Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

CHƯƠNG 2: CỐ GẮNG KÉO DÀI TUỔI THỌ


3 tuần

trướctiếp

Tần Duệ Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, chỉ thấy “con nhộng nhỏ” đang nằm bất động trên giường. Anh từ từ đi đến mép giường, cuối cùng cũng nhìn thấy một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Dục Nguyệt lộ ra khỏi chăn.

Theo hơi thở lúc lên lúc xuống, khuôn mặt trắng nõn ngoan ngoãn của cậu có chút đỏ bừng, cậu cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, giống như một con thú nhỏ đang ẩn náu và liếm láp vết thương một mình.

Tần Duệ Tiêu không quên mục đích mình tới đây. Anh nhẹ nhàng kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt của Văn Dục Nguyệt.

Chắn là hôm nay cậu sợ hãi lắm, không biết lần này có thể thành thật được bao lâu. Tần Duệ Tiêu phức tạp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm đạm của Văn Dục Nguyệt, sau đó lặng lẽ rời đi như cách anh đến.

Ngủ một giấc nặng nề, lúc cậu thức dậy đã là sáng hôm sau.

Văn Dục Nguyệt duỗi người trong tấm chăn dày, chỉ cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, Văn Dục Nguyệt mới một lần nữa nhận ra đây không phải là thế giới mà mình quen thuộc, cậu đã xuyên vào một cuốn sách.

Không xong rồi! Văn Dục Nguyệt vỗ đầu một cái, nhớ tới ngày hôm qua Tần Duệ Tiêu – vị sếp lớn hào môn, cũng chính là chồng của cậu, trước khi rời đi đã nói một câu: Đợi chút nữa hai người sẽ nói chuyện nghiêm túc. Kết quả là ngày hôm qua cậu quá mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ quên mất, bây giờ đã là sáng sớm ngày hôm sau!

Văn Dục Nguyệt nhanh chóng xuống giường rửa mặt. Cậu nhìn vào gương trong phòng tắm, cẩn thận quan sát khuôn mặt của mình. Khuôn mặt này giống hệt khuôn mặt kiếp trước của cậu, điều này khiến cậu yên tâm phần nào. Cái này làm Văn Dục Nguyệt nhớ đến khuôn mặt quen thuộc của ba mẹ trong bức ảnh, cũng như ba mẹ trong ký ức của cậu, những lời yêu thương và tiếng thở dài của họ, cậu nóng lòng muốn tận mắt nhìn thấy họ. Mặc kệ là ba mẹ kiếp này có phải là ba mẹ của cậu ở kiếp trước hay không, cậu vẫn muốn hiếu thảo với họ.

Sau khi Văn Dục Nguyệt rửa mặt xong, cậu mở cửa phòng ra, lén lút thò đầu ra ngoài xem hành lang có người nọ hay không.

Trên hành lang chỉ có một cô hầu gái quen mắt, hình như cũng ở trong đám người ngày hôm qua.

Hầu gái nhìn thấy Văn Dục Nguyệt mở cửa, lập tức tiến lên: “Cậu Văn, cậu tỉnh rồi. Bây giờ cậu muốn ăn sáng chưa ạ?”

Văn Dục Nguyệt do dự một chút, gật đầu: “Giờ đi ăn thôi.”

Nghe vậy, cô hầu gái kinh ngạc một chút. Văn Dục Nguyệt, người mang thai không khiến người khác bớt lo này lúc nào cũng không chịu nghe bác sĩ khuyên, mỗi ngày thức đêm chơi bời, số lần chịu ăn sáng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay khó có được một ngày dậy sớm, cô đã sớm chuẩn bị nhiều lời lẽ để thuyết phục cậu chủ ăn sáng đúng giờ, không ngờ lần này không cần sử dụng đến câu nào luôn.

Mặc dù Văn Dục Nguyệt không biết rõ ràng lắm về tình huống cơ thể này của nguyên chủ, nhưng nhìn khuôn mặt không khác mấy với khuôn mặt bị bệnh nặng của cậu ở kiếp trước, cùng với cơ thể nhỏ bé một tay là có thể nhấc lên này, dùng đầu ngón chân cũng biết, cơ thể của nguyên chủ tệ đến mức nào.

