Lão Ngô uy hiếp Phương Pháp: “Tiếp tục đi về phía trước, không được dừng lại. Bằng không dao kiếm không có mắt đâu.”

Phương Pháp giận nổi gân xanh nói: “Mấy người đừng quên ai đã cứu mình!”

Lão Ngô coi vẻ không sao, cười nói: “Không phải là mày chỉ thuận tay cứu người thôi sao. Mày vốn là cảnh sát, cứu người chính là trách nhiệm của mày. Đừng nói như thể bọn tao mắc nợ mày.”

Phương Pháp tức giận nói không ra lời.

Lão Ngô nói với Cố Ninh ở ghế sau: “Còn mày, bọn tao cũng không muốn lằng nhằng, mau ngoan ngoãn giao đồ cho bọn tao. May mắn có khi bọn tao còn dẫn đi tìm ba mẹ.”

Cố Ninh không nói chuyện.

Phương pháp thuận giọng, nói với lão Ngô: “Lão Ngô, mặc kệ nói như thế nào, tốt xấu gì tôi cũng cứu mấy người một mạng. Như vậy đi, đồ vật này cho mấy người. Nhưng để lại cho chúng tôi chút đồ ăn.”

Lão Ngô hắc hắc cười hai tiếng: “Tiểu Phương, bọn tao đã thấy được thân thủ của mày rồi, tha cho mày đi, nếu lần sau có gặp lại, bọn tao cũng không đấu lại mày.”

Phương Pháp nói: “Được, mấy người cứ giết tôi đi, nhưng tha cho em ấy. Em ấy không thể gây nguy hiểm cho mấy người.”

Cố Ninh, người vẫn chưa lên tiếng, đột nhiên nói: “Mấy người có súng?”

Lão Ngô cười hai tiếng: “Không có súng, nhưng bọn tao có thể dễ dàng đối phó với hai đứa chúng mày.”

“Vậy là tốt rồi.” Sau khi nói một câu khó hiểu, cô đột nhiên hỏi Phương Pháp: “Phương Pháp, nếu tôi cứu anh lần này, anh đi cùng tôi để tìm ba mẹ tôi trước được không? Rồi chúng ta sẽ lái xe đến thành phố Cam Lĩnh để đón ba mẹ anh?”

Cả ba người trong xe đều sửng sốt một lúc, sau đó lão Ngô đột nhiên cười âm hiểm hai tiếng: “Con này, thân mày mày còn chưa chắc giữ được, mày còn muốn cứu ai?”

Cố Ninh không nói gì, đột nhiên tay cô nhanh như chớp túm tóc lão Lương hung hăng đập vào cửa xe. Cô nhanh nhẹn giật con dao trong tay lão ta ném nó xuống dưới ghế. Hai tay lão ta nắm chặt lấy đầu, muốn chống cự nhưng bàn tay đang giữ đầu lão dường như có một lực rất lớn, giống như một con gấu khổng lồ đang giữ chặt lấy lão ta, không thể thoát khỏi. Lão ta bị ấn rồi đập liên tục vào cửa đến mức chảy cả máu. Cố Ninh không chớp mắt, cứ áp đầu lão Lương vào cửa xe.

Cả hai người ngồi ở ghế trước xem đều choáng váng.

Phương Pháp suy cho cùng cũng được huấn luyện, anh phản ứng rất nhanh. Anh đạp mạnh phanh, dừng xe lại, thừa dịp lão Ngô đang choáng váng liền đánh một đấm vào mặt lão ta. Lão Ngô chống cự, đấm vào mặt anh một quyền. Phương Pháp vẫn luôn kiềm chế đột nhiên tìm được người để trút giận, anh nhảy ra khỏi ghế, ép chặt cổ lão Ngô. Sau đó đấm mạnh vào mặt anh ta.

Lão Ngô kêu to, không ngừng cầu xin tha thứ. Phương Pháp coi như không nghe thấy, cú đấm sau còn mạnh hơn cú đấm trước. Mãi cho đến khi lão Ngô chỉ còn một chút hơi thở thì anh mới dừng lại.

“Làm gì tiếp theo?” Phương pháp ngừng thở hổn hển, trong tiềm thức hỏi ý kiến Cố Ninh.

Cố Ninh kéo lão Lương đã ngất đi, rồi ném sang bên kia ghế. Sau đó, cô nhìn Phương Pháp hỏi: “Anh đã giết ai chưa?”

Phương Pháp sửng sốt, lập tức liền hiểu được ý của Cố Ninh. Cố Ninh nhìn phản ứng của anh rồi nói: “Tôi chưa giết họ, hai người này giao cho anh.”

Phương Pháp có chút do dự: “Anh là cảnh sát…”

Cố Ninh nhìn anh: “Nhưng hiện tại không còn là thế giới hòa bình nữa. Hơn nữa, cảnh sát không phải nên bảo vệ công lý và chống lại tội phạm sao? Hai người này là kẻ giết người. Anh giết bọn họ chính là phòng ngừa nhiều người tốt bị giết. Đây là mới là điều cảnh sát nên làm bây giờ.”



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play