[Thập niên 90] Xuyên Đến Hương Giang Làm Thiên Sư (Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Lại Đền Tội)

CHƯƠNG 12: NHƯ CHỈ CÒN LẠI MỖI CÁI QUẦN XÌ Ở TRƯỚC MẶT CÔ


5 tháng

trướctiếp

 

- Sao mà nhiệm mầu vậy? - Trương Kiến Đức bàng hoàng, đặt cơm giò heo lên bàn của Sở Nguyệt Ninh: - Mới coi hồi sáng mà chiều đã ứng quẻ rồi?

Sở Nguyệt Ninh không quá bất ngờ, Phố Miếu nằm gần khách sạn Bán Đảo, Hà Thi Phỉ về nhà tìm sổ tiết kiệm trước và phát hiện ra bản thân bị lừa, chuyện đầu tiên cô ấy làm chắc chắn là tới khách sạn kiếm chồng mình. 

Tào Đạt Quang còn chưa biết trời trăng mây gió gì, đi vào nhà hàng bình dân ngồi xuống. Nói:

- Nghe kể lại là gã đàn ông này dẫn ba cô em đi khách sạn vui vẻ, bị vợ mình bắt tại trận. Móa, cô vợ kia cầm nguyên con dao khua khoắng loạn xạ. 

Ông ấy híp mắt, bắt chước động tác khua dao nhưng có vẻ khoa trương hơn:

- Gã đàn ông sợ quá liên tục van xin! Đúng là hình mẫu cho các chị em phụ nữ, nữ trung hào kiệt, là thần tượng của chị em phụ nữ!  

- Chẹp! - Bà cụ A Sơn đang cầm đũa ăn cơm trong nhà hàng bình dân nhớ lại năm xưa, nói: - Hồi tao còn trẻ, ông già chết tiệt nhà tao cũng linh tinh bên ngoài như vậy. Tao còn ghê hơn nữa đấy! 

Tào Đạt Quang hỏi: - Ghê sao, ghê sao?

Bà cụ gắp miếng đồ ăn, tay trái ra dấu rồi lẩm bẩm nói:

- Cắt phăng, không chừa lại miếng nào luôn. 

Tào Đạt Quang bất giác che “chỗ hiểm” lại, xuýt xoa một tiếng:

- Thế thì bà ghê gớm thật đó! 

Bầu không khí trở lại im ắng. 

Tào Đạt Quang thấy Lâm Gia Hoa không nói lời nào, bèn sáp lại gần hỏi:

- Sao vậy? Sao không ai nói chuyện vậy?

- Không biết nên nói như thế nào luôn. - Lâm Gia Hoa bất lực, thuật lại vụ coi bói cho người phụ nữ. 

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích. 

Tào Đạt Quang thảng thốt rít lên vài tiếng, ánh mắt lập tức bắn về phía Sở Nguyệt Ninh, đúng lúc cô ăn xong cơm giò heo, vừa đặt đũa xuống đã bắt gặp ánh mắt của Tào Đạt Quang. Ông ấy cuống quýt dùng thực đơn che đi nửa gương mặt, cô bèn nâng cằm lên, ông ấy vội vàng di chuyển thực đơn lên theo, động tác né trái né phải.  

- Ê Ninh Ninh, ăn cơm thì ăn cơm đi. mọi người đều là người quen, không có gì thì đừng dòm tôi như vậy. 

Sở Nguyệt Ninh chớp mắt, gì vậy? Rồi cô nhìn sang Trương Kiến Đức, ông ấy hoảng hồn quay đầu định tìm tờ thực đơn, cuối cùng bởi vì khoảng cách quá xa, ông ấy vô thức dùng tay che khuất cả nửa khuôn mặt chỉ len lén ló ra đôi mắt. 

- Ninh Ninh à, cô giải đoán vận mệnh đúng quá, thật sự cứ như vạch quần lót của người ta ra vậy, không chừa lại một chút riêng tư nào. - Tay phải Trương Kiến Đức tạo dáng con rắn hổ mang, nói: - Xong rồi cô nhìn thấu hết từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Nhỡ đâu cô biết hết tôi có bao nhiêu người yêu cũ, xong vợ tôi đánh tôi chết thì sao? Mọi người biết đấy, tôi chỉ thú nhận rằng mình chỉ có một mối tình đầu thôi. 

Mọi người trong nhà hàng bình dân lập tức cười rộ lên. 

Lâm Gia Hoa ra sức trêu chọc:

- Ít làm chuyện trái lương tâm lại đi, coi người nào người nấy bị dọa cho sợ vỡ mật kia kìa! 

Sở Nguyệt Ninh cũng cười cong cả mắt, cô nhịn cười nói:

- Năng lực tinh thần của tôi có hạn, coi bói cần phải dồn hết toàn bộ sự tập trung vào và phân tích. Mỗi ngày xem cho một khách là mệt lắm rồi, mấy người còn không trả tiền thì còn lâu tôi mới xem đến mấy người.  

- Ồ, vậy thì được. - Trương Kiến Đức thở hắt ra một hơi rõ to, rồi thả tay xuống. 

Sở Nguyệt Ninh cười tủm tỉm đặt đũa xuống, nói:

- Tôi về quầy hàng của tôi đây, mọi người cứ từ từ ăn. 

- Mở quầy gì sớm vậy? Trời nóng muốn chết, sao chúng ta không đến tiệm đá bào Đại Thông uống thứ gì đó lành lạnh đi? - Trương Kiến Đức cầm điếu thuốc trên miệng xuống, cười nói: - Anh Đức mời nhé. 

Đá bào Đại Thông ở ngay bên cạnh khách sạn Bán Đảo, hiển nhiên ý của ông ấy không phải là ăn đá bào.

Nghe nói có thức uống mát lạnh, Sở Nguyệt Ninh lập tức thay đổi kế hoạch. Cô tán thành cả hai tay: - Được đó!   

Có khách hàng trong nhà hàng bình dân trêu ghẹo:

- Anh A Đức à, đàn ông đàn ang không có được bà tám như vậy đâu nha?

- Này này này, đừng có ăn nói vớ vẩn. Tôi là loại người như anh nói sao? - Mặt Trương Kiến Đức không chút cảm xúc, hiên ngang phủ nhận: - Tôi chỉ cảm thấy hôm nay tôi có duyên với đá bào Đại Thông, trong túi có tiền mà không có chỗ nào để rửa được chưa?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp