Khương Mộ nhìn bóng người ở dưới lầu, lòng bàn tay cô bỗng bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, cô có chút kích động không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng chóng phục hồi tinh thần lại và lấy ra một chiếc áo sơ mi cỡ lớn khoác lên người, sau đó rón rén mở cửa phòng ngủ ra, trong phòng khách lúc này hoàn toàn tối đen, cô lẳng lặng đi tới bên cạnh cửa chính, nhẹ nhàng mở cửa ra rồi nhẹ nhàng khép lại.
Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, trong lòng Khương Mộ đột nhiên dâng lên một cảm giác kích động đã lâu, thế nên bước chân cô càng lúc càng nhanh, như thể là chạy như bay xuống lầu, điều này làm cho cô nhớ tới khi còn bé anh trai vụng trộm dẫn cô đến cửa hàng bán đồ chơi mô hình ở rất xa nhà để xem người khác thi đấu đua xe điều khiển từ xa, lần đó tâm trạng cô cũng vô cùng kích động.
Khi Khương Mộ còn chưa xuống lầu, Cận Triều đang đứng ở lối vào tòa nhà đã nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn của cô, khi tiếng bước chân đến gần tầng một, anh liền dập tắt điếu thuốc trên tay.
Tuy nhiên, Khương Mộ chợt dừng lại ở góc cua tầng hai, cô giả vờ bày ra vẻ bình tĩnh, vội vàng chỉnh trang lại tóc và bản thân rồi mới xuất hiện trước mặt Cận Triều, đôi mắt lấp lánh ở trong tòa nhà tối tăm trông càng thêm sáng ngời, ánh mắt anh rơi vào trên gương mặt đang kìm nén tiếng thở dốc của cô, anh bỗng nhiên đứng yên một giây rồi chợt quay người, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Khương Mộ đi theo phía sau anh hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?”
“Không phải em nói đói bụng sao?”
"Ừm, vậy chúng ta đang đi ăn khuya à?"
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ em tưởng anh dẫn em đi bắt quỷ?”
"..."
Khương Mộ đi theo phía sau anh một bước, nhìn thấy quần áo trên người anh đã biến thành một thân màu đen, mặc áo phông đen, quần đen, thân hình cao lớn giống như một ông chủ của một một băng đảng xã hội đen đang đi trong đêm, cô luôn kè kè đi theo cái bóng của anh, anh đi bên trái, cô cũng đi bên trái, giống như bóng dáng cô đang bị cái bóng của anh bao bọc vậy, bỗng trong lòng cô nảy sinh loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Sau khi rời khỏi khu dân cư, Cận Triều đột nhiên dừng lại, anh quay lại hỏi cô: "Sao em cứ nhảy nhót sau lưng anh thế?"
Khương Mộ cũng đột nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa nhìn thoáng qua, cô nhận ra Cận Triều bây giờ thực sự rất cao, còn cô thì chỉ cao gần đến ngực anh, nếu như không phải cô đã biết giữa hai người không có quan hệ huyết thống thì có lẽ cô đã có suy nghĩ bộ gen của mình chắc đã bị xảy ra trục trặc ở đâu đó.
Sau đó cô đành nói bừa một câu: "Không phải anh nói muốn dẫn em đi ăn khuya sao? Hoạt động nhiều mới có sức ăn nhiều được."
Cận Triều nghiêng đầu nhìn cô, Khương Mộ cảm thấy khá xa lạ với vẻ mặt này của anh, nếu người trước mặt không phải Cận Triều, Khương Mộ rất có thể sẽ bị vẻ mặt hung hăng này dọa sợ, nhưng cô cũng không hiểu tại sao biểu hiện này xuất hiện trên mặt Cận Triều lại làm cho anh trở nên đẹp trai hơn ngày thường. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tuy nhiên, khi anh vừa quay người lại, Khương Mộ liền ngửi thấy mùi rượu trên người anh, Cận Triều đi về phía bên kia đường, anh có đôi chân dài, chỉ mới bước có mấy bước đã đi được một quãng đường dài, Khương Mộ nhanh chóng đuổi theo anh và hỏi: “Anh vừa uống rượu à?”
