Edit : Tiểu N
Cát Minh nói với tôi rằng Tiểu Long cuối cùng đã thực sự bay được vào tối hôm đó, cũng bay được một đoạn khá xa. Tôi vội dẫn nhóc đến thung lũng để thử bay thêm lần nữa, và kết quả là nhóc ấy thực sự như bỗng nhiên khai sáng, bay lượn trong không trung rất lâu mới hạ cánh. Dù khi đáp đất còn hơi lảo đảo, nhưng đã làm tôi vô cùng kinh ngạc và ghen tị biết bao.
Vì Tiểu Long đã biết bay, tôi nghĩ chúng tôi cũng có thể bắt đầu làm gì đó rồi. Tôi lên sau núi chặt một cây tre, kéo về nhà rồi bổ ra, sau đó tự đan một cái gùi, trên đó còn lắp một cái nắp có thể mở ra đóng lại. 
Vào một đêm tối trời gió lớn, tôi nhét vào gùi một ít khoai tây, rau và gạo trắng, rồi cưỡi Tiểu Long đến thị trấn. Vì lúc đó vẫn chưa quá khuya, dân thị trấn cơ bản còn chưa ngủ. Chúng tôi bay một vòng trên không, quan sát cuộc sống của họ. Tôi nhìn rõ hơn Tiểu Long, dù cửa nẻo đóng kín, tôi vẫn có thể biết bên trong như thế nào.
Lần trước đến nhà hàng xóm của Đào Phương trong làng, dù tôi không cho bàấy lương thực nhưng nghe bà kể hoàn cảnh, tôi vẫn thấy xót xa. Nếu không bị ép vào đường cùng, người ta thường không vứt hết mặt mũi mà mở miệng nhờ vả. Bà đã theo những người khác đến làng chúng tôi xin lương thực, chắc chắn cuộc sống rất khó khăn.
Tôi bảo Tiểu Long dừng lại trên mái nhà của họ, phía dưới có tiếng người nói chuyện vọng lên.
“Bà ơi, cháu đói quá.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play