- Vậy làm phiền chị! 

Cô bé nói chuyện rất nhỏ, ôm ba lô đi đến quầy chè rồi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ. Cô bé cột tóc đuôi ngựa, dưới cổ áo búp bê màu trắng thắt một chiếc nơ con bướm màu xanh lá bằng lụa, bên ngoài khoác áo choàng len màu xanh sẫm. 

Sở Nguyệt Ninh cố ý liếc nhìn huy hiệu trường đính ở trước bộ váy đồng phục của cô bạn:

- Trường trung học Sùng Chính? Em học trường đó à?

Tô Nhân Nhân ngơ ngác gật đầu. 

Sở Nguyệt Ninh không ngờ lại gặp được bạn cùng trường của Sở Di. Cô móc ra một túi ni lông màu đỏ từ dưới xe hàng, xoay người đặt nó lên bàn, bên trong có một xấp lá bùa vàng dính nhau, một cây bút lông tầm thường đầu bút đã xù lông và một cái chai thuốc nhỏ xung quanh loang lổ màu mực chu sa. 

- Em muốn mua bùa gì? 

Tô Nhân Nhân thấy hiện trường qua loa quá thể, càng thêm lo lắng. Phải chăng… cô nàng bất cẩn vào nhầm chỗ bán bùa lừa đảo?

- Bùa vẽ như vậy sẽ có tác dụng sao?

Trước kia đi theo ông ngoại đến miếu Hoàng Đại Tiên, hình như trụ trì toàn dùng lá bùa và bút lông loại cao cấp hơn nhiều. 

Sở Nguyệt Ninh ho nhẹ, cô sờ cánh mũi, cũng cảm thấy chột dạ đến lạ, nói:

- Nhìn bề ngoài đúng thật là… không ổn cho lắm, nhưng chắc chắn hiệu lực của bùa không thành vấn đề. 

- Ò… - Mặc dù Tô Nhân Nhân có nghi ngờ nhưng cô bé cũng không đứng dậy đi ngày, nhớ lại Sở Nguyệt Ninh vừa mới bói cho người khác chuẩn không cần chỉnh nên cô bé lại hỏi: - Trước khi mua bùa có thể giải đoán vận mệnh không ạ?

Sở Nguyệt Ninh đã xé một lá bùa vàng ra và đặt lên bàn, tay bỗng khựng lại rồi tiếp tục mở chai thuốc nhỏ ra cho mực chu sa vào. Cô đáp:

- Mua bùa đi, hôm nay em không nên coi bói vận mệnh đâu. 

- Vì sao? - Tô Nhân Nhân lấy làm khó hiểu.  

Sở Nguyệt Ninh lắc đầu, không phản hồi vấn đề này.

- Em biết rồi, chắc chắn là hôm nay chị đã xem cho một người, dùng hết công lực, nên mới không tính được nữa. - Tô Nhân Nhân tỏ ra bất an lo lắng, rồi chậm rãi nói ra lý do cô bé muốn mua bùa: - Dạo này mỗi tối về nhà, em cứ có cảm giác có người theo dõi em, bạn thân của em lại bảo em sợ bóng sợ gió, chị biết vụ phát hiện ra một cái xác nữ ở Trường Sa Loan vào mấy ngày trước không? 

(*Trường Sa Loan: một đơn vị hành chính thuộc Thâm Thủy Bộ - một trong 18 quận hành chính của Hồng Kông.)

Tô Nhân Nhân không để bụng việc Sở Nguyệt Ninh không đáp lại mình, lặng lẽ kể ra nỗi sầu như thể đã tìm được một người để trút hết. Nhà cô bé chỉ còn có ông bà ngoại, không muốn người nhà lo lắng nên ôm hết toàn bộ áp lực trong người.

- Nạn nhân là bạn thân của em, hai đứa tụi em chơi chung từ nhỏ đến lớn, học cùng một nhà trẻ, rồi lại cùng một trường tiểu học. Em chẳng có anh chị em gì cả, bạn ấy giống như chỗ dựa tinh thần của em, tụi em kèm cặp nhau, hứa với nhau rằng phải thi đậu vào cùng một trường đại học nhưng bạn ấy lại đột ngột đi rồi.  

- Đêm nào em cũng mơ thấy bạn ấy, bạn ấy cứ khóc lóc với em mãi. - Tô Nhân Nhân cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng: - Chắc chắn là bạn ấy đang muốn nhắc nhở em điều gì, nên mới vào giấc mộng để gặp em mãi. 

- Em sợ lắm, cứ có cảm giác sẽ có người muốn hại em giống như A Hương. Vừa ngủ không đủ giấc vừa có nhiều áp lực, làm ảnh hưởng đến cuộc sống. Đại sư, chị cảm thấy trường hợp của em dùng bùa an thần có hiệu quả miếng nào không?

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Sở Nguyệt Ninh nghe xong bèn chấm đầu bút đổ lông vào mực chu sa đã pha, nói:

- Bùa an thần không được, dùng bùa bình an đi, ra vào an toàn khá thích hợp với em. 

Phải mất một lúc Tô Nhân Nhân mới gật đầu đồng ý:

- Vậy bùa bình an đi ạ. 

Sở Nguyệt Ninh tập trung năng lượng và tinh thần, một tay giữ lá bùa vàng, chất lỏng màu đỏ thấm ướt lá bùa từ trên xuống dưới. Chẳng mấy chốc đã vẽ xong một lá bùa, một tia sáng vàng mỏng manh lóe lên. Cô gấp lá bùa thành hình tam giác, đưa cho Tô Nhân Nhân:

- Lúc tắm đừng để bị nước thấm vào, dùng dây màu đỏ xỏ đeo lên cổ đi.  

Nói đoạn, cô nhìn chùm khí đen đang dần dần bao trùm lấy gương mặt của cô bé, bèn nhắc nhở kỹ càng:

- Tuyệt đối không được để nó rời khỏi người mình. Cứ hết đêm nay đi đã, rồi em lại đến đây chị giải đoán vận mệnh cho.

Tô Nhân Nhân không hiểu tại sao, cô bé nhận lấy lá bùa rồi cẩn thận cầm trong tay. Tức thì, trái tim xơ xác vì bất an dường như lại một lần nữa đập lại bình thường, một nguồn năng lượng được truyền vào cơ thể. Cô bé thở ra một hơi chán chường từ sâu trong lòng. 

- 200 đô, cảm ơn đã đến ủng hộ. 

- 200 đô? - Tô Nhân Nhân sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sẽ đắt đến vậy, nhưng sau khi cầm bùa lên đúng là yên lòng hơn hẳn, chỉ cái này thôi cũng đáng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play