Nhân lúc bản thân mình còn đứng vững, Tae Yang muốn bỏ cái áo khoác bệnh nhân xuống để ra ngoài đi dạo. Mùa xuân lại tới rồi, họ đã ở cạnh nhau chẳng biết đã bao mùa hoa nở. Hàng ghế dài nơi công viên cũ, chiếc kem dâu yêu thích được anh mua. Hai người họ dù sao cũng đã trưởng thành, cũng đã đi hết một phần ba quãng đời nhưng trong lòng vẫn là những tiếc nuối. Họ tiếc vì bỏ lỡ nhau thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ, tiếc vì không thể cùng nhau đến cuối đời. Họ im lặng nhìn những cánh hoa rơi lất phất trong khoảng trời rộng lớn. Tae Yang nắm lấy tay anh:
- Em nghĩ mình không chịu nổi nữa, em không muốn xạ trị nữa…
Kang Dae quay về phía cậu, trong lòng dâng lên cảm xúc ngột ngạt và khó thở. Tay anh chợt run lên, cậu nhẹ nhàng vuốt ve để an ủi:
- Sau cùng vẫn là cái chết. Em không muốn anh phí tiền và thời gian vào em. Dù sao thì cũng chỉ là một thằng mang bệnh tật đầy mình, sống thêm cũng không ý nghĩa… Mong anh vẫn sẽ hạnh phúc kể cả khi ta không còn nhau
Anh không nói gì, nước cứ lăn dài trên gò má đã hóp đi vì suy nghĩ nhiều. Cậu bình thản quá, bình thản tới mức làm anh sợ hãi. Khuôn mặt anh mếu máo, giọng nói dường như chẳng còn nghe rõ:
- Anh sẽ phải sống sao đây? Em nói anh phải hạnh phúc nhưng hạnh phúc của anh là em mà, hức. Anh dồn toàn bộ tài sản để đổi lấy một ngày sống của em thì anh cũng nguyện. Xin em hãy sống vì anh, không lâu nhưng nếu có thể thì xin em hãy rủ lòng thương xót…
Tiếng nấc nghẹn xen lẫn trong lời nói khó nghe:
- Chết tiệt, Tae Yang à, anh vẫn không chấp nhận nổi đâu. Aaaa, anh không chấp nhận được việc em sẽ bỏ anh mà đi đâu
Những câu nói gấp gáp đã thể hiện rằng anh đang đau đớn tới mức nào. Nhìn thấy anh như thế, Tae Yang chỉ biết lặng người, trong lòng cậu cũng xót xa lắm. Nhưng cậu không muốn nhẫn tâm ở lại, càng ở thêm lâu thì nỗi đau lại càng lớn. Cậu vuốt ve cái đầu tròn trọc lóc của anh:
- Chúng ta về nhà ăn cơm em nấu nhé?
Bàn ăn thịnh soạn trước mắt nhưng anh chỉ ngồi im nhìn cậu. Danbi thì ngoan ngoãn nằm dưới chân cậu, đống đồ ăn trong bát cũng không thể khiến nó hứng thú. Kang Dae run rẩy cầm đũa mà tẩn hưởng thức ăn trên bàn. Anh vừa ăn vừa khóc nghẹn:
- Em có thể dạy anh cách nấu ra hương vị của em không? Ức, không có em, anh thực sự sẽ chết mất
- Anh sẽ ổn kể cả khi em biến mất, ngoan ngoãn ăn nào. Anh sẽ phải quen dần hương vị của người mới nên em từ chối dạy anh nấu ăn
Tae Yang bình tĩnh gắp thức ăn cho anh, Kang Dae mếu máo:
- Sẽ không còn ai cả, chỉ yêu mỗi em thôi…
- Đừng trẻ con như thế, anh cứ như vậy thì em làm sao an tâm mà chết
Cậu nghiêng đầu nhìn, anh cúi gầm đầu nhìn Danbi đang ủ rũ dưới chân ghế:
- Anh sẽ theo em, Danbi sẽ đưa tới gia đình mới…
- Anh bị điên sao? Đừng nghĩ đến cái chết khi em không còn. Anh tuyệt đối không được vì em mà chết, em sẽ hận anh đó. Anh phải sống, sống một cuộc sống mới. Cứ coi như em chưa từng tồn tại là được
Anh ngước đôi mắt đỏ ngàu đến nặng trĩu nhìn cậu:
- Anh không làm thế được. Em xuất hiện vào những lúc anh thiếu thốn tình yêu thương nhất và muốn được yêu nhất. Không nói bỏ là bỏ được đâu em, ức
- Không được thì cũng phải làm được. Hãy coi đâu là ước nguyện cuối cùng của em được không?
- Em không sợ sẽ phải chết sao? Tại sao trong từng câu chữ của em đều là đang đón nhận nó vậy? Tại sao ước nguyện của em lại tàn ác với tôi đến thế…?
Tae Yang nhìn anh, cậu cố nặn ra nụ cười méo mó:
- Không phải nó rất tốt sao, việc anh yêu người khác á. Em đã nói là em ổn mà, em luôn sẵn sàng chờ đón cái chết
Kang Dae im lặng, sau đó đứng dậy kéo chiếc ghế ra bên cạnh. Anh không nói gì mà trực tiếp quỳ thụp gối dưới chân cậu:
- Ước nguyện của em có thể bỏ vì anh không? Anh không làm nổi
Tae Yang tròn mắt ngạc nhiên mà đỡ vào tay anh:
- Anh đứng lên đi, chúng mình nói chuyện tử tế
- Không, anh sẽ đứng lên cho tới khi em đồng ý
Những tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên. Tae Yang chợt bật khóc rồi rời đi:
- Đừng chết vì em, xin anh….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sau Khi Linh Khí Trở Lại2.
Săn Tìm3.
[ABO] Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao4.
Học Ngoan=====================================
Cậu bỏ lại anh trong căn nhà lạnh lẽo mà một mình ra ngoài. Anh ngồi xuống, ánh mắt đỏ dại đến chua xót. Anh ôm mặt khóc nghẹn, quằn quại trên nền đất lạnh:
Tae Yang à, anh sợ…