Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

CHƯƠNG 3: TÔI MUỐN TỐ CÁO!


3 tuần

trướctiếp

Bác sĩ Lý, chuyên gia dinh dưỡng và đôi vợ chồng nhỏ đã họp bàn, lập ra kế hoạch bồi bổ toàn diện cho Văn Dục Nguyệt, bao gồm mọi mặt như chế độ ăn uống, thuốc bổ, tập thể dục, v.v. Em bé hiện đã gần 10 tuần tuổi, bác sĩ Lý hẹn hai tuần nữa sẽ đến khám thai định kỳ và làm xét nghiệm sàng lọc hội chứng Down, tiện thể kiểm tra sức khỏe xem cơ thể đã phục hồi đến mức nào.

Bác sĩ Lý vừa đi khỏi, bữa trưa liền được bưng lên đúng giờ đúng giấc.. Văn Dục Nguyệt đói đến mức không chịu nổi, quét sạch thức ăn trước mặt, hạnh phúc ngả người trên ghế ợ một cái. Vốn dĩ sức khỏe đã yếu, phải nhịn ăn để khám cả buổi sáng khiến mắt cậu hoa cả lên. Nếu không phải Tần Duệ Tiêu phát hiện ra cậu không khỏe, bảo bác sĩ Lý lấy cho cậu một ống glucose để uống cùng một ít cháo dinh dưỡng, sợ rằng Văn Dục Nguyệt sẽ không chịu nổi.

Tần Duệ Tiêu thật tốt! Văn Dục Nguyệt thầm khen ngợi anh, lại phát thêm một thẻ người tốt. Cứ thế này cả đời thì cũng tốt. Văn Dục Nguyệt hơi buồn ngủ, tâm trí bay lên tận chín tầng mây, đầu gật gù sắp ngủ gật.

Tần Duệ Tiêu nhìn cậu ăn no uống đủ, thoải mái đến mức mắt sắp nhắm lại, vừa mừng vừa lo: May mà nhà bếp làm cho cậu một bữa ăn dinh dưỡng theo khẩu phần, nếu không nhịn được ăn quá no thì phải làm sao? Tính tình thay đổi rồi, cảm giác người cũng ngốc hơn nhỉ?

Tần Duệ Tiêu nhìn cậu ăn hết bữa ăn dinh dưỡng, mới thong thả dùng bữa trưa, sau đó quay lại phòng làm việc xử lý các tài liệu mới nhận được.

Sau khi nằm một lúc, Văn Dục Nguyệt quyết định xuống lầu đi dạo theo lời dặn của bác sĩ Lý. Nhớ đến Tần Duệ Tiêu vẫn đang xử lý công việc ở nhà, Văn Dục Nguyệt do dự một chút, nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ hơn cả tiếng chim gõ kiến, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là đứa nhỏ ngoan ngoãn kia. Tần Duệ Tiêu nhanh chóng tắt màn hình máy tính, nói vọng ra phía ngoài cửa “Vào đi”, liền thấy một cái đầu nhỏ thò vào.

Mặc dù ông chồng hời hợt này khá tốt, nhưng uy lực của anh thực sự rất mạnh. Đặc biệt là khi ngồi trước bàn làm việc, ung dung nhìn mình, cứ như mình sắp bước vào lãnh địa của Đại ma vương. Văn Dục Nguyệt giống như học sinh tiểu học phải báo cáo với giáo viên, tay nắm chặt góc áo, căng thẳng nói: “Tôi xuống lầu đi dạo, anh, anh có muốn đi cùng không?”

Văn Dục Nguyệt thầm khóc không ra nước mắt. Xong rồi xong rồi, sao bản thân lại lỡ miệng hỏi anh có đi không nhỉ, không phải mình chỉ định đến báo cáo hành trình một cách đơn thuần thôi sao hu hu hu. Ngốc quá! Sẽ bị cười chết mất. Nhưng mà không sao, chắc chắn sẽ không ra ngoài cùng mình đâu, mình đã làm phiền anh lâu như vậy rồi, chắc chắn anh phải ở nhà làm việc. Văn Dục Nguyệt suy nghĩ lạc quan một cách mù quáng.