Nghĩ đến mục tiêu kéo dài tuổi thọ của mình, Văn Dục Nguyệt quyết định từ hôm nay trở đi sẽ chăm sóc tốt cho cơ thể, tốt nhất là nên đến bệnh viện để khám tổng quát ngay lập tức. Nhưng mà, cậu không biết tình trạng thể chất hiện tại của mình ở thế giới này có bình thường hay không. Nghĩ đến đây, Văn Dục Nguyệt cắn môi, cảm thấy mình cần phải hỏi anh chồng kia một chút.

Có quá nhiều việc cần Tần Duệ Tiêu giúp đỡ, nhưng bây giờ lại không tìm thấy người đâu. Văn Dục Nguyệt nghĩ cũng chỉ còn một cách, mở điện thoại ra tìm số điện thoại của anh.

Tần Duệ Tiêu có thói quen ngủ sớm dậy sớm. giờ sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi vô cùng kỷ luật. Lúc Văn Dục Nguyệt còn lăn lộn trên giường, Tần Duệ Tiêu cũng đã ăn mặc quần áo chỉnh tề, vừa xử lý công việc trên công ty, vừa thỉnh thoảng nhìn camera giám sát một chút, lúc Văn Dục Nguyệt rời giường, anh cũng đã biết.

Nhìn theo camera giám sát, thấy Văn Dục Nguyệt đang sầu não, Tần Duệ Tiêu mở cửa phòng ra, lạnh lùng hỏi: “Sao không ăn cơm đi, ở đây quậy cái gì?”

Văn Dục Nguyệt hoảng sợ khi thấy Tần Duệ Tiêu đột nhiên xuất hiện. Nhưng cậu rất nhanh nhớ ra mục đích của mình, lấy hết can đảm nhỏ giọng nói: “Tôi muốn kiểm tra sức khỏe. Ừm…Còn muốn gặp ba mẹ tôi nữa…”

Nói xong, cậu sợ Tần Duệ Tiêu không đồng ý, duỗi tay giữ chặt tay áo của anh, lắc lắc một chút, ý đồ làm nũng: “Có được không?”

Tần Duệ Tiêu không kịp phòng bị, bị Văn Dục Nguyệt túm lấy cứng ngắc tại chỗ, từ trước đến nay chưa từng có người nào dám tới gần anh, huống chi là một tên nhóc như này.

Tần Duệ Tiêu bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh đồng ý với cậu, anh gọi điện thoại dưới cái nhìn chăm chú của Văn Dục Nguyệt: “Bác sĩ Lý, làm phiền hôm nay ngài đến nhà tôi một chuyến, vợ tôi muốn kiểm tra sức khỏe. Ùm, vẫn là địa chỉ trước đó. Chúng tôi sẽ ở nhà cả ngày.”

Văn Dục Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, chợt nhớ tới mình còn phải gặp ba mẹ, cậu tiếp tục khẩn trương nhìn chằm chằm Tần Duệ Tiêu.

Dưới cái nhìn chăm chú của cặp mắt ngấn nước, Tần Duệ Tiêu tự nhiên cảm thấy có chút hoảng thần, anh duỗi tay nắm lấy bả vai gầy nhỏ của cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu qua hướng nhà ăn: “Chờ bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho em xong, xác định em không có trở ngại gì, rồi sẽ đi thăm ba mẹ. Nếu như thân thể em không tốt, lại té xỉu phải bệnh viện nữa, tôi cũng sẽ không quan tâm em đâu.”

Cuối cùng Tần Duệ Tiêu cũng nhận ra sự thay đổi của cậu vợ nhỏ này cũng có chỗ không tốt. Trước đây lúc Văn Dục Nguyệt gây rối vô cớ, anh luôn có thể giữ vững  ý chí sắt đá, không hề bị ảnh hưởng chút nào, lý trí lạnh nhạt phân tích đủ loại yêu cầu của cậu. Kết quả là, lúc phát hiện Văn Dục Nguyệt đã ngoan ngoãn hơn, nguyên tắc của anh cũng bắt đầu lung lay sắp đổ.

