Lão Ngô vội vàng cười nói: “Cố Ninh, cô còn khách sáo cái gì? Về sau mọi người đều là người cùng trên một thuyền, đều là người một nhà cả.” Khi lão ta nói điều này, đôi mắt lão ta luôn tham lam mà thèm thuồng nhìn vào chiếc ba lô căng phồng của Cố Ninh, lão ta dám kết luận rằng còn có rất nhiều thứ tốt ở đó.
Phương Pháp mỉm cười cay đắng nói: “Cố Ninh, vận khí của em quả nhiên tốt, chúng tôi hai ngày nay đều không tìm thấy gì để ăn, bây giờ chỉ còn lại hai gói bánh quy và ba chai nước khoáng, chỉ sợ chết đói trước khi bị tang thi cắn thôi. “
Lão Ngô nói nhanh: “Phương Pháp, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Bây giờ Cố tiểu thư đang ngồi cùng xe với chúng ta, tất cả đều là người một nhà, vật tư đều là của chung. Làm sao chúng ta có thể chết đói được, Cố tiểu thư thấy tôi nói đúng không?”
Cố Ninh nghiêm mặt nói: “Thật xin lỗi, chờ hết tang thi phía sau tôi sẽ xuống.”
“Xuống?” Phương pháp ngồi trước đó cũng sững sờ: “Ý em là gì?”
Cố Ninh nói: “Tôi muốn đi tìm ba mẹ.”
Phương Pháp nói: “Một mình em? Cố Ninh, em đã quên bây giờ là mạt thế sao? Nơi nơi đều là tang thi ăn thịt người, đừng nói đến một cô gái như em, ngay cả đàn ông như bọn anh cũng không dám một mình đi ra ngoài. Hơn nữa bây giờ còn là nửa đêm…”
Cố Ninh không đáp, hỏi lại: “Anh định đi về phía nào?”
Phương Pháp nói: “Thành phố Cam Lĩnh. Ba mẹ anh vẫn ở quê, vì vậy anh định quay lại đón bọn họ.”
“Chúng ta không đi cùng một hướng, ba mẹ tôi đang đi về phía thủ đô.” Cố Ninh nói: “Nếu không phải ban nãy các anh mang tang thi tới, tôi cũng không định lên xe. Nếu tôi đã dám đi một mình, thì tự sẽ có cách bảo vệ mình, các anh không cần lo lắng cho tôi.”
Tuy rằng cô hy vọng có một chiếc xe, nhưng thời gian của cô không còn nhiều. Sau khi bình minh, cô nhất định phải trở về một chuyến. Nếu không, ba mẹ ở thế giới bên kia không thấy cô ở trong phòng sẽ rất sợ hãi. Mà cách cô trở về cũng không được để những người khác biết, nếu kết bạn với người khác, thực dễ dàng bị bại lộ, hơn nữa phương hướng của họ cũng không giống nhau. Lão Ngô trào phúng nói: “Cô gái à, lá gan của cô cũng lớn thật, đừng nói cô nghĩ rằng chỉ cần có con dao cầm trong tay, là đã an toàn? Cô dám giết tang thi?”
So với ông chắc chắn nhiều hơn.
Cố Ninh nói thầm trong đầu, nhưng không trả lời. Cô liếc nhìn phía sau, thấy không còn tang thi nào ở phía sau liền nói với Phương Pháp: “Làm phiền anh rồi, anh dừng lại ở phía trước giúp tôi.”
“Đợi đã.” Lão Ngô đột nhiên nói: “Cô gái à, vì lý do gì mà cô cứ khăng khăng rời đi, dù chúng tôi không mạnh, nhưng cũng cứu cô một mạng, cô cũng phải để lại thứ gì cho chúng tôi chứ.” Ánh mắt của anh ta nhìn vào ba lô của Cố Ninh, ý tứ rõ ràng.
Cố Ninh chưa kịp đáp lời, Phương Pháp liền cau mày nói: “Lão Ngô, anh là có ý gì?”
Lão Ngô mỉm cười nói: “Chính là người có thể đi, nhưng vật tư này phải để lại.”
Phương Pháp chưa kịp phản ứng, trên cổ liền xuất hiện một con dao. Lão Lương, diện mạo cục mịch, không bao giờ nói chuyện, không biết rút dao ra từ đâu, dí vào cổ anh, nhìn Cố Ninh với khuôn mặt lạnh lùng quát: “Không được di chuyển, bằng không tao giết nó!”
Dĩ nhiên là bọn họ không sợ dao trên tay Cố Ninh, họ nghĩ rằng dù dao có nằm trong tay cô, cô cũng không dám làm gì.