Cận Triều dường như không muốn ở lại lâu cùng Khương Mộ, sau khi đưa đĩa cơm rang cho cô, ngón tay anh vô thức gõ gõ hộp thuốc lá trong tay như đang thúc giục cô mau ăn nhanh, Khương Mộ lúc này cũng ăn không nổi nữa, thế là cô chỉ cắn mấy miếng, rồi nói với người phục vụ: "Đóng gói lại giúp tôi."

Cô thầm nghĩ nếu ngày mai còn ăn sủi cảo nữa thì chí ít còn có mấy món cơm rang này cứu cánh cô.

Các chàng trai đối diện không khỏi buồn cười khi nhìn thấy cô gái nhỏ nhai kỹ vài ngụm rồi kết thúc bữa ăn, Cận Triều vừa kéo cô đứng dậy, người đàn ông đeo dây chuyền mặt ngọc đã nói đùa với Cận Triều: "Đúng là nuôi em gái tốt ghê."

Cận Triều lấy điện thoại di động ra quét mã QR để thanh toán, anh thản nhiên trả lời: "Muốn nuôi à?"

Khương Mộ không ngờ người đàn ông này lại nói: “Được.”

Nói xong, anh ta còn nhìn Khương Mộ, nói: "Em gái, em đi theo anh đi, anh dẫn em đi ăn đồ ngon, bảo đảm sẽ nuôi em thành một em gái mập mạp trắng trẻo, em thấy thế nào?"

Khương Mộ theo bản năng dịch bước về phía sau Cận Triều, ba người đàn ông đang ngồi thấy vậy đều nở nụ cười, khóe miệng Cận Triều cũng hơi cong lên, anh thuận tay cầm lấy hộp đồ ăn đang để trên bàn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, anh xoay người nhìn Khương Mộ rồi hỏi: "Miệng em còn đau không?”

Sáng nay sau khi tỉnh dậy Khương Mộ đã quên mất chuyện này, nghe anh nói vậy, cô mới nhớ sờ lên môi mình rồi nói: "Hình như không còn thấy đau nữa."

Cận Triều trả lời bằng một tiếng "Ừ" rồi nhìn về phía Kim Phong Tử, anh quay sang nói với Khương Mộ: "Đánh trả lại.”

Khương Mộ sửng sốt một chút, cô còn tưởng rằng hôm qua Cận Triều chỉ muốn trêu đùa cô, nhìn thấy hai vị Quan Công bằng tuổi anh trước mặt, cô thật sự không dám động thủ.

Kim Phong Tử không hiểu chuyện gì liền ngẩng đầu lên: "Cái quái gì vậy?"

Mí mắt Cận Triều hơi hạ xuống, anh đột nhiên nhấc đôi đũa đang đặt trước mặt lên, chiếc đũa lập tức bay thẳng về phía Kim Phong Tử rồi đánh vào cánh tay trái của anh ta, “bốp” một tiếng, nghe như tiếng roi da vừa quất qua da thịt, thân hình mập mạp củ Kim Phong Tử trở nên run rẩy, anh ta kinh ngạc nhìn Cận Triều: “Cậu đang làm gì vậy?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cận Triều bình tĩnh trả lời: “Đánh muỗi.”

Sau đó anh ta quay sang nói với mọi người: "Chúng tôi đi đây, các cậu cứ uống tiếp đi."

Anh vừa rời đi, ba người đều quay mặt nhìn nhau, ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn vào đống hành, gừng và tỏi trên bàn.

Người đàn ông đeo mặt dây chuyền ngọc lớn không nhịn được lên tiếng đầu tiên: “Rốt cuộc cô gái đó có lai lịch gì mà Triều lại chiếu cố cô ấy cẩn thận dữ vậy?”

Kim Phong Tử xoa xoa cánh tay đỏ bừng của mình, vẻ mặt như đang xem kịch: “Ai mà biết được, các cậu cảm thấy tôi có nên bảo Tiểu Thanh Xà bày tỏ thành ý không?”

“Uống rượu, uống rượu đi…” Mấy vị đại ca đồng thời cười lớn.

Trên đường trở về, Cận Triều không đưa Khương Mộ đi theo đường chính mà đi vào đường tắt, đây là một tiểu khu cũ vẫn chưa bị phá bỏ, giữa những ngôi nhà thấp lè tè liền kề có rất nhiều ngõ ngách, Khương Mộ vừa mới theo Cận Triều đi vào trong ngõ, khóe miệng cô không nhịn được khẽ nhếch lên.

Cận Triều đi trước cô nửa bước, anh quay đầu liếc cô một cái: “Em cười cái gì?”

Đôi mắt tròn xoe của Khương Mộ cong thành hình trăng lưỡi liềm, cô cố ý đè lên khóe miệng, nói: "Muỗi nhiều thật.”

Trong mắt Cận Triều cũng hiện lên nụ cười, hai người cách nhau nửa người đi trong con hẻm tối tăm không có lấy một ánh đèn đường, cả ánh trăng cũng trốn vào trong mây, bình thường vào những lúc muộn như bây giờ, Khương Mộ sẽ không bao giờ bước vào những con hẻm như thế này, nhưng hôm nay có Cận Triều ở bên cạnh, cô lại không cảm thấy nguy hiểm chút nào, mặc dù cô không hề biết gì về nơi này.

Chỉ là lúc nghĩ đến chuyện có thể gây nguy hiểm đến tính mạng đó, Khương Mộ vẫn rất tò mò, cô cố ý giả vờ thoải mái hỏi anh: “Ngày mai anh làm gì?”

"Làm việc."

"Việc gì?"

Cận Triều không nói gì, Khương Mộ lại hỏi tiếp: “Ngày mốt thì thế nào?”

Cận Triều liếc cô một cái: “Em có chuyện gì à?”

"Cũng... không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi anh bình thường hay làm gì thôi."

"Kiếm tiền."

Nói xong, Cận Triều đột nhiên dừng bước và nói với cô: "Em đi phía trước đi.”

Khương Mộ không rõ nguyên do tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía trước vài bước rồi quay đầu lại nhìn anh, Cận Triêu đứng trong con hẻm tối tăm châm một điếu thuốc, cái bóng của anh như bị kéo ra rất dài, sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Đi thẳng.”

Khói thuốc bay ngược về phía sau Cận Triều bởi vì anh đang đi phía sau cô, Khương Mộ đi ở phía trước, mỗi khi đến chỗ rẽ, Cận Triều sẽ nhắc nhở cô phải rẽ trái hay là rẽ phải.

Khương Mộ tiếp tục hỏi: “Ngoài kiếm tiền ra, anh còn làm việc gì khác không?”

Phía sau không có động tĩnh, Khương Mộ chưa từ bỏ ý định quay đầu lại nhìn anh, bước chân Cận Triều thủy chung không nhanh không chậm dừng lại ở phía sau cô, ánh mắt anh trầm tĩnh nhìn chăm chú vào cô, thấy cô quay đầu lại, anh im lặng vài giây mới mở miệng: "Ăn uống ngủ nghỉ, em muốn hỏi chuyện gì?”

Khương Mộ quay người tiếp tục đi về phía trước, cô biết mình không thể moi thông tin từ miệng Cận Triều.

Khương Mộ im lặng khoanh tay, làn làm da dưới lớp áo thun đã nổi đầy da gà vì lạnh, vào thời điểm này ở Tô Châu, cho dù giữa đêm ra ngoài đi dạo cũng đổ đầy mồ hôi,  nhưng ở Đồng Cương thì khác, ban ngày trời nắng như vậy, nhưng khi mặt trời lặn thời tiết lại đột ngột trở lạnh, làm cho Khương Mộ không biết nên mặc gì khi ra ngoài.

Đi tiếp về phía trước là một cái rãnh nước, Khương Mộ dừng bước xoay người hỏi Cận Triều: "Đi sao nữa đây?”

Cận Triều nói với cô: “Cứ đi thẳng.”

“Chúng ta không thể đi thẳng tiếp được.”

Cận Triều dừng lại phía sau cô vài bước hút xong điếu thuốc cuối cùng, anh nhìn cô run rẩy ôm lấy cơ thể mình vì lạnh, cánh tay trắng nõn và đôi chân gầy gò của cô lộ ra ngoài như thể chỉ cần bóp nhẹ là có thể bẻ gãy. Khi còn bé cô không giống như vậy, bắp chân và cánh tay chỗ nào cũng mập mạp giống như củ sen, trong mắt Cận Triều hiện lên một tia mềm mại đã lâu không thấy, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, sau đó anh giẫm tắt tàn thuốc rồi nói với cô: "Sau này buổi tối ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút, nhiệt độ ngày và đêm ở nơi này có sự chênh lệch rất lớn.”

