Tưởng Du không thấy ngọn lửa trong lòng bàn tay của Hoàng Mộng Dao, nghe thấy tiếng kêu khoa trương của bà ta thì liền ám hiệu với bà ta.
Hoàng Mộng Dao nắm lấy tay Lâm Mĩ Phượng khoảng mười mấy hai mươi giây mới bỏ ra, khắp người bà ta toàn mồ hôi, sống chết muốn tránh khỏi tay Hoàng Mộng Dao, hét trong tuyệt vọng. Tưởng Du càng nhìn càng thấy không thích hợp, đến khi Lâm Mĩ Phượng ngất xỉu vì đau cô ta cũng không hiểu Hoàng Mộng Dao đã làm gì bà ta.
Hoàng Mộng Dao lúc này mới buông tha Lâm Mĩ Phượng, nói: “Bà xem, nãy tôi mời mấy người ra mấy người không ra, bây giờ còn phải vác người ra.”
Tưởng Du hoảng sợ nhìn cánh tay bị bỏng của Lâm Mĩ Phượng, lại nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Hoàng Mộng Dao, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể chảy nước mắt, chật vật cùng Tưởng Nhạc Châu nâng Lâm Mĩ Phượng ra ngoài.
Cửa ở đằng sau bọn họ đóng rầm một tiếng.
Hoàng Mộng Dao nhìn một phòng người kinh ngạc nhìn mình, ngượng ngùng vén mái tóc ngắn màu đen ra sau tai, thẹn thùng nói: “Tại bọn họ đáng ghét quá.” So với vẻ hung dữ ban nãy như hai người khác.
Người ít nói Tạ Vũ Hồng nói: “Tôi thấy người ban nãy mới đúng là cô.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT