Chúc Vãn không có cách nào chống trả, đành phải để anh nắm lấy tay. Cô liếc mắt nhìn sách giáo khoa trên bàn, trừng mắt hỏi:
"Sao cậu có thể viết loạn lên sách của tôi?"
"Có viết loạn đâu, để tôi nhìn xem nào!".
Chu Ngộ Thần không biết xấu hổ, dùng một tay khác lật sách giáo khoa, trên đó có mấy chữ viết thật to: Chúc Vãn thích Chu Ngộ Thần. Hai chữ Chúc Vãn viết thật tinh tế, rõ ràng là do cô gái nhỏ viết trước. Nhưng dòng chữ phía sau là do anh viết lấn khi cô đi WC.
"Không viết loạn thật mà, đây không phải sự thật à."
Vẻ mặt anh vô tội hỏi lại, đúng là diễn như thật, người không biết có lẽ còn cho rằng anh là người bị oan uổng.
"Bị người khác thấy thì làm sao bây giờ?"
"Ồ!".
Chu Ngộ Thần âm cuối kéo thật dài, trên mặt toàn là ý cười, kiêu ngạo nói:
"Có phải cậu vừa thừa nhận đúng không, cậu chỉ sợ người khác thấy thôi à?"
Nghe anh nói như thế, cô gái nhỏ trừng mắt nhìn thêm cái nữa rồi cho tay vào cặp xách tìm kiếm.
Tìm một hồi lâu, cô gái nhỏ lấy ra một tập giấy dán, cẩn thận mà dán lên sách giáo khoa, định bụng che đi hàng chữ mà ai kia viết.
Thấy cô mân mê nửa ngày, Chu Ngộ Thần tò mò mà liếc nhìn, nhịn không được mà tay chống lên bàn, cười ngứa đòn:
"Dán giấy à?"
"Cậu."
"......"
Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng cúi đầu xuống, bên cạnh là thiếu niên đang vui vẻ, Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc không muốn xem hai người rải cơm chó, ăn ý mà quay ra chỗ khác không thèm xem.
Vốn đang bàn xem chốc lát ăn gì, Tiếu Hoặc lôi di động ra khoe ảnh bạn gái cho Phạm Vũ Triết xem. Trên màn hình là ảnh chụp của một nữ sinh đang vươn đầu lưỡi ra liếm bánh, vẻ mặt đắc ý:
"Ai dà, ban năm biết không?"
"Tiếu Thuần á?". Phạm Vũ Triết liếc qua di động nhìn một hồi, thuận miệng đáp:
"Tên giống nhau đấy, hóa ra gu mày là thanh thuần như thế này à? Xem ảnh đúng thật là..."
"Nhưng không sao."
Tiếu Hoặc bắt đầu nhớ lại lúc hai người ở bên nhau, kể:
"Lúc đấy tao gặp cô ấy khi đi ra lớp học bổ túc, tao mới là nói hay làm bạn gái tao đi. Rồi khuôn mặt cô ấy đỏ bừng lên, ấp úng không nói gì. Tao liền nói nếu em không nói gì thì là đồng ý."
"Ôi thế mà được á?".
Phạm Vũ Triết bĩu môi, không thể không bội phục tên Tiếu Hoặc này đúng là cao thủ tình trường, chính hắn còn chưa theo đuổi được cô gái nào cơ.
"Mày mà đổi bạn gái lần nữa thì tao sẽ khinh bỉ mày, bạn gái thứ hai đã thay như thay áo rồi."
"Sao có thể chứ, ông đây lớn lên tuấn tú, sao cô gái nào dám đá tao."
"Tâm hồn mày không đẹp, còn không bằng một nửa của Thần ca kia kìa!".
Phạm Vũ Triết liếc Tiếu Hoặc khinh bỉ nói.
"Nếu Thần ca chịu ra tay, mày đã là gì."
"Này, chắc gì đã được. Thần ca tuy đẹp trai nhưng tính tình như thế, ai dám tới gần chứ, chỉ có tao mới là được nhất!"
Tiếu Hoặc dõng dạc tuyên bố nhưng cũng có chút đạo lý.
Chỉ là tình huống có chút bất đồng, Phạm Vũ Triết chỉ chỉ vào tiểu nha đầu ngồi trên. Tiếu Hoặc nhìn thoáng qua mới nhớ tới; "À, quên mất cây nấm nhỏ này."
Phạm Vũ Triết lại liếc ảnh chụp, không có hứng thú mà trả lại điện thoại, bĩu môi không chút để ý nói:
"Hóa ra mày thích bộ dáng này, còn có em gái nhỏ nóng bỏng Hoắc Chi đấy, sao không thử?"
"Cái gì cơ, Hoắc Chi á? Đó chính là họa thủy đấy, mỗi ngày đều gây chuyện phiền chết đi được. Còn Tiếu Thuần lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, không làm phiền tao."
Phạm Vũ Triết cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, gật gật đầu mở game ra chơi: "Thật là."
Cả người dựa vào tường tập trung tinh thần chơi game, đang chơi đến đoạn gay cấn thì liên tiếp thông báp nhắc nhở hiện ra.
Phạm Vũ Triết phiền không chịu được, bèn treo máy để click mở ra xem. Nhíu nhíu mày mà gọi Tiếu Hoặc.
"A Hoặc, ở ban năm nghe anh em nói mày chọc phải vị họa thủy kia."
"Liên quan gì đến tao?". Tiếu Hoắc không hiểu.
"Mày không biết à, bạn gái mới của mày ở cùng ban với họa thủy, lại khoe khoang cùng mày nói chuyện yêu đương. Họa thủy bị chọc tức, hai người liền to chuyện."
"Vãi!!!". Tiếu Hoặc mắng một câu, thấy Phạm Vũ Triết đang nhìn hắn.
"Ngoan một chút cũng không được, con mẹ nó phiền quá."
"Mày không đi xem à?"
"Xem cái mẹ gì, tao lười quản, thích to chuyện thì to chuyện."
Phạm Vũ Triết thấy hắn như thế cũng lười nhúng tay vào. Vừa định tiếp tục chơi game thì người anh em kia lại nhắn tới, vấn đề này so với lúc trước còn lớn hơn:
"Ai dà, đừng ngủ mà, họa thủy kia đi tìm bạn trai chức cao tới, biết bạn trai cô ấy là ai không?". Phạm Vũ Triết đưa cho Tiếu Hoắc xem.
"Cao hay không ông đây không quan tâm, ở tam trung có nhiều anh em, làm gì có ai nhận chức cao."
"....."
Phạm Vũ Triết khinh bỉ nhìn hắn một cái.
"Con mẹ nó chắc mày là đàn em tốt ấy, ông đây là ủy viên học tập ưu tú."
Hắn vừa dứt lời, Tiếu Hoặc ngồi bên cạnh cũng không mở miệng. Học bá Hứa Dạng hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục đọc sách, đây mới là ủy viên chăm chỉ học tập này!
Cuối cùng Tiếu Hoặc cũng chịu ngẩng đầu, híp mắt nhìn Phạm Vũ Triết:
"Mày nói ai cơ?"
Phạm Vũ Triết không trả lời, biết tên kia nghe rõ, quả nhiên giây tiếp theo Tiếu Hoặc liền không ngồi được nữa.
"Mẹ nó, chả lẽ chưa biết tam trung là địa bàn của ai à, đi một chuyến xem sao." Vẻ mặt Tiếu Hoặc khó chịu, đứng dậy nhanh chóng đi ra phía cửa ban.
Phạm Vũ Triết thấy tình huống không đúng, lập tức vỗ vỗ ghế Chúc Vãn, mà cô gái nhỏ lúc này đang lăn lộn với ai đó ngồi cạnh.
Sắc mặt Chu Ngộ Thần lập tức khó coi, trên mặt viết rõ "Đừng làm phiền ông đây đang lấy lòng cô gái nhỏ".
Phạm Vũ Triết bèn nói Cố Triều tới, rồi lại chỉ chỉ Tiếu Hoặc đang chạy ra ngoài cửa, quay lại nhìn Chu Ngộ Thần, thấy khuôn mặt anh đen lại. Rõ ràng là không giống với sắc mặt lúc nãy, bây giờ cả người anh đều tức giận.
Anh gật gật đầu ý bảo Phạm Vũ Triết đuổi theo, rồi mình trực tiếp đứng dậy, ý định đi ra ngoài.
Vừa mới nghe Phạm Vũ Triết nói một hồi, Chúc Vãn cũng hiểu được một ít. Giờ phút này trong lòng cô gái nhỏ rất khẩn trương, thấy Chu Ngộ Thần lạnh mặt đứng lên, sợ tới mức nắm chặt lấy một góc áo của anh.
Thiếu niên quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Chúc Vãn, cô gái nhỏ cau mày lo lắng nhìn hắn, góc áo bị cô lôi kéo, lực cũng không hề nhẹ.
"Chu Ngộ Thần, cậu đừng đánh nhau...."
Giọng điệu cô gái nhỏ có vài phần cầu xin, giọng nói mềm mại, mang theo một chút run rẩy.
Bộ dáng này của cô so với năm trước ngăn anh đánh nhau cũng không khác mấy, trong lòng Chu Ngộ Thần từng đợt rối tinh rối mù.
Biết cô gái nhỏ của anh lo lắng, anh quay về, đối mặt với cô, nghiêm túc nói, cho Chúc Vãn cảm giác an toàn:
"Cậu yên tâm, không đánh nhau đâu, chỉ cần không có việc liên quan đến cậu, tôi sẽ không động thủ."
Nói xong liền ấn bả vai cô gái nhỏ để cô ngồi xuống, giọng nói mang ý xin lỗi rõ ràng:
"Chỉ là giữa trưa không đưa cậu về nhà được, cậu chú ý an toàn nhé."
Cuối cùng lại quay trở về bộ dáng cà lơ phất phơ, Chu Ngộ Thần cười nhẹ vài tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt Chúc Vãn:
"Không đánh nhau thật mà, tôi chỉ đi ra ngoài nói chuyện chút đạo lý với bọn họ, ông đây là người yêu giáo dục đó nha!"
Chỉ cần Thần ca ở đây, tam trung sẽ tràn ngập tình yêu.