Bộ dáng Chu Ngộ Thần đánh nhau, trong quá khứ Chúc Vãn đã tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn in sâu trong lòng.

Sự việc xảy ra vào năm ngoái, khi đó anh đưa cô về nhà. Lúc đó tóc anh không phải là màu đen giống như hiện giờ, trên trán tóc mái hơi che khuất hai mắt, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.

Tính tình hồi đấy so với bây giờ thì càng táo bạo, hung hăng hơn nhiều.

Ông cô là người hiếu khách, nấu thật nhiều những món sở trường, nhưng điều kiện trong nhà Chúc Vãn thật sự quá kém. Cho nên kết quả là anh không quen, Chu Ngộ Thần chưa bao giờ thấy khổ sở đến như vậy, anh bực bội không chịu được nên định bụng buổi tối vào thôn ăn cắp chút đồ.

Đi một lúc thì thấy một con gà mái từ trong nhà người dân chạy ra, thấy Chúc Vãn đứng bên cạnh bờ ao. Anh bèn gọi cô lấy nước ấm, mình thì đạp lên trên một cái thuyền, nắm chặt lấy gà mái, chuẩn bị làm thịt.

Vừa định nhóm lửa làm gà nướng, chủ nhân của con gà mái đã tìm tới đây. Hắn gọi các anh em trong thôn đều là lưu manh ra, hắn đoạt gà mái đi, nhưng đứng không vững mà ngã xuống mặt đất. Sắc mặt Chu Ngộ Thần thay đổi, nhớ đến lúc nãy anh vừa thảo luận với Chúc Vãn gần như một trăm loại món ăn để làm, nên đáy mắt lộ ra tia tàn nhẫn.

Đó là lần đầu tiên Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần đánh nhau, anh còn đánh rất hung dữ. Vài tên lưu manh cùng một lúc xông lên cũng không phải là đối thủ của anh.

Tháng bảy, thời tiết lúc ấy cũng hơi nóng, mấy tên kia bị đánh lăn lộn bèn bỏ chạy tán loạn. Chu Ngộ Thần đứng dưới ánh trăng thở mạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng, tóc đã ướt nhẹp. Anh nhìn xuống mặt đất, thấy gà mái không ăn được nữa, khuôn mặt vẫn trầm xuống như cũ. Anh khom lưng nhặt lên, đi đến bên cạnh cái ao tiếp tục làm chính sự.

Thật sự thì anh cũng cảm thấy mình sai, trộm gà nhà người ta, bị tìm tới cửa đòi cũng không tránh được. Bình thường anh sẽ vứt một số tiền để mua, nhưng đây lại là lần đầu tiên trong cuộc đời Chu Ngộ Thần nghiêm túc làm một chuyện đến như vậy.

Khi anh bắt gà, nhìn Chúc Vãn ngồi bên cạnh nhìn, còn múc nước hỗ trợ. Đôi mắt tròn xoe của cô gái nhỏ nhìn chằm chằm anh, lại còn ngó đông ngó tây chờ mong. Nhìn qua cũng biết cô chưa từng ăn mấy thứ này, tự dưng trong lòng anh nổi lên một suy nghĩ là muốn cho cô bất cứ thứ gì tốt nhất. Cũng không hiểu vì sao, mấy suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu.

Muốn nhìn cô vui vẻ, muốn cô quay ra nói với mình: "Anh trai à, anh thật lợi hại nha!"

Đêm đó, ve kêu không ngừng, thầm thì khiến người khác thấy phiền. Ánh trăng buổi hôm ấy cũng rất sáng, khi ấy trong đầu Chu Ngộ Thần chỉ có hình dáng của cô gái nhỏ. Thấy anh đánh nhau xong, lúc đó Chúc Vãn rất sợ hãi, trong nhà có anh trai hung hăng, còn là bộ dáng mà cô chưa từng được chứng kiến qua, cho nên cô không dám lại gần anh nữa. Qua một đoạn thời gian dài, Chúc Vãn vẫn cố gắng tránh xa anh.

Thấy mấy người của lão đại Niên Đoạn hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi lớp. Giây tiếp theo, cả ban đều như muốn nổ tung, chen chúc đứng trước cửa hóng náo nhiệt. Xác nhận lão đại đã đi xa thì vây quanh ban công tỏ vẻ hóng chuyện.

"Bọn họ đi đánh nhau à?"

"Nghe nói lúc Chu Ngộ Thần đánh nhau đẹp trai đến chết đó!!!"

"Tự dưng tớ hơi sợ."

"Sợ cái gì, chuyện này đâu có liên quan đến chúng ta đâu chứ!"

"Không ngờ học kì đầu tiên học cùng lớp với lão đại, lại còn được tận mắt chứng kiến lão đại đánh nhau! Trời ơi kích thích quá !!!"

"Nghe nói người kia tên Cố Triều, là bạn trai của bạn gái cũ Tiếu Hoặc..."

"Vãi, quan hệ này thật phức tạp nha. Vòng tròn này loạn thật."

"Ơ, cái tên này nghe quen quen. Cố Triều á? Không phải trước kia hắn hay đi cùng Chu Ngộ Thần sao?"

"Ai biết được, lên tam trung tự dưng lại được chức vụ cao."

Một đám người vây xem, cứ một lời một lời thảo luận. Chúc Vãn nghe xong càng khẩn trương hơn, ngồi im không dám nhúc nhích. Tuy Chu Ngộ Thần có bảo đảm với cô, nhưng cô vẫn sợ hãi, sắc mặt ngày càng ngưng trọng hơn, mày nhăn lại thành chữ xuyên*. Tay nhỏ nắm chặt lấy sách bài tập, trong đầu loạn thành một đống. Chu Ngộ Thần đánh nhau, cô rất lo lắng anh xảy ra chuyện.