Tần Duệ Tiêu không bỏ qua góc áo bị Văn Dục Nguyệt nắm chặt và biểu cảm căng thẳng mong đợi (?) của cậu, suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù sao hôm nay cũng khác với ngày thường, đứa nhỏ này bây giờ lại nhát gan như vậy, mãi mới lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu, nếu anh không đồng ý, có lẽ cậu sẽ khóc ngay tại chỗ mất.

Văn Dục Nguyệt ngây người. Cậu nhìn Tần Duệ Tiêu đóng tập tài liệu lại, đứng dậy đi ra ngoài, não như không xử lý kịp mà đơ ra.

Tần Duệ Tiêu thấy người phía sau không theo kịp, cau mày quay lại nhìn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?”  há miệng ngơ ngác, bộ dạng ngây ngốc, vui đến vậy sao?

Dù không biết tại sao đột nhiên anh lại hứng thú, nhưng đã đến đây rồi, Văn Dục Nguyệt đành ngoan ngoãn đi giày xuống lầu.

Hai người sóng vai đi dạo trong khu dân cư, nhất thời không ai nói gì. Văn Dục Nguyệt lén nhìn sắc mặt của Tần Duệ Tiêu, không hiểu anh muốn làm gì, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là ra ngoài đi dạo?

Văn Dục Nguyệt không biết tình hình hiện tại giữa hai người họ phải làm gì mới đúng, nhưng kiếp trước cậu được cưng chiều, bản chất là người thẳng thắn. Vì vậy, Văn Dục Nguyệt chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Tần Duệ Tiêu. Vợ chồng son phải có dáng vẻ của vợ chồng son, nếu Tần Duệ Tiêu muốn bồi dưỡng tình cảm, thì bản thân cũng không thể lùi bước, đúng không?

Bỗng nhiên bị người bên cạnh nắm tay, nửa cánh tay của Tần Duệ Tiêu cứng đờ. Anh chỉ nhớ hồi nhỏ được ba mẹ nắm tay. Lần gần nhất nắm tay người khác đã là hai mươi năm trước.

Huống chi bàn tay nhỏ đang nắm trong tay vừa mềm mại vừa dễ dàng bao bọc. Anh phải mất chút sức mới có thể khống chế bản thân không bóp một cái.

Văn Dục Nguyệt không biết gì cả, hoàn toàn không biết hành động này của mình đã gây ra sóng to gió lớn trong lòng Tần Duệ Tiêu, càng khiến những người xung quanh vẫn luôn âm thầm quan sát hai người họ kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Khu dân cư mà Văn Dục Nguyệt hiện đang ở là một khu dân cư cao cấp yên tĩnh gần trung tâm thành phố, cư dân trong khu này toàn là những người giàu có và quyền quý. Lúc đầu, Tần Duệ Tiêu lựa chọn ở đây cũng là nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì đi bệnh viện, đến trung tâm thương mại đều rất tiện, cũng không xa trụ sở chính của Tần thị, thích hợp cho hai vợ chồng chung sống. Xung quanh cũng có nhiều trường học, từ mẫu giáo đến đại học đều có đủ, vì vậy mặc dù thời gian xây dựng đã lâu, nhưng tỷ lệ người mua căn hộ ở đây vẫn rất cao.

Tần Duệ Tiêu thường xuyên xuất hiện trên các bản tin tài chính, phần lớn mọi người trong khu dân cư đều rất quen thuộc. Khi Văn Dục Nguyệt và Tần Duệ Tiêu sóng vai đi dạo, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua chào hỏi.

Nhưng đối với cư dân trong khu, họ gần như không quen Văn Dục Nguyệt. Hồi hai nhà kết hôn, không tổ chức hôn lễ, chỉ chọn một ngày tốt đến cục dân chính đăng ký lấy giấy chứng hôn. Mặc dù nhà họ Tần không giấu giếm tin tức nhưng vẫn không tiết lộ thông tin về đối tượng kết hôn. Vì bảo vệ cậu, Tần Duệ Tiêu càng không cho phép ảnh của Văn Dục Nguyệt xuất hiện trên mạng.

Cậu chuyển đến khu này ở hơn một tháng, không phải ở trong nhà thì chính là ở bên ngoài ngày đêm không phân biệt, chưa từng xuất hiện trong khu dân cư lâu như vậy. Vì vậy, cư dân trong khu không biết thiếu niên bên cạnh Tần Duệ Tiêu là ai. Nhìn thiếu niên lạ kia và Tần Duệ Tiêu có vẻ thân mật, trong lòng mọi người đột nhiên dấy lên một suy đoán, nghi ngờ không thôi.

Có người quen biết với nhà họ Tần đến chào hỏi, tiện thể hỏi luôn suy đoán mà mọi người thắc mắc từ lâu: "Tổng giám đốc Tần, cho hỏi người bên cạnh ngài là?"

Tần Duệ Tiêu bình tĩnh trả lời: "Đây là người yêu của tôi, Văn Dục Nguyệt."

Suy đoán được chứng thực, mọi người lại càng không hiểu. Vợ của tổng giám đốc Tần là người nhà nào vậy? Sao trước đây chưa từng thấy?

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Tần Duệ Tiêu nhìn ra sự nghi hoặc của người ngoài. Anh xử lý kín đáo là vì sự an toàn của Văn Dục Nguyệt và đứa nhỏ, chứ không phải cố ý giấu mọi người, huống chi sau khi đứa nhỏ ra đời cũng không giấu được. Vì vậy, anh thản nhiên ném xuống một quả bom: "Mong mọi người đừng truyền ra ngoài, Văn Văn hiện đang mang thai, cần tĩnh dưỡng."

Nói xong, Tần Duệ Tiêu bỏ lại một đám người hóa đá tại chỗ, cùng Văn Dục Nguyệt tiếp tục hành trình dạo bộ.

Văn Dục Nguyệt cũng bị lời tuyên bố bất ngờ của Tần Duệ Tiêu làm cho kinh ngạc. Nhưng trong lòng cậu lại có chút vui mừng không nói nên lời. Cậu cũng không rõ mình đang vui mừng vì điều gì, tóm lại là tâm trạng bỗng chốc phấn chấn.

Văn Dục Nguyệt vui vẻ lắc lắc bàn tay đang nắm tay ông xã nhà mình, hớn hở xông thẳng về phía trước, giống như một viên đạn nhỏ vừa bắn ra khỏi nòng.

Tần Duệ Tiêu bất lực kéo cậu nhóc đang phấn khích không rõ lý do lại : "Được rồi, tập thể dục buổi trưa cũng đủ rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi, chiều ăn cơm xong rồi lại đi tiếp."

Văn Dục Nguyệt đương nhiên không phản đối. Về đến nhà, Văn Dục Nguyệt về phòng nghỉ ngơi, Tần Duệ Tiêu về thư phòng tiếp tục làm việc.

Văn Dục Nguyệt về đến phòng ngủ của mình, không vội ngủ trưa ngay. Cậu lấy điện thoại ra lên mạng tra cứu tình trạng của mình. Tần Duệ Tiêu đã có thể thoải mái nói ra, chứng tỏ đàn ông mang thai không phải là chuyện kỳ lạ chưa từng xảy ra nhỉ?

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, thể chất như cậu tuy hiếm nhưng cũng được mọi người biết đến, nghiên cứu y học cũng khá hoàn thiện. Văn Dục Nguyệt yên tâm. Sau này cậu vẫn có thể ra ngoài như người bình thường, không cần phải trốn tránh lo sợ.

Văn Dục Nguyệt tìm hiểu rõ tình trạng cơ thể mình, lại bắt đầu sắp xếp lại danh bạ của nguyên chủ. Cậu sợ mình đột nhiên thay đổi tính cách, khiến người khác nghi ngờ.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Hai ngày nay Văn Dục Nguyệt quá bận, chưa kịp xem tin nhắn trong điện thoại. Vào danh sách tin nhắn, Văn Dục Nguyệt phát hiện có một người gửi rất nhiều tin nhắn, cậu bấm vào, bắt đầu xem đối phương đã gửi những gì.