Nói xong anh liền nhảy sang bờ đối diện, nhìn thấy Khương Mộ vẫn còn đang đứng đó ngây ngốc, cô sững sờ đứng ở trước rãnh nước nhìn Cận Triều đối diện, hỏi: "Em qua đó bằng cách nào?”

Cận Triều đáp: “Nhảy qua.”

Khương Mộ thầm ước tính độ rộng của con mương, cô yếu ớt hỏi: “Anh giúp em một tay được không?”

Không ngờ Cận Triều một tay cầm hộp đồ ăn, tay kia thì trực tiếp đút vào túi, anh bình tĩnh trả lời: “Trên người anh có một cái gai.”

Khương Mộ lập tức nhớ tới lúc băng qua đường cô hung hăng hất tay anh ra, nhìn qua có vẻ như cô chán ghét người khác đụng chạm vào cơ thể mình.

Nhưng bây giờ cô không thể không cúi đầu cầu xin Cận Triều giúp đỡ, cô nhìn trái nhìn phải, nhấc chân lên chuẩn bị đi đường vòng.

Cận Triều đứng đối diện chậm rãi nhắc nhở cô: “Đầu bên đó không có đường đi”

Khương Mộ còn chưa kịp nhìn sang bên kia thì Cận Triều đã chậm rãi đi theo: "Nhảy qua đi."

Khương Mộ thổi phồng hai má, Cận Triều nhướng mày lặng lẽ nhìn cô, sau đó anh nhìn thấy Khương Mộ lùi lại mấy bước để lấy đà, rồi đột nhiên tăng tốc lao về phía con mương.

Hồi học cấp 2 cô đã vượt qua bài kiểm tra nhảy xa ở trường, mặc dù lúc đó cô nằm trong đội ngũ thi lại nhưng theo thời gian chiều cao của cô cũng đã dần được cải thiện, mang theo một sự tự tin bí ẩn, cô nhanh chóng lấy đà nhảy phóng qua con mương.

Sức lực của cô rất lớn, động tác cũng rất chuẩn, nhưng tiếc là cô vẫn không thể nhảy xa lắm, mắt thấy chân cô sắp rơi xuống con mương hôi hám, Cận Triều nhanh chóng giơ tay kéo cô qua.

Sau khi Khương Mộ có thể đứng vững trên mặt đất, tim cô vẫn còn đập loạn xạ, nỗi hoảng sợ trong lòng vẫn chưa thể tiêu tan, nhưng Cận Triều đã sớm buông cô ra rồi quay người đi về phía trước, bỏ cô lại một mình phía sau, nhân tiện còn bỏ lại một câu bình luận: "Tứ chi không phối hợp."

Khương Mộ lập tức đỏ mặt, chuyện này phải ngược dòng thời gian về lúc cô mới vừa lên tiểu học, khi đó Cận Triều đã học lớp sáu, bạn học của anh nghe nói em gái anh đã lên tới lớp một, thế là lúc tập thể dục liền hỏi anh ai là em gái anh.

Cận Triều nhìn cô bé nhỏ nhắn trong hàng ngũ lớp 1, sau đó cười nói: "Cô bé cùng tay cùng chân.”

Sự việc này khiến cả một năm trời, nhiều đàn anh lớp sáu mỗi khi nhìn thấy cô đều gọi cô là "cùng tay cùng chân*", còn vây quanh lại dạy cô cách giậm chân tại chỗ. Cận Triều đứng ngoài đám đông nhìn chằm chằm vào cô và cười lớn.

*Cùng tay cùng chân (同手同脚): Nghĩa là tay trái chân trái cùng lúc vận động, tay phải chân phải cùng lúc vận động. Con người thường đi theo kiểu bước chân trái, đánh tay phải và ngược lại. Còn ở đây, tác giả muốn nói đến kiểu bước chân trái cùng lúc với đánh tay trái, bước chân phải cùng lúc với đánh tay phải.

Lúc đó cô không hiểu chuyện gì, nhưng khi lớn lên cô mới nhận ra việc bị một nhóm anh lớn dạy cách giậm chân tại chỗ là một chuyện xấu hổ đến nhường nào.

Cô vốn cũng đã quên mất chuyện đó rồi, nhưng lời nói của Cận Triều "tứ chi không phối hợp" lại nhắc cô nhớ đến khuyết điểm bẩm sinh của bản thân, khi còn nhỏ, cô bị ám ảnh bởi sự tự tin rằng khi lớn lên mình sẽ trở nên giỏi giang giống như anh trai cô, dù sao bọn họ cũng là anh em ruột, có cùng bộ gen với nhau, đến bây giờ cô mới nhận ra chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Quả nhiên, con đường này rất gần, sau khi băng qua con mương kia, bọn họ đã đi đến đối diện tiểu khu, điện thoại di động của Cận Triều đột nhiên vang lên, anh sải bước đi về phía trước để nhận cuộc gọi, cô không biết ai gọi điện cho ai, nhưng có thể nghe thấy loáng thoáng những lời anh nói.

"Không thành vấn đề, ngày mai cứ lái xe tới để tôi xem thử."

"Mấy ngày nay tôi đều ở đây, nếu không thấy tôi thì có thể tìm Tiểu Dương."

"Tháng sau à? Còn tùy ngày, có thể tôi sẽ ra ngoài vài ngày. Tốt nhất cậu nên tới sớm."

Khương Mộ đi theo phía sau Cận Triều, cho đến khi vào tòa nhà và dừng ở trước cửa nhà thì Cận Triều mới cúp điện thoại, anh lấy chìa khóa ra mở cửa, phòng khách cũng giống như lúc Khương Mộ rời đi, không gian vẫn rất yên tĩnh, chỉ có kim giây trên đồng hồ treo tường phát ra tiếng "răng rắc" rất nhỏ, cô nhìn lên thì thấy cũng sắp hai giờ rồi.

Khương Mộ đi vào toilet đánh răng lần nữa, chờ cô đi ra lần nữa thì mới phát hiện Cận Triều vẫn còn ngồi ở chỗ chũ, đèn phòng khách cũng không bật, anh ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.

Khương Mộ đi mấy bước tới gần anh, thấp giọng hỏi: “Buổi tối anh ngủ ở đâu?”

Ánh sáng của điện thoại di động phản chiếu vào khuôn mặt Cận Triều cắt thành hai phần sáng tối, làm cho đường nét trên gương mặt anh càng trở nên sâu hơn, tay anh đang di chuyển trên màn hình điện thoại vẫn không ngừng lại, anh thản nhiên trả lời: "Em cứ ngủ đi, anh ngồi một lát rồi đi."

Khương Mộ lại hỏi: “Anh có chỗ ở bên ngoài à?”

Lần này Cận Triều đột nhiên úp màn hình điện thoại xuống, ánh sáng đột nhiên biến mất, hai người đồng thời lâm vào một mảnh tối đen, Khương Mộ chỉ nhìn thấy anh hơi cúi người, giọng điệu có hơi trầm khàn: "Có chuyện gì sao?”

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Khương Mộ là người đầu tiên bại trận, cô hiểu ý của Cận Triều, rất có thể là anh đang kiểm tra xem cô có quen với việc sống ở đây hay không, nhưng suy nghĩ của cô lại bắt đầu lang thang không có lý do.

Cũng may trong phòng khách rất tối, vẻ mặt cô cũng được giấu kín, cô chỉ liếc nhìn anh một cái rồi để lại hai chữ: “Ngủ ngon.”

Sau đó cô liền đi thẳng về phòng, lúc vừa nằm lên giường cô đã cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng theo bản năng cô vẫn cố lắng nghe tiếng động bên ngoài, ước chừng mười phút sau ngoài cửa lớn mới có động tĩnh, mãi đến khi Cận Triều rời đi, Khương Mộ mới mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện hộp quà màu đen vốn đặt trên bàn trong phòng khách đã biến mất, Khương Mộ cuối cùng cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm sau hai ngày chán nản.

