Tưởng Nhạc Châu nghe vậy thì khóe miệng giật giật, lại xấu hổ không biết nói gì cho tốt.
Mẹ Cố nhìn Cố Ninh, thấy hốc mắt cô đỏ ửng thì trong lòng lập tức chấn động, nghĩ đến lúc mạt thế, Cố Ninh phải chịu khổ thế nào thì liền mềm lòng, đau đớn không thôi. Bà nhìn Tưởng Nhạc Châu xấu hổ cúi đầu trước mặt, nghĩ tuy rằng nó không nói ra câu nào ác độc nhưng hết lần này đến lần khác dung túng cho Lâm Mĩ Phượng… Mẹ Cố bỗng nhiên cảm thấy gương mặt này có chút xa lạ, bà thở dài, không nhìn thằng em mình nữa mà chỉ nhẹ giọng nói: “Mấy người đi đi.”
Tưởng Nhạc Châu kinh ngạc, không dám tin mà nhìn mẹ Cố, ông ta không nhờ bà lại có thể bảo ông ta đi.
Tưởng Du lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ Cố, hiển nhiên cũng không ngờ người cô luôn mềm lòng của mình lại có thể quyết định như vậy. Trong nháy mắt, cô ta rơi nước mắt, đau đớn nói: “Cô…”
Mẹ Cố cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ nói: “Tưởng Du, cháu cũng đừng gọi cô. Khi đó cô không biết là do cháu vô ý hay cố tình nói ra, nhưng dù sao cũng là do cháu mà Ninh Ninh nhà cô bị bỏ lại.”
“Cháu thực sự không có ý.” Tưởng Du vừa khóc vừa nắm chặt tay Tưởng Nhạc Châu bên cạnh, đau khổ nhìn ông: “Ba, ba nói gì đi!”
Tưởng Nhạc Châu bị mẹ Cố làm cho kinh ngạc không nói nên lời, lúc này bị Tưởng Du gọi mới hồi phục lại tinh thần, cuống quít kêu: “Chị…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT