Trong một căn nhà nhỏ ở góc phố đông đúc, bên trong vang lên những tiếng vỡ loảng xoảng và cả những tiếng chửi bới đến váng óc. Một thiếu niên nhỏ bé đang nằm co quắp trong góc phòng với cơ thể đầy máu. Cậu nằm im mà mở tròn mắt nhìn tất cả, bởi vì cậu đã quen với cảnh này mấy năm nay rồi...

Người nằm trong góc đó là tôi, là Tea Yang. Bố tôi thường xuyên như thế từ lúc mà mẹ bỏ đi. Gia đình tôi lúc đầu vốn dĩ rất tốt, thậm chí là khá giả trong khu phố nhưng công ty đột nhiên gặp trục trặc và phá sản. Lúc bố khó khăn nhất, mẹ đã rời đi để bố gánh hết nợ nần nên bố rất hận mẹ và hận cả tôi nữa. Tôi hiểu phần nào cho ông ấy nên cũng chả bao giờ dám trách người cha này của tôi...

Tôi chỉ đi học hết lớp 7 và từ đó bố cũng không cho tôi quay trở lại trường học vì ông ấy nói rằng nó rất tốn kém. Nói thật thì tôi chả có ấn tượng gì với trường học cả, tôi không có quá nhiều bạn và bây giờ cũng không còn giữ liên lạc với mấy ai hết. Năm nay tôi cũng 24 tuổi rồi, tôi muốn đi làm thêm để kiếm tiền giúp bố. Nhưng khổ nỗi, tôi quá nhỏ nên mấy việc lương cao đều không nhận. Tôi chỉ có thể trang trải bằng các việc làm thêm như bưng bê hay thu ngân ở các cửa hàng tiện lợi....

Tiếng chửi bới của người bố cũng ngớt dần, ông ta liền quay trở về phòng ngủ. Tae Yang lúc này mới lồm cồm bò dạy, cắm cúi nhặt từng mảnh vỡ trên sàn rồi dọn dẹp chúng. Cậu gói chúng vào túi giấy rồi mang ra ngoài, cậu đứng trong bóng tối nhìn về phía thành phố hoa lệ và những tòa nhà cao ốc. Đó từng là nơi cậu sinh sống, cậu nhớ cái cảnh nằm trong vòng tay bố mẹ mà cười đùa... Nghĩ tới đây mắt cậu liền đỏ ửng, cậu vẫn không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này.

Sau đó Tea Yang không ngần ngại mà bước vào dòng người trong khu phố. Mùi máu tanh trên người cậu thực sự khiến người khác cảm thấy ghê tởm. Ai ai cũng né cậu nhưng đột nhiên cậu đụng trúng một người đàn ông to lớn. Anh ta đứng ngược sáng nên cậu không thể nhìn rõ mặt nhưng cậu cũng tự cảm nhận được sự khó chịu của anh ta bao phủ lấy mình. Cậu nhanh chóng cúi đầu mà xin lỗi:

- Tôi xin lỗi, làm phiền anh rồi

Tae Yang lập tức chạy mất để lại anh ta đứng ngơ ở đó. Đôi lông mày chợt nhíu lại mà nhìn kĩ bóng lưng ấy rồi đưa tay phủi áo:

- Đ*t mẹ, tại sao những thứ bẩn thỉu đó lại va vào tao chứ?

Tên đàn em bỗng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của anh:

- Phía góc kia là nhà của con nợ. Bọn em có tới rất nhiều rồi, dùng đủ biện pháp nhưng ông ta cũng không trả nên mới để đích thân anh tới. Ông ta còn có con trai nhưng bọn em đều chưa từng gặp nên cũng không thể đòi cậu ta được...

Anh hất hất tay rồi đi về phía ngôi nhà nhỏ. Anh bình tĩnh gõ cửa nhưng sau một hồi không có ai trả lời, anh trực tiếp đạp cửa vào trong. Vừa bước vào, xộc vào mũi họ là mùi máu tanh và những vệt máu khô còn vương vãi trên sàn nhà một cách bừa bãi:

- Tìm ông ta lôi ra đây cho tao

- Rõ ạ

Ông ta còn đang say sỉn liền bị lôi đi nên buộc miệng chửi bới:

- Lũ chúng mày lại định làm gì hả? Bỏ tao ra, đừng có đụng vào tao, bọn chó

Anh nhẹ nhàng cầm gang tay và đeo lên rồi tiến tới chỗ ông ta mà đấm thật mạnh. Cú đấm dường như khiến ông ta giác ngộ nhưng cũng không cản được cái miệng buông những lời chửi bới. Đột nhiên có tiếng hét phía sau làm anh phải quay đầu:

- Này, dừng tay lại, các anh làm gì bố tôi vậy?

Anh quay đầu thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ với bộ quần áo xộc xệch đang thở một cách khó khăn. Lũ đàn em liền nhanh chóng nói với anh:

- Hình như đó là con trai của lão già này đấy ạ...

Anh nghiêng đầu rồi hạ giọng:

- Là con ch* không mắt vừa nãy sao?

Cậu giật mình, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi. Anh ta chỉ cười nhạt:

- Chẳng phải muốn bọn tôi dừng tay sao? Không muốn ông ta bị đánh thì lại gần đây.

Nghe thấy bố nên cậu đành tiến lại gần. Anh liếc nhìn cậu ấy, tay còn lại ghì chặt lấy cổ cậu:

- Là bố cậu sao?

Cậu giật thót mà cúi thấp xuống, đầu nhỏ liên tục gật. Anh liền tháo gang tay, châm một điếu thuốc rồi đi đến chỗ bố cậu:

- Đến bao giờ thì ông định trả tiền cho bọn này? Một là trả tiền, hai là tao bán thằng con của mày.

Cậu liếc nhìn người cha đang say rượu của mình rồi run rẩy, sau đó trực tiếp đi tới quỳ thụp xuống mà bám vào chân anh ta:

- Tôi sẽ trả cho các anh, tôi hứa sẽ trả đúng hạn, xin các anh

Anh cười lớn một tiếng rồi đá cậu ra:

- Đừng chạm bàn tay đó vào tôi. Còn nữa, cậu đây định bao giờ sẽ trả? Cậu đã đủ tuổi đi làm hay chưa đây, tôi không muốn để trẻ vị thành niên phải trả nợ đâu.

- Tôi đã 24 tuổi rồi, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ trả đủ gốc và lãi hàng tháng...

Anh ta vội ném điếu thuốc chưa tàn vào bàn tay đầy vết thương của cậu:

- Tôi hi vọng cậu trả đủ, đừng làm tôi thất vọng

Anh nhíu mày đôi chút nhưng cũng không nói gì thêm mà đưa đàn em rời đi. Ở trên xe, anh liên tục lau tay và thay bộ quần áo mới:

- Tao dần chán ghét mấy công việc bẩn thỉu này rồi, toàn những tên hôi hám



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play