"Mấy ngày trước mày ngoan ngoãn như vậy, Tần Duệ Tiêu còn tưởng mày sợ hắn. Cứng rắn lên cho tao!"

"Mày cứ tuyên bố mày sẽ nhảy lầu, Tần Duệ Tiêu chắc chắn sẽ quay về. Đến lúc đó mày đòi hắn cổ phần, không cho thì không xuống, xem gia chủ nhà họ Tần có dám gây ra án mạng không."

"Tao nói cho mày biết, hắn có cho mày nhiều tiền đến mấy cũng vô dụng, trong giới bọn họ có ai coi trọng mày. Như ai ấy, người mà mày kể với tao ấy. Bọn họ chẳng phải đều coi thường mày sao. Còn không phải vì mày không có cổ phần, không có thực quyền. Cổ phần mới là quan trọng nhất, hiểu chưa?"

"Thế nào? Cách của tao chỉ có hữu dụng không?"

"Tần Duệ Tiêu đã về chưa? Nói chuyện đi!"

"Chết ở đâu rồi? Không trả lời tin nhắn của tao à?"

Văn Dục Nguyệt nhận ra có điều không ổn, tiếp tục lướt lên trên. Kết quả, càng xem càng tức giận. Lúc đầu nguyên chủ còn do dự không muốn làm, bị đối phương kích tướng một hồi, sĩ diện nên đã đồng ý, kết quả gây ra trò hề nhảy lầu lúc Văn Dục Nguyệt xuyên không đến. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Qua tin nhắn, Văn Dục Nguyệt cũng hiểu ra, sau khi nguyên chủ bất ngờ gả vào nhà hào môn, xung quanh toàn là môi trường xa lạ và những người xa lạ. Nguyên chủ không hòa nhập được vào giới thượng lưu, cảm thấy mình bị xa lánh, liền kể với đám bạn thân của mình về những chuyện mình gặp phải. Lúc đầu nguyên chủ chỉ trút giận, thực ra trong lòng không nghĩ nhiều. Bất kỳ ai có cơ hội nhận được số tiền tiêu cả đời không hết, có lẽ người khác bảo làm gì cũng được.

Nhưng cái tệ hại là nguyên chủ không biết nhìn người. Trước kia khi mọi người đều không có tiền, thì đám bạn bè xấu đó cũng không có ý nghĩ gì khác. Kêu nguyên chủ đi làm chuyện trái pháp luật, nguyên chủ cũng không dám làm. Kết quả là, nguyên chủ bỗng chốc vươn lên như diều gặp gió, người kia bỗng nhiên mất cân bằng tâm lý, còn phải vì tiền mà giả vờ nâng đỡ nguyên chủ. Vì thế, gã ta chuyên chọc vào điểm yếu của nguyên chủ, cố tình tạt nước bẩn lên người Tần Duệ Tiêu và bạn bè người thân của anh. Một bên là người không quen biết còn coi thường mình, một bên là người bạn "hiểu rõ tường tận" nhiều năm, lúc đầu nguyên chủ còn không có dũng khí phản bác, nhưng lâu dần, cán cân trong lòng cũng nghiêng về phía bạn bè. Cuối cùng gây ra bi kịch trong sách.

Lật xem lại lịch sử trò chuyện của nguyên chủ, Văn Dục Nguyệt suýt chút nữa khóc vì tức giận trước những tin nhắn mà người đối diện gửi cách đây vài tháng. Đây là loại người gì vậy? Còn chê bai ba mẹ của nguyên chủ? Ba mẹ của mình tốt biết bao, có liên quan gì đến người đối diện, còn nói mãi không ngừng. Văn Dục Nguyệt là người tốt tính như vậy mà cũng tức đến mức chửi thề trong lòng, mắt đỏ hoe, cứ như thể chính mình bị mắng vậy.

Văn Dục Nguyệt tự khóc lóc trong phòng một hồi, sau khi trút hết nỗi lòng thì tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút, sờ mắt một cái, hùng hổ ra khỏi cửa.

Hừ! Tôi đi mách chồng tôi đây!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp