Edit : Tiểu N
Sau một thời gian im ắng, tôi dần dần tập trung vào việc tu luyện, không quan tâm đến chuyện trong làng nữa. Chỉ thỉnh thoảng qua lại với Đào Mười Lăm, còn phần lớn thời gian tôi đều ở trong thung lũng, không ra ngoài. Vì bây giờ tôi đã có thể cảm nhận được tình hình trong nhà từ thung lũng, nên không cần phải để người ở nhà nữa.
Tiểu Hắc sau một thời gian trầm lắng, cũng dần dần trở lại trạng thái như trước. Đối với chuyện của nó, tôi cũng cảm thấy rất bất lực, vấn đề huyết thống không phải là điều có thể giải quyết chỉ bằng cách cần cù bù thông minh được.
Chúng tôi thường hoạt động trong thung lũng vào ban ngày, tối thì quay về nhà ngủ, vì đã quen rồi, ai cũng không muốn đổi chỗ.
Hôm đó, tôi đang ở thung lũng để thêm nước vào ruộng thì Đào Mười Lăm lại đến gõ cửa nhà tôi. Tôi dẫn cả nhà từ thung lũng ra, thêm một chiếc áo khoác rồi ra mở cửa.
"Đào Lượng, cậu dọn dẹp nhà cửa đi, chúng ta phải giấu lương thực." Ông trông rất vội vã, nói cũng không rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì mà cần phải giấu lương thực nghiêm trọng đến vậy?
"Người ở trấn lại đến à?" Nhưng cũng không cần phải giấu lương thực chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play