Nhưng chuyện đó không kéo dài được lâu vì hàng loạt chuyện khiến cô phát điên liên tục xảy ra, chẳng hạn vào mùa hè khi ở nhà cô thường tắm hai lần một ngày, một lần vào buổi sáng và một lần trước khi đi ngủ vào buổi tối, hoặc ít nhất là một lần một ngày, nhưng sau khi đến đây, cô phát hiện ra rằng Triệu Mỹ Quyên và những người khác ba ngày mới tắm một lần, mặc dù khí hậu ở đây khác với ở Giang Nam nhưng yêu cầu cô không được tắm trong hai ngày giữa mùa hè chẳng khác nào muốn lấy đi nửa cái mạng của cô.

Đau đớn hơn nữa là chỉ cần cô vừa bước vào phòng tắm, Triệu Mỹ Quyên liền dùng ánh mắt nhìn cô như muốn nói "Trên người cô có bùn à?" làm cho Khương Mộ có cảm giác như mình sắp ra chiến trường, thế là cô còn phải học thêm cách xây dựng tinh thần vững vàng và kiên cường.

Sau đó Cận Cường đi làm xa không có ở nhà nên cô phải ở cùng Triệu Mỹ Quyên và tiểu quái vật trong một khoảng thời gian cũng khá dài, mấu chốt là tiểu quái vật đó phần lớn thời gian đều không để ý tới cô, và cô cũng không thể hoàn toàn nghe hiểu Triệu Mỹ Quyên nói gì.

Chẳng hạn như có một lần Triệu Mỹ Quyên chỉ vào cô và hét lên: "Tôi muốn làm “rung chuyển” mặt đất.”

Khương Mộ cố gắng hiểu một hồi, còn tưởng bà ta chê thân hình cô thô kệch đi tới đi lui làm rung chuyển nền nhà, nên cô vội xua tay nói: “Con có làm gì đâu.”

Triệu Mỹ Quyên sốt ruột, hét lớn: "墩地*."

*墩地: cái này cũng không biết dịch sao nên team để nguyên raw

Khương Mộ thấy dáng vẻ của bà ta rất gấp, thế là cô nhanh chóng ngồi xổm xuống tại chỗ, ngồi xổm nửa ngày mới phát hiện bà ta nói “墩地” là ý nói muốn lau nhà và bảo Khương Mộ tránh ra, cô làm như không có việc gì trở về phòng, buổi tối Triệu Mỹ Quyên liền gọi điện nói chuyện này với Cận Cường: "Thần kinh con gái anh không ổn chút nào.”

Cận Cường cũng an ủi bà ta: “Em thông cảm cho nó đi, con thi không tốt nên đầu óc mới bị đả kích nghiêm trông như thế.”

Khương Mộ không biết gì về việc này, cô cố gắng nhốt mình ở trong phòng, giảm bớt tần suất ra khỏi phòng, có khi cả một ngày trời chỉ thấy cô ra ngoài ăn cơm và đi vệ sinh, thời gian còn lại đều không thấy mặt mũi cô đâu.

Lúc Triệu Mỹ Quyên bảo Cận Triều đi mua thuốc, sau khi xuống lầu còn nói thêm vài câu với anh: "Cô bé kia tám phần là bị trầm cảm, cả ngày đều không thấy ra khỏi phòng.”

Cận Triều ngẩng đầu liếc nhìn cửa sổ tầng năm đã đóng kín, bên tai cứ nghe tiếng Triệu Mỹ Quyên cằn nhằn không ngừng, đặc biệt dáng vẻ bà ta cũng rất khoa trương: “Quyết không ra khỏi phòng nhưng ngày nào cũng phải tắm rửa, chắc lớp da của con bé đó bị nước dội mòn luôn rồi quá.”

Cận Triêu mặt không chút thay đổi thu hồi tầm mắt: "Rốt cuộc là nước quý hay là mạng sống mới quý?”

Triệu Mỹ Quyên lập tức nói: "Con nói nhảm cái gì vậy?"

"Vậy dì tắm cho cô ấy đi, không phải dì nói cô ấy bị trầm cảm sao? Dì không sợ cô ấy vì không được tắm nên dần dà nảy sinh trầm cảm rồi tự sát trong phòng luôn à?"

Triệu Mỹ Quyên nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, bà ta vội vàng về nhà, chín giờ tối hôm đó bà ta thấy Khương Mộ vẫn chưa ra ngoài tắm, Triệu Mỹ Quyên liền đi đến gõ cửa hai lần nhắc nhở: "Nước sôi rồi, đi tắm nhanh đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play