(*hình chữ xuyên: 川 )

Thời Lạc cũng quen với cảnh tượng như này, không thấy hứng thú, lười biếng mà ghé nằm trên bàn. Không biết nghe bạn học nói cái gì, Thời Lạc lập tức ngồi dậy, tinh thần dồi dào, cười ngọt ngào nhìn điện thoại di động.

Nhìn người trước mắt ngồi thẳng lưng, lại nghiêm chỉnh không nhúc nhích, ngoài tiểu nha đầu thì còn lại ai đây? Tâm tình Thời Lạc rất tốt nên nắm lấy ống tay áo Chúc Vãn, lắc lắc:

"Vãn Vãn, tí nữa cùng tớ đi ăn cơm không? Lúc tan học á."

Chúc Vãn hơi thất thần, một lúc sau mới phản ứng được, chậm rãi quay đầu lại nhìn, cô sửng sốt trong chốc lát rồi mới phản ứng lại Thời Lạc. Trong đầu cô lúc này toàn là Chu Ngộ Thần, thật sự là không có tâm tình ăn cơm, khuôn mặt nở nụ cười miễn cưỡng, giọng nói nhợt nhạt:

"Không cần đâu, cậu đi trước đi, tớ đi sau."

"Vậy tớ đi trước nha?".

Thời Lạc lắc lắc tay áo, cười cười sửa sang lại cặp xách.

Chúc Vãn gật gật đầu, cười nhẹ.

Trong lớp chỉ còn một số bạn học đang tụ tập bên ngoài nói chuyện phiếm. Trong lòng Chúc Vãn khẩn trương, nhưng cũng không dám đi ra bên ngoài xem sao.

Chuông tan học vang lên, nhiều bạn học đi ra ngoài, cầm cặp xách rời đi.

Bây giờ bọn họ đang nói chuyện phiếm vui vẻ, có lẽ đã quăng cái đề tài kia xa vạn dặm rồi. Không biết ban bên kia như thế nào nữa....

Trong ban chỉ còn Chúc Vãn, cô ngồi chờ một hồi lâu, nhưng cũng không thấy Chu Ngộ Thần trở về.

Nhìn đồng hồ treo tường phía trên bảng đen, tan học đã được nửa giờ rồi. Nghĩ đến buổi chiều phải mang dụng cụ lao động tới trường học, Chúc Vãn ủ rũ dọn dẹp sách giáo khoa trên bàn cho Chu Ngộ Thần, rồi đeo cặp xách đi đến phía cổng trường.

Đi một đoạn, Chúc Vãn quay đầu nhìn khu dạy học, Cô không biết ban năm ở đâu, cũng biết là không thể trùng hợp gặp người kia được. Sau vài lần quay đầu, sân trường cũng ít bóng dáng người hơn.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến nhận lớp, Chúc Vãn không mang cơm. Mà cô lại còn không kịp ăn sáng, đi ngang qua cổng trường thấy tiệm ăn vặt thì bụng kêu gào không ngừng. Nhìn túi không có bao nhiêu tiền, Chúc Vãn cẩn thận vào tiệm gọi món ít tiền nhất – một bát hoành thánh nhỏ.

Đi tới bàn trống, cô buông cặp xách, lẳng lặng ngồi đến phát ngốc.

Bát hoành thánh nhỏ đã ra, trong bát thật nhiều hành, canh cũng thật thơm. Chủ tiệm đặt bát trước mặt cô, thấy cô thất thần không phản ứng lại, bèn tốt bụng nhắc nhở:

"Cô gái nhỏ, bát rất nóng đó."

"Cảm ơn ạ." Chúc Vãn ngẩn người một lúc, hồi phục lại tinh thần rồi quay ra nói cảm ơn chủ tiệm, Cô giơ tay lấy một cái muỗng, múc một muỗng canh đưa đến miệng, vươn đầu lưỡi nhỏ nhẹ nhàng thử độ ấm, nóng đến nỗi cả người run lên.

Trong lòng nhớ mong Chu Ngộ Thần, cô cũng không còn tâm tư thưởng thức bát hoành thánh nữa, cầm cái muỗng thổi thổi, đến khi lạnh ngắt cô cũng không hay biết.

Đến khi trước mặt tối sầm lại, một thân hình cao lớn đứng chắn trước bàn, một đống đồ ăn được mang đến. Cô gái nhỏ mới ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là thiếu niên nãy giờ cô vẫn mong nhớ.

Chủ tiệm còn không ngừng mang đồ ăn đến. Chúc Vãn thấy vậy, cô ngẩng đầu nhìn Chu Ngộ Thần, hốc mắt ửng đỏ.

Chu Ngộ Thần bị cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, tâm ngứa ngáy không nhịn được. Mặc kệ bao nhiêu người nhìn, anh duỗi tay nâng khuôn mặt cô lên, nhếch môi cười khẽ: "Sao mà mắt hồng đến như vậy, nghĩ đến tôi nên khóc à?"

"Tôi sợ cậu xảy ra chuyện....". Giọng nói mềm mạo cất lên, không che giấu sự lo lắng bên trong.

"Sao xảy ra chuyện được chứ, cậu không biết tam trung ở đây là....". Chu Ngộ Thần thuận miệng, đang định nói rằng chả lẽ cậu không biết tam trung là địa bàn của ông đây à. Nhưng nghĩ lại, thôi thì cũng không nên cho cô gái nhỏ biết, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ mà nói:

"Tam trung là trường học ngập tràn tình yêu, ở đâu cũng là bạn tốt!"

"......"

Chúc Vãn không thèm tin, cúi đầu cho miếng hoành thánh lạnh ngắt vào miệng, yên lặng nhai, không đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play