Buổi sáng, có vài người đến ban năm. Cố Triều quăng đổ một cái ghế, lăn lộn ầm ĩ khiến ban năm không thể yên tĩnh. Thấy Tiếu Hoặc đến, trên mặt Tiếu Thuần có chút mừng thầm, cũng may mà bạn trai vẫn tới. Mà cô ta thấy lão đại Niên Đoạn Chu Ngộ Thần cũng tới bèn liếc mắt đầy khiêu khích mà nhìn Hoắc Chi.
Thấy Chu Ngộ Thần tới, lúc này Cố Triều mới dừng tay. Trên mặt hắn có cái gì đó kì lạ, vỗ vỗ tay, lời nói mang theo vài phần khinh miệt trào phúng:
"Tam thiếu gia của Chu gia cũng tới à? Hóa ra Cố Triều tao cũng có mặt mũi đó."
Tiếu Hoặc phỉ nhổ, cũng không cho Chu Ngộ Thần chạm vào, loại thấp kém này, không nên để Thần ca bẩn tay.
Thân hình Tiếu Hoặc so với Cố Triều thì cường tráng hơn, giải quyết vẫn gọi là nhẹ nhàng, không cần hỗ trợ.
Phạm Vũ Triết liếc mắt nhìn Cố Triều đang quỳ rạp xuống mặt đất nhưng không có ý hối hận, bèn cười cười. Định bụng xoay người tiếp đón những bạn học vây quanh ban công hóng náo nhiệt, con mẹ nó đừng có mà mở miệng lung tung là được.
Chu Ngộ Thần lười nhác dựa vào ban công, không có biểu tình gì mà cầm điện thoại nói chuyện. Giọng nói trầm thấp, dù không nghe rõ nội dung nhưng nhìn xuống mặt đất, thấy Cố Triều hơi mất tự nhiên còn có chút run rẩy. Anh nhíu nhíu mày, rồi dời mắt nhìn ra chỗ khác.
Lực chú ý của Tiếu Thuần bị thiếu niên đứng ngoài cuộc hấp dẫn, cũng không thèm quan tâm bạn trai mình đánh nhau như nào. Ánh mắt nhu nhược đáng yêu mang theo hơi nước nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thần, nhưng ánh mắt Chu Ngộ Thần cũng lười liếc cô ta.
Phạm Vũ Triết đặt hết vào trong mắt, không kìm được mà chép chép miệng, khinh thường nhướng mày, nói:
"Tên là Tiếu Thuần, nhưng tâm tư không có thuần à nha!"
(*thuần: sạch sẽ. Ý của Tiếu Hoặc ở đây là Tiếu Thuần không sạch sẽ như tên cô ta.)
Trong nháy mắt, thời gian tan học đã đến, Chu Ngộ Thần nghe thấy chuông tan học thì hơi hơi cau mày. Anh để cho mấy người đàn ông mặc âu phục đen đem Cố Triều ra ngoài.
Ngay sau đó là mấy xe để trước cổng trường, là bố mẹ của Hoặc Chi và Tiếu Thuần.
Mấy người nhà đó đều khóc sướt mướt không yên, Tiếu Hoặc cũng không thèm quan tâm. Thấy tâm tình Chu Ngộ Thần không tốt, lại chốc chốc nhìn đồng hồ, biết trong lòng Thần ca nhớ mong tiểu nha đầu kia, bèn đi ra khỏi phòng.
Về đến lớp, nhìn thấy phòng học trống rỗng, bọn họ biết Chúc Vãn đi về rồi. Nghĩ kĩ lại, ừm thì tan học cũng được một khoảng thời gian rồi mà.
Phạm Vũ Triết cợt nhả kêu đói, Tiếu Hoặc bèn lôi người đến cửa hàng trước cổng trường mời.
Ăn cái gì cũng không quan trọng, vào tiệm liền tiến đến ngồi cạnh cửa sổ mà gọi món. Chu Ngộ Thần không có hứng thú, liếc mắt qua thấy Chúc Vãn ngồi cạnh cửa chỗ ngồi. Trong lòng hơi run lên, hỗn độn một mảng lớn.
Cô gái nhỏ lúc này đang phát ngốc, cũng không nhìn thấy anh.
Đến khi chủ tiệm bưng đồ ăn còn nóng hổi ra, hỏi câu:
"Người anh em, cậu định đưa cho ai?"
Phạm Vũ Triết chưa kịp mở miệng thì Chu Ngộ Thần đã lên tiếng, giơ tay chỉ chỉ người lẻ loi ngồi cạnh cửa – Chúc Vãn.
Tuy rằng giờ này đã qua giờ ăn cơm, nhưng trong tiệm vẫn rất đông bạn học. Chu Ngộ Thần ở tam trung lại nổi tiếng, hơn nữa buổi sáng còn hung dữ đến ban năm. Lúc này thấy anh ngồi ở đây thì càng kích động, không biết là cố ý hay vô tình mà cứ đi qua đi lại.
Đệch, không ngờ lão đại Niên Đoạn ở đây ăn cơm cùng một nữ sinh !!!
Phạm Vũ Triết không đầu không đuôi, bưng một bát cơm định tiến lên. Mới đi được hai bước, tay đã bị Tiếu Hoặc giữ chặt:
"Mày định làm gì thế, ông đây sắp chết đói rồi."
Quay đầu nhìn Tiếu Hoặc tỏ vẻ không hiểu, Tiếu Hoặc giải thích:
"Người ta đang ở trong thế giới hai người, mày định qua làm gì? Chả lẽ nhìn Thần ca mày mới ăn cơm được à? Tao với mày ngồi đây là được rồi."
Tiếu Hoặc đặt mông ngồi xuống ghế bàn trống, hai chân vắt chéo giơ lên thật cao. Phạm Vũ Triết nhớ đến hành động ngu ngốc lúc nãy của mình, vỗ vỗ đầu tỏ vẻ hiểu, tiện thể ngồi xuống cùng Tiếu Hoặc.
…
Chúc Vãn thành thành thật thật ăn bát hoành thánh. Chu Ngộ Thần nhìn cô gái nhỏ, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cầm cái chén không cho cô chia thức ăn nữa, chén của cô nhỏ đến nỗi mà anh nhìn cũng không thấy no. Anh đẩy một đống thức ăn tới, nói:
"Ăn hoành thánh có gì ngon đâu chứ, ăn như vậy người ta nhìn còn tưởng trường cho cậu đói."
"Trường không để tôi đói." Chúc Vãn mạnh miệng phản bác.
Chu Ngộ Thần bị cô chọc cười. Nếu là người khác dỗi anh, không sớm thì muộn cũng sẽ bị anh đánh cho cha mẹ không nhận ra, nhưng khi đối mặt với Chúc Vãn, một chút biện pháp anh cũng không có:
Nhìn cô gái nhỏ cúi đầu thật thấp, vành tai lại đỏ lên không ít, Chu Ngộ Thần cũng không có ý định buông tha:
"Lúc đấy cậu cả ngày mở miệng ra là gọi anh trai ơi, anh trai à, anh mà gọi em bằng giọng mềm mại, tâm của em đều cho anh đó nha!"
Chu Ngộ Thần nói hơi to, thấy mọi người đều quay qua đây nhìn, vẻ mặt không thể tin được. Chúc Vãn da mặt mỏng, sợ bị người khác nghe thấy, bèn vội vội vàng vàng ngăn anh lại không cho nói nữa.
Chu Ngộ Thần cười ra tiếng, cúi đầu sát vào cô gái nhỏ trước mặt: "Đúng là nhóc con, dám gọi mà không dám nhận."
Anh dừng một chút, lấy đồ ăn đặt vào tay cô, nhẹ giọng cảnh cáo:
"Ngoan ngoãn ăn đi, không thì tôi sẽ kể to hơn nữa, đừng để ông đây phải uy hiếp!"
Bàn về da mặt dày, ai cũng không đấu lại được Chu Ngộ Thần. Bị anh uy hiếp, Chúc Vãn chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cơm. Thật ra cô cũng không đói bụng, bây giờ nhìn thấy anh an toàn rồi thì cũng không muốn ăn nữa. Nhưng khi nếm mấy món - món mà từ trước đến nay cô chưa từng ăn qua, thấy ngon hơn trong nhà thì cô cũng thả lỏng, một miếng lại một miếng, hai má phúng phính, giống y hệt bé hamster nhỏ.
Chu Ngộ Thần nhìn cô ăn, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Không rảnh mà lo cho bản thân, anh tựa lưng vào ghế, hứng thú mà nhìn chằm chằm cô.
Chờ đến khi Chúc Vãn ăn xong, thông báo trong điện thoại chất đầy một đống, anh cũng mặc kệ. Vẫn thong thả ung dung mà duỗi tay lấy hai tờ giấy ăn, trong lòng cô gái nhỏ cũng biết anh định làm gì, hoảng loạn mà cướp hai tờ giấy trong tay ăn, lau miệng qua một lúc, một chút cơ hội cũng không để lại.
Chu Ngộ Thần nhướng mày, yên lặng cười,
Xung quanh, các bạn học sôi nổi nhìn, trong lòng ai cũng hít hà một hơi. Bạn học nhỏ này gan không nhỏ nha, dám đoạt lấy khăn giấy của lão đại. Mọi người xem còn toát mồ hôi lạnh thay.
Nào ngờ giây tiếp theo, toàn bộ quá trình lau miệng của cô gái nhỏ đều bị lão đại nhìn lén. Mà lão đại Niên Đoạn lúc này lại lười biếng mà dựa vào ghế, duỗi tay từ trong túi lấy di động ra, sau đó chụp bạn học nhỏ một bức. Trên mặt đầy vẻ cưng chiều và kiên nhẫn, giọng điệu dịu dàng khiến người khác tức giận:
"Giữa trưa cậu tự về nhà nhé. Bọn Tiếu Hoặc với tôi đánh bóng rổ một trận. Yên tâm, tôi chỉ chơi bóng rổ thôi. Sau khi xong tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu cầm di động của tôi đi. Có chuyện gì thì gọi cho một trong hai người họ, tôi sẽ nhận ngay.
Chúc Vãn ngoan ngoãn gật gật đầu, ánh mắt anh nhìn cô rất chuyên chú dịu dàng. Chu Ngộ Thần không kiềm chế được nữa, bèn duỗi tay vuốt tóc mái trên trán cô gái nhỏ, động tác rất thuần thục, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu tiên.