Ngụy Xuyên với tư cách là nhân vật công chính, tất nhiên có tướng mạo tuấn tú, thân hình cao lớn, dáng vẻ bất phàm. Nhưng mà Văn Dục Nguyệt nhìn thoáng qua Tần Duệ Tiêu ở bên cạnh, so với ông chủ Tần thì Ngụy Xuyên lại không mấy nổi bật.
Nhân vật thụ chính Hà Đan Diệc cũng đứng bên cạnh Ngụy Xuyên, tự nhiên trang nhã chiêu đãi khách đến nhà, thỉnh thoảng cậu ta và Ngụy Xuyên quay sang nhìn nhau cười như một đôi uyên ương.
Tần Duệ Tiêu giới thiệu mọi người với Văn Dục Nguyệt xong thì Hà Đan Diệc cũng mỉm cười, chủ động nói: “Anh Tần, anh lừa bọn em xoay vòng vòng rồi. Nếu anh Phạm không nói cho bọn em thì bọn em vẫn chưa biết gì đâu. Anh Tần phải mời khách đó, nếu không bọn em sẽ không tha cho anh đâu.”
Ngụy Xuyên ở bên cạnh hùa theo trêu ghẹo: “Đúng đó, chúng em chờ uống rượu mừng của anh.”
Tần Duệ Tiêu cũng mỉm cười: “Chắc chắn rồi, chỉ là mọi người phải chờ một hai tháng nữa, đợi cơ thể Văn Văn ổn định hơn chút đã.”
Ngụy Xuyên cười nói: “Đó là tất nhiên rồi.”
Một khung cảnh vui vẻ hòa thuận.
Văn Dục Nguyệt vừa vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện, vừa tò mò đánh giá Tần Duệ Tiêu ở bên cạnh. Không giống với khi ở nhà tùy tiện trêu đùa cậu, giờ phút này thoạt nhìn Tần Duệ Tiêu thoáng tỏa ra vẻ ‘người khác chớ tới gần’ khiến người khác sợ hãi. Cậu không sợ, tự nhiên ngứa tay muốn trêu chọc xem anh ấy có phản ứng gì.
Tần Duệ Tiêu nhạy bén bắt được tầm mắt cậu, thấy ánh mắt nhóc con sáng quắc viết rõ vẻ muốn thử, hơi nhức đầu đưa tay nắm lấy tay cậu, ôm trọn móng vuốt nhỏ trong lòng bàn tay. Đứa nhỏ này muốn gây sự lại giấu đầu lòi đuôi như vậy, cũng không biết che giấu một chút. Bây giờ cầm lấy tay cậu, xem xem cậu còn có thể làm được gì.
Văn Dục Nguyệt bị dắt tay, không thể làm gì khác đành thành thật đứng yên tại chỗ.
Hai người tương tác với nhau cũng không né tránh ánh mắt người ngoài, mọi người xung quanh đều thấy được khung cảnh gia chủ nhà họ Tần ‘liếc mắt đưa tình’ với người vợ mới ra mắt. Ba Ngụy mẹ Ngụy cười trêu tuổi trẻ thật tốt, ba Tần mẹ Tần là vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, ánh mắt Hà Đan Diệc cũng khựng lại, lập tức cười nói với Văn Dục Nguyệt: “Văn Văn có mệt không? Có cần tới phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút không? Không sợ buồn chán đâu, rất nhiều bạn bè đều nơi đó.”
Tần Duệ Tiêu cúi đầu hỏi cậu: “Em có muốn đi nghỉ ngơi một chút không?”
Văn Dục Nguyệt không cảm thấy mệt, bọn họ trình diện cũng không lâu, cậu hầu như không quen biết những khách khứa trong yến tiệc, ở một mình với bọn họ cũng không được tự nhiên lắm. Cậu vẫn muốn đi theo Tần Duệ Tiêu: “Tôi không mệt, tôi muốn đi theo anh.”
Ba Ngụy mẹ Ngụy thấy dáng vẻ cặp đôi ‘sến súa’, cười nói: “Mấy người trẻ tuổi bọn con cũng đừng đi theo chúng ta, tránh cho bọn con buồn chán. Phong cảnh của tửu trang này rất đẹp, các con đi xung quanh ngắm cảnh đi.”
Tần Duệ Tiêu và Văn Dục Nguyệt vui vẻ nói cảm ơn, hai người tạm thời tạm biệt ba mẹ hai nhà, chậm rãi đi dạo trong sân. Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc với tư cách là chủ nhà đương nhiên không thể thảnh thơi như bọn họ, bắt đầu đi chiêu đãi những khách khứa khác.
Hai người vừa rời khỏi tầm mắt của khách khứa, tiếng xì xào bàn tán lập tức vang lên.
Trước đây, tin tức Tần Duệ Tiêu bỗng nhiên kết hôn như ném một quả bom vào mọi người, khiến bọn họ hoang mang. Dây cót tinh thần căng chặt của cả nam cả nữ đang cố gắng vươn tới vị trí bà Tần thoáng cái đã tuột ra. Có người không cam lòng, điều tra xem ‘bà Tần’ này tên gì, con nhà ai, thế nhưng lại chẳng điều tra được gì. Nhà họ Tần bưng bít không để lọt ra bất kỳ tin tức nào. Mà ngay cả ‘bà Tần’ đã thành công lên chức cũng chưa từng đứng ra. Việc xã giao và qua lại thường ngày của nhà họ Tần đều do Tần Duệ Tiêu đại diện. ( truyện trên app T Y T )
Một thời gian dài sau, một vài người bắt đầu rục rịch tâm tư. Thiệp mời bay tới phía Tần Duệ Tiêu như hoa tuyết, đáng tiếc là việc qua lại thông thường nếu Tần Duệ Tiêu có thể từ chối thì sẽ từ chối, thỉnh thoảng tham gia vài buổi yến tiệc, đám ong bướm tranh nhau đi tới tiếp cận cũng không thể khiến Tần Duệ Tiêu mảy may rung động. Sắc mặt Tần Duệ Tiêu không chút thay đổi cũng không ngăn nổi những tâm tư nhỏ này. Chỉ cần một ngày ‘bà Tần’ chưa đứng ra, bọn họ sẽ còn cơ hội lên chức.