Cận Triều đặt ra một mục tiêu nhỏ cho Khương Mộ, đích đến không xa, sau khi Khương Mộ chật vật lái đến nơi, Cận Triều nhìn đồng hồ đeo tay, bảo cô ghi lại số km lái xe của ngày hôm nay và so sánh xem một tuần sau tốc độ có tăng lên hay không, vì thế Khương Mộ ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra ghi lại số km.
Những người mới học lái xe luôn có chút nghiện ô tô, trong thời gian này chỉ cần rảnh rỗi, sau bữa tối Khương Mộ sẽ kéo Cận Triều đi tập lái xe với cô, còn Tia Chớp thì ngồi ở hàng ghế sau, bọn họ cùng nhau lái xe đi dạo một vòng Nam Kinh.
Tia Chớp bây giờ đã là một con chó già, khi còn nhỏ nó đã bị thương nặng, tuy được cứu sống nhưng từ đó đến nay sức khỏe của nó không được tốt cho lắm, nhưng cũng nhờ mấy năm nay Cận Triều không ngừng chăm sóc cho nó, nhưng nó vẫn không thể chịu đựng được sự khắc nghiệt của thời gian, đặc biệt là những năm gần đây, sức khỏe của Tia Chớp ngày càng sa sút, một năm gần như phải nhập viện hai lần, cũng không thích hợp di chuyển nhiều nữa và cũng không thể đi xa, thật ra Khương Mộ mỗi ngày đều lái xe chở nó đi khắp nơi để cho nó có thể trở nên hoạt bát một ít.
Cận Triều vẫn đặt ra mục tiêu cho Khương Mộ, có lúc dài, có lúc ngắn, và Khương Mộ càng ngày càng hoàn thành dễ dàng hơn.
Và đúng như dự đoán, kỹ năng lái xe là thứ không cần thiên bẩm chỉ cần quen tay, luyện tập nhiều sẽ trở nên thành thạo, bất kể là đang lái xe trên đường hay là lái xe  trên giường.
Thời điểm hai người mới ở chung hơn một tháng, Khương Mộ đối với loại chuyện này vẫn còn rất ngượng ngùng, ngay cả thay quần áo cũng bắt Cận Triều phải quay mặt lại.
Vào mùa đông, sức khỏe của Cận Triều luôn không được tốt, nhất là khi thời tiết trở nên lạnh ẩm, những chỗ xương gãy sẽ lại cảm thấy đau nhức và thường xuyên làm cho anh mất ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play