết bầm tím trên cơ thể hiện lên.
Tô Nhân Nhân sống sót sau tai nạn, cô bé che kín tro tàn còn sót lại của lá bùa rồi vùi đầu vào gối khóc nức nở. Cô bé không dám tưởng tượng nếu như không chạy thoát được thì kết cục đang chờ đợi mình là như thế nào.
Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Sở cảnh sát Cửu Long Thành đèn đuốc sáng trưng, bốn người của tổ trọng án D vẫn còn ở văn phòng thảo luận vụ án.
Thi Bác Nhân xem tấm bảng trắng chằng chịt những điểm mấu chốt, đầu óc choáng váng như muốn nổ tung:
- Đúng là vụ này chưa xong đã tới vụ khác. Vụ án thi thể da người còn chưa kết thúc, lại xuất hiện thêm một thi thể nữ ở Trường Sa Loan. Cho dù có càn quét bọn tội phạm này đến đâu cũng không tài nào quét sạch được.
Chu Phong Húc nhìn cậu ta.
Thi Bác Nhân tằng hắng, nói sang chuyện khác:
- Nhưng mà chúng ta có anh Húc anh minh thần võ ở đây, tội phạm kiểu nào đụng trúng tổ D chúng ta cũng phải sợ hãi thôi.
Cậu ta đứng dậy đi đến trước bảng trắng chỉ vào một manh mối, ra vẻ tích cực dữ lắm:
- Hoàng Hương bị cưỡng hiếp và giết chết, vết bầm hằn sâu trên cổ cho thấy hung thủ chắc chắn là người rất khỏe và sở hữu vóc dáng cường tráng.
Trước mắt Chu Phong Húc là một mảnh xanh ngắt, anh bị vụ án da người tra tấn không được nghỉ ngơi suốt hai ngày qua. Tưởng đâu có thể tập trung hết sức vào vụ án da người thì lại xuất hiện thêm một vụ án khác. Thi thể nữ ở Trường Sa Loan có độ khó rất cao, bởi ý thức phản trinh sát của hung thủ cực kỳ mạnh mẽ. Ngoại trừ tinh trùng, hắn không để lại một dấu vân tay nào.
Chu Phong Húc mặc áo thun tay ngắn màu trắng, cánh tay thon dài tỳ lên chiếc bàn phía sau. Ánh mắt chăm chú nhìn vào bảng trắng.
- Lúc Hoàng Hương bị sát hại đã có dấu hiệu giằng co dữ dội, chúng ta vẫn luôn nghĩ rằng hung thủ tình cờ gây án, nhưng, có lẽ ngay từ khi mới bắt đầu chúng ta đã đi sai hướng rồi.
- Chú Trung, chỗ chú có tiến triển gì không? - Chu Phong Húc nhìn một người khác.
- Hễ là người nam từng có quan hệ yêu đương với Hoàng Hương đều đã được gọi đến hỏi thăm hết rồi, tạm thời không có phát hiện gì. - La Thất Trung lắc đầu.
Cam Nhất Tổ nhìn ảnh chụp cận cảnh các bộ phận thi thể trên bảng, lại nhịn không được mà chạy tới ôm thùng rác bên cạnh nôn mửa. La Thất Trung duỗi tay vỗ lưng cho cậu ta, cậu ta mệt mỏi ngóc đầu lên khỏi thùng rác nói:
- Cảm ơn.
- Ai mới tới lúc đầu cũng y như cậu, thấy nhiều sẽ tốt hơn thôi. - Dù sao La Thất Trung cũng là người lớn, đứng ở góc độ của người an ủi sẽ khoan dung hơn nhiều.
Cam Nhất Tổ nhìn sang, hỏi:
- Chú Trung, lúc chú mới bắt đầu làm cảnh sát điều tra nhìn thấy xác chết cũng nôn mửa sao?
La Thất Trung làm cảnh sát đã mấy chục năm, nhưng vẫn không tài nào quên được ấn tượng đầu tiên khi mình nhìn thấy xác chết:
- Có người mới nào không nôn chứ? Người chứ có phải động vật máu lạnh đâu.
Cam Nhất Tổ cẩn thận nhìn sang Chu Phong Húc đang ngồi ở giữa, hỏi:
- Hồi sếp Chu mới vào ngành cũng có phản ứng sinh lý này chứ hả?
- Anh Húc thì khác nha. - Thi Bác Nhân cười tiếp lời: - Anh ấy luôn là người thờ ơ và máu lạnh, sao ảnh có phản ứng sinh lý như cậu được.