"Cả lũ không chịu nói phải không? Vừa nãy ở sân có một chiếc xe nhỏ, của ai?" Rõ ràng bọn họ đã đi khắp làng một vòng rồi.
"Là của tôi, chiếc xe đó là của tôi, nhưng xe nhỏ lắm, các anh chắc chắn ngồi không vừa." Đã bị gọi ra rồi, Đào Thành Bân muốn tránh cũng không được nữa, đành phải lên tiếng trả lời.
"Mày nói ít thôi, nhanh dẫn chúng tao đến." Một tên lính trẻ đưa tay vỗ mạnh vào đầu anh ta. Đào Thành Bân sợ đến run rẩy nhưng vẫn lấy hết can đảm nói tiếp.
"Làng chúng tôi còn một chiếc nữa, ở đầu làng phía đông, là một chiếc xe tải." Nghe câu này, tôi chỉ muốn chửi thề. Thằng nhóc này lần trước tự ý quyên góp lương thực của tôi, lần này lại muốn đưa xe của tôi cho người khác, thật sự nghĩ tôi là kẻ mềm yếu sao? Vì trời tối, sân trước nhà tôi rộng, có chuồng dê và đống rơm nên khi chiếc xe đỗ ở góc khiến bọn chúng không chú ý, nhưng bây giờ lại bị Đào Thành Bân chỉ ra. 
"Sao không nói sớm, chỉ đi, xe tải của ai?" Đào Thành Bân ngoan ngoãn chỉ về phía tôi. Khẩu súng vừa rời đi vài phút lại chĩa vào trán tôi. 
"Lúc nãy tao hỏi sao không nói?" Dù tôi đã tu luyện, nhưng đầu tôi đâu phải bằng vật liệu chống đạn, nếu hắn bắn, tôi chắc chắn chết.
"Xe không phải của tôi, là của một người bạn gửi ở đây."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play