[Thập niên 90] Xuyên Đến Hương Giang Làm Thiên Sư (Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Lại Đền Tội)

CHƯƠNG 11: KHÔNG MUA MỚI LÀ KHỜ ĐÓ


2 tháng

trướctiếp

 

Đầu óc Hà Thi Phỉ đang rối tinh rối mù. Đầu tiên là bạn thân thú nhận rằng đang qua lại với ba mình, sau đó cô ấy mới đi coi bói, mà nói cái gì cũng đúng hết, lại còn nói người cô ấy yêu lừa cô ấy kết hôn nữa.  

Hà Thi Phỉ vừa sợ Sở Nguyệt Ninh nói sai, vừa sợ người ta nói đúng. Nghĩ tới nghĩ lui không biết mình nên làm gì lúc này. 

Sở Nguyệt Ninh thả tay xuống, nghiêm túc nói:

- Nếu tôi là cô, tôi sẽ lấy khoản tiền tiết kiệm và những thứ lẽ ra nên thuộc về mình lại trước. 

- Chưa hết, bây giờ anh nhà và ba cô em đang thuê phòng ở khách sạn bán đảo đấy, trên tầng 6 hướng Tây, phòng cuối dãy luôn. 

- Cảm ơn. - Hà Thi Phỉ lập tức trả tiền, cầm túi xách lên và nhanh chóng rời đi. 

Xong buổi đoán giải vận mệnh. 

Sở Nguyệt Ninh duỗi cái lưng đã cứng đờ nãy giờ của mình, vừa quay đầu lại liền thấy Trương Kiến Đức choàng lấy bả vai Lâm Gia Hoa đùa cợt:

- Một trai ba gái, không biết thật không nữa. Cha nội kia có sức ăn không nhỉ?

Nhân viên nhà hàng bình dân tình cờ nghe được toàn bộ câu chuyện, mặc dù anh ta không biết chồng Hà Thi Phỉ có thật sự ngoại tình không, nhưng ít ra cũng nói đúng được hơn phân nửa rồi, anh ta bèn cầm một tờ giấy trắng chi chít số đi đến trước quầy chè. 

- Đại sư Sở, giải đoán vận mệnh giúp tôi một cái được không? Chỉ cần tính xem chuyến này tôi có may mắn kiếm được chút tiền hay không thôi? 

Trương Kiến Đức thấy nhân viên quán mình thì lắc đầu nói:

- Điềm Đồng Huy, cậu lại muốn đi mua Mark Six đấy à? Nghỉ chơi dùm đi, ngựa cũng có lúc lỡ vó, đừng để một lúc nào đó bất cẩn, thua hết cả gia tài của mình vào đó. 

Điềm Đồng Huy cười nhe hàm răng, nói:

- Ông chủ ơi, tôi có tin tức nội bộ á. Không mua mới là khờ đó. 

Mark Six là loại vé số duy nhất hợp pháp tại Hương Cảng, cũng là một trong những cách thức cờ bạc được pháp luật công nhận. Mặc dù hợp pháp, nhưng nguy cơ không thấp chút nào. 

Sở Nguyệt Ninh còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, tinh thần không kịp hồi phục, cô lắc đầu từ chối Điềm Đồng Huy, nhưng vẫn có lòng nhắc nhở một câu:

- Điềm Đồng Huy, tôi khuyên anh một câu nhé. Hôm nay đừng mua Mark Six, chứ không kiểu gì anh cũng phá sản cho coi. 

Ban đầu Điềm Đồng Huy nghĩ không cần biết Sở Nguyệt Ninh tính đúng hay không cũng sẽ nói những điều đại loại như may mắn phát tài, ai có mà dè vừa mở miệng ra là nói anh ta sẽ phá sản làm sắc mặt anh ta sa sầm đi trông thấy. 

- Phỉ phui cái mồm đi nhé, đại cát đại lợi. Tôi có tin tức nội bộ, biết trước con ngựa nào sẽ thắng rồi. Có tiền không kiếm mới là đồ ngốc! 

Điềm Đồng Huy nói xong vội vàng chạy đi đặt cược, hoàn toàn không để bụng chuyện sẽ phá sản. 

- Lời hay không thể khuyên được một kẻ muốn đâm đầu vào chỗ chết. - Sở Nguyệt Ninh lắc đầu, cô đứng tựa vào thùng đựng kem bắt đầu đếm tiền. Coi bói 100 đô, chè 7 đô. Tổng cộng là 107 đô: - Còn 1.500 đô chú Kiên chưa trả, vậy tất cả là 1.607 đô.

Sở Nguyệt Ninh định bụng tối nay dọn hàng trễ trễ một chút, kiếm thêm ít tiền mới là lối sống đúng đắn. 

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

- Ninh Ninh! - Lâm Gia Hoa vừa đóng quầy xong, vẫy tay nói với cô: - Đi nào, đến nhà hàng bình dân Trương Ký ăn cơm trưa thôi. 

- Đi! 

Sở Nguyệt Ninh bỏ chén chè của khách vào thùng, rồi đến nhà hàng bình dân cùng Lâm Gia Hoa.

Trương Kiến Đức ngậm thuốc trong miệng, tự mình mang thực đơn ra:

- Ăn gì đây?

Sở Nguyệt Ninh nhận lấy thực đơn xem sơ một lượt, sau đó chỉ vào miếng thịt đỏ au mềm mại trên đó và ngẩng đầu lên nói:

- Anh A Đức, cho tôi một phần cơm giò heo Long Giang nhé.

Trương Kiến Đức tán thưởng:

- Ninh Ninh rất biết gọi món, anh Đức là đầu bếp số một Long Giang đó. Đảm bảo cưng ăn một lần là phải quay lại ăn thêm lần nữa.   

- Ninh Ninh ăn cơm giò heo rồi, vậy tôi sẽ gọi một phần cơm cà ri gà. - Lâm Gia Hoa đưa thực đơn lại cho Trương Kiến Đức, nói: - Cảm ơn anh Đức. 

- Ok! - Trương Kiến Đức nhận lại thực đơn, vô cùng vui vẻ: - Tặng cho mỗi đứa thêm một chén súp lửa già* nhé. Long cốt (một vị thuốc Đông Y) ninh khoảng 3 tiếng đồng hồ, đồ ngon mới cho mấy đứa hưởng sái đó. 

(*Súp lửa già: món ăn được đun trên lửa chậm trong một thời gian dài. Là thực phẩm bổ dưỡng cho sức khỏe đã được người dân Quảng Đông truyền lại hàng nghìn năm.)

Sở Nguyệt Ninh cười híp cả mắt, nói: 

- Cảm ơn anh Đức. 

Lên món rất nhanh, hai chén súp được bưng ra bàn trước. Sở Nguyệt Ninh cầm thìa ăn canh lên nếm thử một miếng, cửa nhà hàng bình dân bỗng nhiên bị mở toang ra. 

Ông chủ bán dụng cụ pha trà chạy vào, thở hồng hộc nhưng giọng điệu lại hưng phấn tột độ.    

- Trời đất mẹ ơi, có một gã đàn ông trần nhồng nhộng bị một người phụ nữ xinh đẹp cầm dao dí chạy ra khỏi khách sạn Bán Đảo. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp