Bụi cây kia nếu nhìn qua có lẽ là một nơi ẩn thân lý tưởng, nhưng nó cũng là nơi mà một người lính có kinh nghiệm không bao giờ chọn làm nơi ẩn nấp. Vì có chui từ bất cứ hướng nào vào trong đều sẽ khiến cỏ dại ở xung quanh bị đè nát và để lại dấu vết. Mà đống cỏ trước mặt Cố Ninh lại vô cùng tươi tốt, không hề có dấu hiệu bị đè ép hay xáo trộn, lúc này mới may mắn giúp Cố Ninh tránh được một kiếp.
Cố Ninh trong lòng âm thầm kinh hãi, người đàn ông kia rõ ràng đã cảm thấy ánh mắt của cô, cư nhiên lại nhạy bén đến loại trình độ này, khó trách Tam Ca khi nhắc tới mấy người trong Lữ đoàn Năm Sao đều là biểu cảm khó có thể hình dung. Cố Ninh không dám nhìn thêm lần nào nữa, chỉ nằm im ở bụi gai và cố gắng không gây ra bất cứ âm thanh nào.
Tiếng bước chân đã xa dần, nhưng lại thẳng tới hướng chỗ mà mấy người Trương Tiểu Bạch đang ẩn nấp. Trong lòng Cố Ninh hơi hơi căng thẳng, nhịn không được vì bọn họ mà có chút lo lắng.
Bỗng một giọng nam vang lên: “Âm thanh chim hót vừa rồi rõ ràng là do là người bắt chước, chạy cũng thật nhanh, không biết mấy người họ lại trốn đến nơi nào rồi.” Hắn đá đá bụi cỏ trên mặt đất: “Nhưng cũng rất thông minh, còn biết làm bẫy rập, bất quá còn non lắm, chỉ cần liếc mắt qua liền nhận ra.”
Cố Ninh chỉ nghe được Trang Thần cười một tiếng nói: “Ai kêu đội trưởng chỉ định quy tắc như vậy, có thể trốn thì bọn họ đương nhiên sẽ trốn thôi. Bọn họ đối với địa hình nơi này quen thuộc như sân sau nhà, chỉ mất công chúng ta tìm lâu như vậy.”
Nghe đến đó trong lòng Cố Ninh khẽ khàng thở ra, bọn họ đã phát hiện được tung tích đám người Trang Thần thì cũng đến lúc phải đổi vị trí rồi.
Ân Tang có chút không kiên nhẫn: “Nhanh đem bọn họ giải quyết sớm một chút rồi còn về khách sạn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT