Cố Ninh quay sang nhìn Trình Minh đang ngây người nói: “Trình Minh, cảm ơn cậu đã cho tôi đi nhờ. Hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại nhau trong tương lai. Bảo trọng.” Nói xong đối với vẻ mặt khiếp sợ anh Tiếu Trần nói: “Phiền anh mở cửa để tôi ra ngoài.”

“Này! Đợi đã, đưa tôi đi cùng với cô đi. Chúng ta hai người cùng đi, ít nhiều cũng có người bầu bạn đúng không?” Cổ đạo trưởng đột nhiên ra một quyết định bất ngờ. Để thể hiện quyết định của mình, ông liền đi ra đứng cạnh Cố Ninh.

“Sư tỷ, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng nói sư tỷ còn là nữ sinh, ngay cả nhiều người bọn em cũng không dám qua đêm bên ngoài, em…” Trình Minh cắn chặt răng nói: “Nếu sư tỷ nhất quyết ra ngoài, em sẽ đi cùng.”

“Trình Minh, cậu có biết mình đang nói gì không?!” Hoàng Mộng Dao nhịn không được lớn giọng nói.

Những người khác cũng bị Trình Minh làm khiếp sợ, ánh mắt nhìn Trình Minh với Cố Ninh có chút hoảng hốt.

Ngay cả Cố Ninh cũng bị sốc bởi những lời của Trình Minh, có chút khó hiểu, Trình Minh này là muốn làm anh hùng sao?

“Quên đi, quên đi! Phụ nữ yếu đuối sẽ được ngoại lệ một lần.” Anh Tiếu Trần lại ngoài ý muốn chấp thuận. Trình Minh này có khả năng chiến đấu tốt, nếu cậu ta thực sự đi theo cô gái đó, là một mất mát đối với họ.

Trình Minh nhất thời lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.

Cố Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù học cùng trường, nhưng Trình Minh này cũng hơi quá nhiệt tình quá rồi Thật kỳ lạ, tốt hơn là giữ một khoảng cách nhỏ, Cố Ninh nghĩ vậy liền dịch sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với Trình Minh.

Anh Tiếu Trần nói xong kiểm tra vài lần bao tải mà họ mang về, sau đó tìm ra mười gói bánh quy, ném cho Trình Minh ở đầu hàng: “Các cậu chỉ mang về một chút vật tư, mấy người chỉ có từng này thôi.” Rồi liền mang theo người rời đi.

“Chỗ này sao đủ cho chúng ta ăn?” Tạ Vũ Hồng nhịn không được thấp giọng, oán giận nói.

“Quên đi, chúng ta còn tốt hơn nhiều so với những người khác.” Trương Siêu nói.

Nhìn thoáng mọi người đều nhìn mình với ánh mắt khao khát, cậu ta liền yên lặng.

Vài người đã tìm được chỗ và chiếm làm vị trí của mình, Trình Minh liền đem chia bánh quy phát cho mọi người. Sau đó, anh ta đưa hai miếng của mình cho Cố Ninh, hạ giọng nói: “Chúng em đã bí mật ăn ở bên ngoài rồi.”

Cố Ninh sững người một lúc, lắc đầu: “Không cần, tôi đã ăn no rồi, cảm ơn.” Cơm chiều gồm thịt kho tàu và gà Kung Paodo đích thân ba Cố làm tuyệt đối không cảm thấy đói.

Trình Minh nghĩ do cô khách khí, đang muốn nói lại, chợt nghe Hoàng Mộng Dao châm chọc nói, “Trình Minh, cậu không thấy người ta không để ý đến cậu sao? Tại sao cậu cứ dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta chứ?”

Trình Minh có chút xấu hổ, liền giao việc phát bánh quy cho người khác.

Cố Ninh đành phải nói: “Bây giờ tôi thực sự không đói, tôi lại không có túi. Cậu cứ cầm đi, khi nào đói, tôi sẽ tìm cậu được chứ?”

Trình Minh lập tức vui vẻ bỏ hai gói bánh quy vào túi: “Được.”

Vóc dáng cậu rất cao, cao khoảng một mét tám, làn da trắng, tóc ngắn kết hợp với khuôn mặt trẻ con nên khi cười, trông cậu ta rất ngây thơ.

“Không cần có thể đưa tôi. Tôi đã không ăn gì từ buổi trưa tới giờ.” Giả đạo trưởng vừa lẩm bẩm vừa xoa bụng.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play