Điềm Đông Huy sửng sốt, anh ta cực kỳ mê tín, nếu như trước kia có người nói kiếp này anh ta không có số hưởng tiền bất chính thì chắc chắn anh ta sẽ nguyền rủa người đó một trận ra hồn, thế nhưng bây giờ lại là Sở Nguyệt Ninh bói toán như thần nói phá sản là phá sản không đến lượt anh ta không tin. Sống ở trên đời, anh ta chỉ có sở thích đánh bạc. Không cho anh ta đánh bạc thì sống còn nghĩa lý gì nữa chứ?

- Đại sư Sở! - Điềm Đồng Huy nhanh nhảu bò dậy từ mặt đất, cẩn thận hỏi lại: - Tôi nghe nói có cái gọi là sửa mệnh phải không?

- Bàng môn tả đạo. - Sở Nguyệt Ninh vươn vai, nói: - Dùng cách đi ngược lại với tạo hóa để có được thứ mình muốn đều phải đánh đổi, mặc dù anh nghèo, nhưng trong có vẻ sẽ sống rất thọ, đừng đi lầm đường lạc lối. 

Điềm Đồng Huy uể oải nói:

- Trên tôi có mẹ già, dưới tôi có con nhỏ, không có tiền thật sự rất thảm, đại sư Sở giúp tôi được không?

- Không tài nào giúp được. Cái duy nhất có thể giúp được anh là không tham gia vào bất kỳ chuyện gì có liên quan  đến đánh bạc. - Sở Nguyệt Ninh ngắt lời: - Anh hoàn toàn không có số hưởng tiền bất chính. 

Điềm Đồng Huy chưa từ bỏ ý định, còn muốn nài nỉ:

- Con chim sẻ vừng được không?

Con chim sẻ vừng chính là mạt chược, Sở Nguyệt Ninh lắc đầu:

- Mạt chược không được. 

- Bài, chơi bài chắc phải được chứ?

Điềm Đồng Huy muốn tìm ra một bộ môn nào đó có thể chơi được, nhưng đã bị Trương Kiến Đức đi đến cắt ngang:

- Tỉnh táo lại đi. Trên người cậu còn không có đến 4.000 đô, không biết còn tưởng đâu cậu có khối tài sản trị giá 40 triệu đô không đó. Đi làm việc đi, đừng có cản trở Ninh Ninh buôn bán.  

Điềm Đồng Huy biết mình không thể đánh bạc được nữa, chán chường thất thểu chẳng khác nào con rối bị rút hết linh hồn.

- Anh A Đức. - Sở Nguyệt Ninh chào hỏi, rồi xoay người bước đến cạnh bàn lấy một chiếc ghế qua. 

Trương Kiến Đức phất tay: - Thôi khỏi. 

Sau đó, ông ấy đưa tờ báo bị ông ấy cuộn thành hình ống trụ qua: - Coi đi.

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Sở Nguyệt Ninh trải tờ báo ra, mở nắp chai nước uống nước. Trên trang nhất là hình ảnh gương mặt của Hà Thi Phỉ hầm hầm đang cầm dao mổ heo, kế bên là giường lớn của khách sạn, một người đàn ông đã được làm mờ “chỗ hiểm", và ba người phụ nữ dùng chân bọc lấy mình. Mấy chữ cái đỏ tươi được gõ ngay bên cạnh: ĐẠI CHIẾN BA NỮ MỘT NAM TẠI KHÁCH SẠN BÁN ĐẢO, SỰ THẬT HÓA RA LẠI LÀ ĐẠI SƯ GIẢI ĐOÁN VẬN MỆNH TIÊN ĐOÁN?   

- Phụt! - Sở Nguyệt Ninh vừa uống miếng nước suýt chút nữa là phun ra. Cô đặt chai nước xuống, hai mắt trợn tròn tỏ ra cực kỳ khiếp sợ: - Sao lại như vậy?

Trời sập tới nơi rồi! 

Bên rìa tờ báo còn có dòng chữ nhỏ trích dẫn lời Hà Thi Phỉ nói tại hiện trường: “Nếu không nhờ đi coi bói thì đúng là tôi chết cũng không biết tại sao mình chết!”. Phần phụ lục bên cạnh ghi lại câu tổng kết của phóng viên: “Đại sư đoán giải vận mệnh tính ra người chồng ngoại tình? Là tính đúng thật hay chỉ là trùng hợp? Mời các bạn đọc tiếp tục theo dõi, phóng viên sẽ bật mí ở kỳ tiếp theo". 

- Sao paparazzi giờ lại viết cả mấy chuyện nhàm chán này vậy? - Sở Nguyệt Ninh lật tờ báo qua muốn tìm bút danh: - Là báo tuần của nhà nào thế?

- Tuần san Đại Hỉ chứ còn ai vào đây. Xì căng đan của Quách Phú Thành là do bọn họ tung ra đấy! - Trương Kiến Đức lấy tờ báo lại rồi gấp gọn gàng, định bụng mang về nhà cất vào trong hộp: - Cái cô phóng viên này ăn nói bóng gió quá, rõ ràng là tính đúng thật, cả đám bọn tôi đều nhìn thấy, sao có thể để cho cô ta nghi ngờ là giả được?  

Sở Nguyệt Ninh che mặt, hoàn toàn không ngờ có ngày mình được lên tập san tin tức. 

Trương Kiến Đức cầm thuốc lên hút một hơi, cười nói:

- Hay là như vầy, tôi gọi điện thoại cho tuần báo Đại Hỉ bảo bọn họ sửa lại cách dùng từ của cô phóng viên này. 

Sở Nguyệt Ninh hoảng hốt, xua tay với vẻ mặt đầy buồn bực:

- Anh A Đức à, anh đừng trêu tôi. 

Trương Kiến Đức bật cười ha ha, nói:

- Biết rồi, sợ nổi tiếng hả?

- Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập mà. - Sở Nguyệt Ninh thở dài: - Huống chi lên báo cũng đâu phải chuyện tốt lành gì. Có tiếng chắc chắn sẽ bị người ta xúm lại xem như con khỉ trong vườn bách thú vậy. 

- Cũng đúng. Ninh Ninh đã ăn sáng chưa? - Trương Kiến Đức lại xách tới một túi đồ, nói: - Hồi nãy có người bạn mời tôi ăn điểm tâm sáng, điểm tâm của quán lớn Hành Vận nổi tiếng lắm à, tôi đóng gói mang về nhiều lắm, xem thử có thích hay không?

- Sao tốt dữ vậy? - Sở Nguyệt Ninh chớp mắt, nhanh tay kéo chiếc túi qua: - Cảm ơn nhé. 

- Có bao giờ anh Đức không tốt đâu? - Vốn dĩ Trương Kiến Đức và Sở Nguyệt Ninh cũng không quá thân, nhưng từ sau khi cùng nhau đi hóng chuyện trực tiếp về lại càng cảm thấy khá ưng tính cách của cô em gái này. 

Sở Nguyệt Ninh cúi đầu lục lọi trong túi một lúc rồi cầm hai cái, cười cong cả mắt. Vui vẻ nói:

- Đúng là nhiều thật, tôi xin xíu mại lòng heo và bánh bao cuộn xúc xích nhé. 

Màu sắc xíu mại óng ánh, gạo nếp bọc táo đỏ tỏa ra từng mùi thơm. Sở Nguyệt Ninh đã ăn sáng rồi, nhưng vừa mới giải đoán vận mệnh cho Xa Tử Cường xong, bụng lại đói khe khẽ réo, ngửi thấy mùi thơm là muốn ngoạm một miếng to ngay. 

Trương Kiến Đức ở bên cạnh sốt sắng hỏi: - Thấy sao?

- Ngon đấy! - Sở Nguyệt Ninh cắn một miếng rồi tán thưởng: - Hay là lần sau hẹn nhau đi ăn món phở xào thịt bò đi?

- Không thành vấn đề. - Trương Kiến Đức thấy khẩu vị được công nhận thì rất vui vẻ, cầm thuốc trên miệng nói: - Khẩu vị của anh Đức đó giờ không lệch đi đâu được. Cô cứ từ từ ăn, tôi không cản trở cô làm việc nữa. 

- Bái bai! - Sở Nguyệt Ninh vừa nhai xíu mại vừa mặc tạp dề vào, giải đoán vận mệnh cho Xa Tử Cường xong, có cảm giác pháp lực như bị rút cạn kiệt, cô đang chuẩn bị cất tấm bìa cứng coi bói vào định bụng hôm nay không nhận coi nữa. 

Bỗng nhiên có một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi truyền đến:

- Bà chủ, cho hỏi cô có bán bùa không?

Sở Nguyệt Ninh đang nhai xíu mại, đưa mắt nhìn sang. Là một cô bé mặc đồng phục học sinh thủy thủ căng thẳng túm chặt ba lô. 

Luồng khí đen ồ ạt túa ra sau lưng cô bé, dần dần siết chặt về phía trước trông chẳng khác gì một con tằm được bao bọc bởi cái kén. Luồng khí đen lượn lờ rồi chậm rãi lan tràn đến quán của cô, khoảnh khắc chạm vào người cô như thể chạm trúng gai nhọn phải nhanh chóng lùi lại phía sau. 

Sở Nguyệt Ninh nhìn luồng khí đen, cô cắn miếng xíu mại rồi đặt tấm bìa cứng lại. Cười nói:

- Có nhé.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play