"Ừm."
“Anh có thường xuyên uống rượu không?”
Cô vừa dứt lời liền có một ánh đèn xe chiếu tới đây, cánh tay của Khương Mộ bị một lực mạnh kéo về phía trước, cô kinh hãi nhìn chiếc xe vừa lướt qua trước mặt mình, sau đó liền nghe thấy Cận Triều thấp giọng nói với cô: “Đã lớn như vậy mà qua đường không biết cẩn thận nhìn xung quanh à?”
Lòng bàn tay của anh có chút thô ráp, mạnh mẽ giữ chặt khuỷu tay cô như thể đã bị hàn kín, mùi rượu trên người anh càng trở nên rõ ràng hơn, cuốn theo dã tính của người đàn ông, rõ ràng là từ khi còn nhỏ cô đã được Cận Triều dắt tay từ khi mới chập chững biết đi cho đến khi học mẫu giáo rồi vào đến tiểu học, nhưng vào lúc này, tay anh đang nắm tay cô lại đem đến một sự tồn tại hoàn toàn xa lạ, sự tiếp xúc thân thể xa lạ như vậy làm cho Khương Mộ đột ngột rút cổ tay mình ra.
Động tác của cô quá mức kịch liệt, ngay cả Cận Triều cũng chợt bị khựng lại.
Kể từ khi mẹ cô kể cho Khương Mộ nghe về chuyện quá khứ, tâm tính của cô quả thực đã có những thay đổi nhỏ khi đối mặt với Cận Triều, cô không còn có thể hoàn toàn coi anh như một người anh trai đã cùng cô lớn lên nữa, một chút cảm giác xa lạ nho nhỏ đã nhắc nhở cô rằng hai người bọn họ không có chung một dòng máu.
Để che giấu hành động quá khích của mình, Khương Mộ nhanh chóng sải bước đi về phía trước, cô bước đi nhanh đến nỗi ngay cả mái tóc dài ngang vai cũng “dựng đứng” cả lên, mãi đến vài phút sau cô mới cảm thấy có gì đó không đúng, cô quay người lại thì phát hiện Cận Triều vẫn đang đứng ở ven đường, hai tay anh đút vào trong túi quần bình tĩnh nhìn cô, cô vừa quay người lại, trong mắt anh liền hiện lên một tia nghiền ngẫm: “Em biết à?"
"Không biết."
"Không biết còn bày đặt đi trước."
Nói xong Cận Triều liền rẽ sang hướng khác, Khương Mộ lại mặt xám mày tro quay đầu đi theo anh.
Cận Triều và cô đi bộ khoảng chừng mười phút là đã đi đến một con đường rất náo nhiệt, ven đường bày đầy sạp hàng, anh dừng lại hỏi cô: “Lẩu?”
Khương Mộ lắc đầu.
Cận Triều lại hỏi: “Thịt nướng?”
Khương Mộ vẫn lắc đầu.
Cận Triều chỉ vào một dãy cửa hàng bên kia đường: “Vậy em tự mình chọn đi.”
Khương Mộ liếc anh một cái: "Chọn cái nào cũng được sao?"
Cận Triều lạnh nhạt hất cằm.
“Vậy thì chọn cửa hàng làm ăn tốt nhất ở đây đi.”
Cận Triều dẫn cô đi thẳng đến quán hải sản ở cuối đường, bên trong quán chật kín người, bên ngoài hầu như cũng không tìm được một bàn trống nào.
Cửa hàng này có đầy đủ các loại hải sản được bày trong tủ kính để dễ quan sát.
Cận Triều ném thực đơn cho cô, Khương Mộ nhìn kỹ hai lần, sau đó ngẩng đầu nói với anh: “Cho một bát cơm chiên hải sản.”
"..." Cận Triều nhướng mi, im lặng liếc nhìn cô một cái, anh cầm lấy thực đơn đánh chọn vài món đặc sắc rồi đưa thực đơn cho người phục vụ.
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên, Cận Triều ngồi đối diện với Khương Mộ nhưng cả buổi anh đều cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt Khương Mộ đảo qua trên mặt anh mấy lần, do dự không biết có nên nói ra hay không, sau đó vẫn nhịn không được hỏi: "Anh không có gì nói với em sao?"
Cận Triều cúi đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi điện thoại, anh hỏi lại: “Nói chuyện gì?”
"Anh không tò mò về cuộc sống hiện tại của em như thế nào sao?"
Cận Triều lúc này mới chậm rãi đặt điện thoại xuống, anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt đen láy nhìn cô hai giây, sau đó đột nhiên hỏi: “Ba dượng của em thế nào?”
“…” Khương Mộ không ngờ điều anh hỏi lại là chủ đề cô không muốn bàn luận nhất.
Cô lạnh lùng đáp: “Không được tốt lắm.”
Cận Triều nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Đó là cái cớ để em phải từ bỏ bản thân mình sao?”
Đồng tử của Khương Mộ khẽ run lên, lời nói sắc bén của Cận Triều khiến cô không nói nên lời, cô trầm mặc mấy giây rồi mới đáp: "Em vẫn chưa từ bỏ chính mình, trình độ của em chỉ tới mức đó mà thôi."
Cận Triều khẽ bật cười và không nói gì nữa, nhưng nụ cười của anh lại làm cho Khương Mộ càng cảm thấy chột dạ, ngay cả Khương Nghênh Hàn cũng cho rằng vì sức khỏe, tinh thần của cô không tốt nên mới làm ảnh hưởng đến phong độ làm bài của cô, nhưng Cận Triều dường như chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy tâm tư nhỏ nhen được giấu sâu dưới tận đáy lòng cô, điều này làm cho Khương Mộ càng cảm thấy khiếp sợ, nhưng Cận Triều vẫn không vạch trần cô, vậy nên Khương Mộ cũng giả bộ nghe không hiểu anh đang nói gì.
Lúc này, một chiếc xe taxi đã chạy qua ven đường đột nhiên quay đầu xe rồi dừng lại ở bên cạnh bọn họ.
Ba người đàn ông nhanh chóng bước xuống xe rồi đi thẳng về phía bọn họ, người đàn ông tên Kim Phong Tử dẫn đầu mở miệng hét lên: “Này, tôi còn tưởng cậu đang vội chuyện gì, hóa ra nửa đêm lại ngồi đây ca hát với người đẹp.”
Vừa nói ba người đàn ông vừa đi tới bàn của bọn họ, tùy tiện kéo mấy cái ghế qua rồi đặt mông ngồi xuống, chiếc bàn gấp vốn dĩ không lớn, ba người đàn ông lực lưỡng chen chúc ngồi ở một bên, Kim Phong Tử trực tiếp chen vào bên cạnh Khương Mộ, những người khác còn chưa kịp ngồi xuống, Cận Triều lập tức túm lấy ghế của Khương Mộ, kéo cả cô lẫn ghế về sát bên cạnh anh.
Thân hình gầy gò của Khương Mộ được giấu trong chiếc áo phông rộng thùng thình, Cận Triều dễ dàng kéo cô tới gần anh như đang kéo một con búp bê, cô có chút kinh ngạc nhìn qua ba người đàn ông trông không giống người tốt chút nào.
Cận Triều dường như không có ý định giới thiệu bọn họ với cô, một người đàn ông đeo một sợi dây chuyền có mặt ngọc lớn ngồi ở bên trái nhìn thẳng vào Khương Mộ và nói đùa: "Thì ra anh Triều nhà ta thích kiểu con gái trẻ tuổi như thế này, cũng không thấy cậu ta dẫn cô ra ngoài lần nào, xem ra cũng giấu rất kỹ đấy."
Người đàn ông đối diện cũng phụ họa nói vào: “Thảo nào vừa mới ăn được mấy miếng đã vội vàng rời đi, lúc ngồi ở trên xe tôi còn tưởng mình nhìn lầm, sau khi xuống xe thì mới biết thì ra mình vẫn còn rất tinh mắt đến vậy.”
Cận Triều lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm, tôi không có sở thích đó.”
Kim Phong Tử lúc này đã nhận ra Khương Mộ, anh ta nhìn cô kỹ hơn rồi cũng lên tiếng: "Ủa, đây không phải là tiểu mỹ nữ trên xe cậu ngày hôm qua sao?"
Chỉ vài câu đùa giỡn đã khiến cho Khương Mộ không biết phải ứng phó như thế nào, cô nhìn chằm chằm Cận Triều, nhưng Cận Triều lại không nhìn cô, anh rũ mắt mở miệng nói: “Em gái tôi.”
Vừa lúc nhân viên phục vụ mang lên một lon coca, Cận Triều dùng một tay mở lon coca rồi đẩy tới trước mặt Khương Mộ, cô vội vàng cầm lon coca lên uống một ngụm, coca tuy lạnh, trong lòng lại bởi vì một câu "Em gái tôi" của anh mà dần trở nên ấm lên.
Không ngờ anh trai đối diện lại trực tiếp nói: “Em gái cậu không phải mới học tiểu học thôi sao? Sao bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một em gái lớn như vậy nữa, chẳng lẽ người em gái này lớn lên bên cạnh cậu từ lúc còn ở trần ở truồng à?"
Cận Triều xua tay trả lời bọn họ: "Cậu không thấy phiền à? Hay là cậu chuyển sang làm công tác điều tra dân số rồi?" Sau đó anh còn kêu người phục vụ mang lên thêm vài chai bia.
Khương Mộ cúi đầu uống Coca-Cola, nói chính xác tuy cô không cùng quan hệ huyết thống với anh nhưng hai người cũng từng trần truồng tiếp xúc với nhau.
Khi còn bé cô rất thích dính lấy Cận Triều, mỗi khi tắm rửa xong đều bò lên giường anh chơi, chơi mệt rồi lại ngã đầu xuống ngủ, nhưng mà trước năm ba tuổi cô có tật xấu hay đái dầm, có đôi khi nửa đêm Cận Triều phát điên xách cô lên, sau đó cả nhà sẽ luống cuống tay chân đi tìm quần áo cho cô thay, sau đó còn phải đi tìm chậu tắm rửa, cho đến tận khi cô lên tiểu học, người nhà đôi lúc vẫn sẽ lấy chuyện này ra để trêu chọc cô.
Tuy nhiên, ký ức của cô trước năm ba tuổi rất mờ mịt, cô chỉ có thể nhớ được việc lúc ở nhà trẻ cô và Cận Triều còn từng tắm cùng nhau, lúc đó cô không thể nhớ được nhiều chuyện, nhưng cô cũng không biết tại sao mình vẫn có thể nhớ rõ thân thể của Cận Triều có cấu tạo không giống mình, bởi vì lúc đó cô hình như còn thốt lên một câu đầy non nớt: "Anh ơi, trên người anh có một cây gậy."
Ở cái tuổi mà đáng lẽ cô không nên nhớ nhiều, sự việc này đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho cô, bởi cô nhớ rõ Cận Triều sau khi nghe cô nói xong bỗng cảm thấy hốt hoảng, đồng thời kể từ lúc đó Cận Triều cũng không còn tắm chung với cô nữa.
Nghĩ tới đây ánh mắt của cô liền nhịn không được len lén liếc nhìn người bên cạnh, hiện tại cho dù anh đang mặc quần áo rộng thùng thình nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể anh vô cùng khỏe khoắn và rắn chắc, nghĩ đến lúc còn nhỏ khi cô đái dầm rồi sau đó còn bị anh lột trần “ném vào” chậu nước, sắc mặt Khương Mộ đột nhiên trở nên tái nhợt, nóng bừng, và cảm thấy xấu hổ khó tả. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cận Triều dường như cũng cảm nhận được sự khác thường của cô, anh liếc xéo cô một cái, Khương Mộ vội vàng quay đầu đi, bộ dáng không được tự nhiên.
Cận Triều đem con cua cay vừa mới dọn ra đẩy đến trước mặt cô, những người này đã ăn hai hiệp nên lúc này chỉ uống chút rượu, nhưng Cận Triều lại gọi rất nhiều món, nào là nhím biển tươi, bào ngư, bạch tuộc và tôm tích
Cho nên tuy mấy người đàn ông vẫn còn đang ngồi đó nhưng thực chất chỉ có một mình Khương Mộ ăn, Khương Mộ thực sự cảm thấy rất đói, hình dáng trình bày của các món ăn cũng rất bắt mắt lập tức thu hút cơn thèm ăn của cô, đặc biệt là món cua cay mà Cận Triều vừa đẩy trước mặt cô, trước đây cô ngại phiền nên cũng rất ít ăn món này, nhưng sau khi ăn thử một lần, cô cảm nhận thấy mùi vị của nó thực sự rất ngon, thịt cũng rất béo, vừa ăn một lần đã không thể ngừng lại được.
Cô ăn đồ ăn của mình, bọn họ tán gẫu chuyện của bọn họ, trong lúc trò chuyện, Kim Phong Tử đột nhiên nói: “Này Triều, cậu nghe tôi nói, tốt nhất là nên tìm một chỗ tập luyện đàng hoàng. Tôi nghe nói lão Phong vừa mới tìm được mấy người trẻ tuổi, nhìn qua cũng không phải dạng dễ chọc, đến lúc đó cậu..."
Cận Triều đột nhiên đập ly rượu xuống bàn, giơ ngón trỏ đặt lên môi, Kim Phong Tử lập tức ngừng nói, đám người bọn họ đều là người từng trải, thấy vậy liền lập tức chuyển đề tài.
Cận Triều lại liếc nhìn Khương Mộ, cô đang ăn rất chuyên tâm, giống như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, anh lại nhìn đồng hồ, bưng đĩa cơm rang hải sản Khương Mộ không còn để ý tới tới trước mặt mình, sau đó cầm một đôi đũa sạch sẽ lên.
Khương Mộ tuy rằng vẫn luôn tập trung ăn nhưng những lời nên nghe cô đều nghe thấy hết, có điều chỉ mới nghe được nửa đoạn, không biết Cận Triều muốn tập luyện cái gì nhỉ? Liệu có liên quan gì đến mấy thứ bậy bạ không?
Lỗ tai cô đều dựng thẳng lên thật cao, nhưng hết lần này tới lần khác đám người này đột nhiên chuyển đề tài, nói cái gì mà bộ xúc tác ba chiều, tích tụ carbon trong phòng đốt, tất cả đều chạm đến điểm mù tri thức của cô, cô căn bản đều nghe không hiểu.
Đĩa cơm rang bị Cận Triều bưng đi, Khương Mộ cho rằng anh muốn ăn nên liền rút mấy tờ khăn giấy chuẩn bị lau sạch tay, nhưng Cận Triều lại buông đũa xuống, anh đặt đĩa cơm rang lại trước mặt cô, lúc này cô mới phát hiện đĩa cơm rang không nhúc nhích một miếng nào, mà trước mặt Cận Triều là một đống hành, gừng, tỏi vừa mới gắp từ đĩa cơm rang ra.
Thấy cô nhìn sang, anh nhẹ nhàng thúc giục: "Em không định đi ngủ à? Ăn nhanh đi."