Thân hình gầy gò không có chút thịt nào, khi cúi đầu xuống có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại, một vật nhỏ như Văn Dục Nguyệt, một bàn tay của anh cũng có thể đánh mười cái. Tần Duệ Tiêu thầm suy nghĩ: Cho nên, anh chỉ yêu thích bạn nhỏ non nớt thôi. Nguyên tắc của anh vẫn kiên cố như cũ. Cuối cùng thì Văn Dục Nguyệt cũng không đáng giận như vậy, mình thay đổi thái độ thì cũng là bình thường.

Văn Dục Nguyệt không biết tâm lý của Tần Duệ Tiêu đang dao động, anh có thể đồng ý với yêu cầu của cậu, Văn Dục Nguyệt cũng đã rất cảm kích. Dù sao thì những việc nguyên chủ từng làm lúc trước vẫn rõ như ban ngày, Tần Duệ Tiêu làm gia chủ của nhà họ Tần cũng không so đo với cậu, đúng thật là người tốt mà!

Tuy rằng anh nói nếu té xỉu sẽ không quan tâm đến cậu, nhưng Văn Dục Nguyệt có thể cảm nhận được anh ấy đang quan tâm mình, chỉ là giọng điệu lạnh lùng làm người khác khó có thể phát giác ra mà thôi. Còn nữa, điều Tần Duệ Tiêu lo lắng cũng là điều mà cậu lo lắng, nếu cậu hấp tấp đến bệnh viện thăm ba mẹ, rồi vì quá phấn khích mà ngất đi, chỉ sẽ khiến ba mẹ thêm lo lắng cho cậu mà thôi.

Văn Dục Nguyệt nhờ Tần Duệ Tiêu thúc đẩy mà đi vào nhà ăn, cậu đang định ngồi xuống nhưng lại do dự.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Tần Duệ Tiêu cau mày: “Sao vậy?” Tên nhóc này trước đây không chịu ăn uống đàng hoàng, chẳng lẽ còn muốn mình dỗ em ấy ăn à? Con nít ở nhà họ Tần hai ba tuổi đã phải tự mình ăn cơm, anh sẽ không dỗ đâu.

Văn Dục Nguyệt không xác định hỏi: “Nếu bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe thì có phải để bụng đói không? Hình như bây giờ tôi không thể ăn cơm!”

Tần Duệ Tiêu hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho bác sĩ Lý: “Ngài đến luôn bây giờ đi!”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Bác sĩ Lý ở đầu dây điện thoại bên kia kêu rên: “Không phải ngài vừa nói có thời gian rảnh cả ngày à!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tần Duệ Tiêu lãnh khốc vô tình nói: “Tôi đổi ý rồi. Văn Dục Nguyệt yêu cầu khám sức khỏe toàn diện.”

Bác sĩ Lý đầu hàng: “Cậu trả tiền, cậu quyết định.”

Tần Duệ Tiêu cúp điện thoại, nhìn về phía Văn Dục Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế: “Bác sĩ Lý sắp đến rồi, đúng thật là bây giờ em không thể ăn cơm.”

Văn Dục Nguyệt ngoan ngoãn vâng một tiếng, ăn ít hơn một bữa cũng không sao, kiêm tra xong nhất định cậu sẽ ăn cơm đúng giờ, cố gắng điều dưỡng thân thể!

Một khoảng im lặng lan tràn. Tuy Văn Dục Nguyệt có ký ức của nguyên chủ, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ thì Tần Duệ Tiêu hết sức mơ hồ, rất khác biệt với ấn tượng của cậu về người đàn ông trước mặt này. Cậu cũng không biết Tần Duệ Tiêu là kiểu người gì, sợ nhiều lời nhiều khổ, nên không dám mở miệng.

Tần Duệ Tiêu thấy Văn Dục Nguyệt đang nhìn trộm mình, rồi cậu lại nhanh chóng cúi đầu, quơ quơ chân, sau đó lại lén liếc nhìn, làm cho anh không khỏi liên tưởng đến nhãn dán “Meo meo thăm dò GIF” mà bạn bè mình hay gửi, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo con cào một chút.

Không bao lâu sau, bác sĩ Lý nhanh chóng chạy đến.

Sau khi bắt đầu kiểm tra sức khỏe, Văn Dục Nguyệt mới biết được thì ra trong nhà này có đầy đủ thiết bị y tế, chuyên dùng để kiểm tra sức khỏe cho cậu. Trải qua cả một buổi sáng bận rộn, cuối cùng Văn Dục Nguyệt cũng lấy được báo cáo kiểm tra mới ra lò.

Bác sĩ Lý không cười nhiều: “Suy dinh dưỡng, thiếu máu trầm trọng, các chỉ số đều thấp hơn mức bình thường, sức đề kháng rất kém, dễ bị chóng mặt, nhức đầu, dễ bị cảm, ho, sốt. Ở nhà họ Tần mà có thể để cơ thể của mình thành ra như vậy, cậu thật đúng là một nhân tài.” Bác sĩ không thích nhất là bệnh nhân không nghe lời, càng không cần nói tới Văn Dục Nguyệt biến thân thể của mình trở nên tệ như vậy.

Văn Dục Nguyệt bị cặp mắt lạnh lùng của ông dọa sợ, từng chút từng chút nhích đến phía sau Tần Duệ Tiêu, lợi dụng anh ngăn cản “bão táp”.

Đàn ông có tính chiếm hữu cao đối với người thuộc về mình, Văn Dục Nguyệt trốn ra phía sau anh làm Tần Duệ Tiêu vô cùng hài lòng. Cảm giác không vui khi nghe được tình trạng cơ thể của cậu vợ nhỏ đang mang thai rất tệ cũng bị cuốn đi hết. Mọi người đều nói “Trước mặt dạy con, sau lưng dạy vợ”, Văn Dục Nguyệt làm không đúng, anh dạy cậu là được, không cần thiết phải để bác sĩ Lý hù dọa cậu.

“Được rồi.” Tần Duệ Tiêu tiến lên một bước nhắc nhở.

Bác sĩ Lý hừ một tiếng: “May mắn đều là vấn đề nhỏ. Nhưng những bệnh vặt này sắp phát triển thành bệnh lớn rồi. Tình trạng của thai nhi còn ổn, nếu tiếp tục như vậy thì không tốt đâu. Từ giờ trở đi cố gắng điều dưỡng, để người lớn và em bé không có vấn đề gì.”

Văn Dục Nguyệt nhất thời cảm thấy sợ hãi.

Tần Duệ Tiêu hiểu rõ trong lòng, gọi chuyên gia dinh dưỡng của gia đình đến, để bác sĩ nói tình trạng của cậu cho chuyên gia nghe.

Sau khi chuyên gia dinh dưỡng đến, khó xử nhìn thoáng qua Văn Dục Nguyệt. Cậu hiểu ý, khẳng định nói: “Nhất định tôi sẽ nghe lời,”

Tần Duệ Tiêu nghiêm túc nói: “Từ nay trở đi, tôi sẽ đích thân giám sát việc chăm sóc sức khỏe của em.”

Văn Dục Nguyệt nhanh chóng gật đầu không ngừng. Cậu biết bây giờ Tần Duệ Tiêu sẽ không tin tưởng mình, vì chiếm được lòng tin của anh, cậu biểu hiện ra sự hối cải để làm anh đổi thái độ, chân thành đồng ý. Còn nữa, cậu vẫn rất quan tâm đến cơ thể của mình.

Tần Duệ Tiêu rất ngạc nhiên khi thấy Văn Dục Nguyệt đồng ý nhanh như vậy. Trước đây anh không thích một số hành vi của Văn Dục Nguyệt, đã khuyên cậu cần phải nghe theo lời khuyên của bác sĩ, lại bị Văn Dục Nguyệt phản kháng kịch liệt, mắng anh “hạn chế tự do của mình”. Hôm nay cậu ngoan ngoãn đồng ý để anh giám sát, khiến Tần Duệ Tiêu hết sức kinh ngạc, không khỏi dâng lên một tia hy vọng khó hiểu.

Suy cho cùng, sự xuất hiện của đứa bé này là điều tất cả mọi người đều không ngờ tới, mà chính mình cũng muốn giữ đứa bé này lại, đương nhiên sẽ phải trả giá một chút gì đó.

Nhìn Văn Dục Nguyệt đang ngoan ngoãn nghe theo bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, Tần Duệ Tiêu quyết định sẽ cho cậu một chút khen thưởng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp