10 phút sau…
Bốn người bao gồm bà cụ A Sơn, Trương Kiến Đức, Lâm Gia Hoa và Sở Nguyệt Ninh ngồi chồm hổm ở ngoài cửa khách sạn Bán Đảo, mỗi người một cốc trà sữa tất da chân Hồng Kông* mát lạnh.
(*Trà sữa tất da chân Hồng Kông: một trong những món trà phổ biến nhất tại Hồng Kông. Để làm trà tất da chân, trà đen sẽ được ủ và lọc qua một chiếc tất cotton dài, hoặc tất da chân, rồi liên tục được rót và ép trong 20 phút, sau đó thêm sữa.)
Trương Kiến Đức ngồi xổm rung chân, cười nói:
- Hóng chuyện trực tiếp tại hiện trường đúng là tuyệt vời.
Cách đó không xa, một gã đàn ông trần truồng đang cầm khăn lông che “chỗ hiểm" lại. Sốt sắng giải thích:
- Phỉ Phỉ à, em nghe anh giải thích đi!
- Một người đàn ông thuê phòng với ba người phụ nữ, anh đúng là rất biết chơi! - Hà Thi Phỉ cầm dao phay chĩa vào gã đàn ông. Khoảnh khắc về nhà phát hiện ra toàn bộ tiền tiết kiệm đã bị chuyển đi, trái tim cô ấy cũng chết theo.
- Quả nhiên đàn ông không có rẻ mạt nhất mà chỉ có rẻ mạt hơn. Dám đối xử với tôi như vậy, tôi giết chết anh! - Hà Thi Phỉ nói xong lại giơ dao lên, gã đàn ông chật vật tránh đi.
- Phỉ Phỉ! - Gã đàn ông kéo lại khăn lông với vẻ tội nghiệp, chỉ có thiếu quỳ xuống cầu xin nữa thôi: - Có gì thì chúng ta về nhà nói với nhau được không? Mọi chuyện thật sự không giống như em nhìn thấy đâu. Anh và bọn họ chỉ là đồng nghiệp, hẹn nhau để chơi mạt chược thôi.
Hà Thi Phỉ liếc nhìn ba người đàn bà ăn diện lòe loẹt và lộng lẫy đứng ở sảnh lớn, bọn họ không ngừng gật đầu rồi ôm chầm lấy nhau la hét ỏm tỏi. Cô đá vào háng gã đàn ông, mặt mày hầm hè:
- Vẫn còn gạt tôi? Nếu không nhờ có thầy bói coi ra anh ngoại tình, nếu không nhờ tôi về nhà xem lại sổ tiết kiệm trước thì đúng là tôi chết cũng không biết tại sao mình chết đấy!
Gã đàn ông thấy mọi chuyện đã bị bại lộ, vẻ mặt lo lắng giả tạo lập tức trở nên sửng sốt:
- Em biết hết rồi hả?
Hà Thi Phỉ còn chưa kịp nói gì, một chiếc ô tô con đỗ xịt lại trước cửa. Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống và lao tới giáng cho gã đàn ông hai bạt tai:
- Mày dám bắt nạt Phỉ Phỉ hả!
Vành mắt Hà Thi Phỉ lại ướt đẫm.
A Nhàn đánh gã đàn ông đó xong, bèn kéo Hà Thi Phỉ ra sau:
- Cậu bình tĩnh lại trước đi.
Nói xong, A Nhàn tiếp tục đi vào khách sạn tóm lấy một ả đàn bà đang tự đắc đứng xem cảnh tượng trước mắt rồi giáng cho hai bạt tai nữa. Vừa đánh vừa mắng:
- Mấy bà tám chết tiệt này, đàn ông của chị em tao mà cũng dám xơ múi. Tưởng A Nhàn này chết rồi hả?
Sáu người bắt đầu lao vào hỗn chiến.
Lâm Gia Hoa nhìn cảnh tượng đánh đấm đó, không khỏi lo lắng:
- Ninh Ninh, hồi nữa có đánh chết người không vậy?
- Không đâu! - Sở Nguyệt Ninh ngậm ống hút, trà sữa mát lạnh đúng là hết sảy con bà bảy, không những có tác dụng xua đi cái nóng nực của mùa hè, mà còn ngon miệng hơn khi uống chung với bạn.
- Theo như ngày tháng năm sinh của Hà Thi Phỉ, mệnh cách của cô ấy là loại trong Mộc có Kim, khách sạn Bán Đảo lại gần nơi có nước, nước hỗ trợ Kim sinh Mộc. Ở nơi hợp với ngày tháng năm sinh, cô ấy như có thêm vầng hào quang trời phú. Trong lúc cô ấy vẫn còn lý trí, không thể nào xảy ra nạn đổ máu được.
Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Mãi cho đến khi tình hình càng lúc càng hỗn loạn thì quản lý khách sạn mới gọi báo cảnh sát. Cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện duy trì trật tự công cộng, sau khi dàn xếp ổn thỏa, cả sáu con người đều bị đưa về đồn cảnh sát Cửu Long.
Cánh cửa tự động của khách sạn Bán Đảo không ngừng đóng lại rồi mở ra. Một cô gái trẻ đội mũ lưỡi trai nấp ở bên cạnh bình sứ Thanh Hoa cao nhón chân nhìn ra bên ngoài, đợi cho xe cảnh sát đi khuất, cô ta mới cúi đầu xem hình ảnh vừa chụp được, miệng thì hùng hồn nói:
- Vốn dĩ định theo dõi chị Mai để chụp một vài xì căng đan, ai ngờ chẳng thu hoạch được gì cả.
Sau khi Lý Tuệ Văn nhận được tin báo, cô ta đã thuê phòng qua đêm, nuôi bọn muỗi cả một đêm mà không thu hoạch được gì, lúc chuẩn bị ra về thì vừa hay đụng trúng A Viễn thuê phòng với ba cô gái. Nhân cơ hội này, cô ta chụp được rất nhiều hình ảnh giường chiếu của ba người họ.
- May là muỗi ốm cũng có chút thịt muỗi, tin tức có thể làm cho người dân Hương Cảng chú ý đều là tin tức hay.
Suy cho cùng, tin lá cải thì không phân biệt là tầng lớp nào. Hương Cảng đã bao giờ có tin một nam “đại chiến" ba nữ đâu?
Lý Tuệ Văn rất có đạo đức nghề nghiệp, paparazzi cũng là phóng viên thì không thể nào bỏ qua tin tức gây chấn động trong xã hội như vậy!
- Nhưng mà? - Lý Tuệ Văn tò mò: - Người phụ nữ hồi nãy có nhắc đến thầy bói, lẽ nào cô ấy biết được chồng mình vụng trộm là nhờ bói toán?
Hai mắt Lý Tuệ Văn sáng rực.
- Nếu đúng là vậy… thầy bói tính ra gã đàn ông cặn bã chơi cùng một lúc 3 em, lấy đề tài này ra làm tiêu để chẳng phải sẽ bắt mắt hơn sao?
Lý Tuệ Văn quyết định đến đồn cảnh sát Cửu Long một chuyến, đích thân phỏng vấn Hà Thi Phỉ. Cô ta phải tìm hiểu rõ ràng người thầy bói này là ai, coi thử đối phương rốt cuộc “thần thông" cỡ nào!
Có được thăng chức hay không thì phải trông cậy vào lần này rồi!