Cô gái nhỏ không thèm để ý tới ai đó nữa, thẹn thùng quay mặt đi.
Trên tai vẫn còn nhiệt độ nóng bỏng phả vào, vành tai hồng hồng:
"Chu Ngộ Thần....."
"Ừm."
"Đừng có dựa gần như vậy."
Tiếng nói mềm mềm mại mại cất lên, khiến người ta không thể cự quyệt.
Mẹ nó, lần thứ hai trong hôm nay bị ghét bỏ, lần đầu tiên Chu tiểu bá vương cảm thấy mình thật thất bại. Anh quay đầu nhìn chằm chằm tiểu nha đầu, bất đắc dĩ hơi lùi ghế.
Thật không có tiền đồ!
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói một hồi, nói thời khóa biểu của buổi chiều. Dựa theo mỗi năm, vào học kỳ mới là phải phải tổng vệ sinh, mỗi một bạn học phải mang dụng cụ lau dọn đến lớp.
Chúc Vãn được phân công lau cửa sổ, phải mang thùng với giẻ lau lên lớp.
Cô gái nhỏ cúi đầu suy tư cái gì đó, rồi cuối cùng cũng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chu Ngộ Thần cũng không quan tâm đến chủ nhiệm nói gì, chỉ chú ý đến mỗi Chúc Vãn. Cô gái nhỏ lúc này rất ngoan ngoãn, bộ dáng rất nghe lời khiến tim anh ngứa ngáy, chỉ muốn kéo cô lại ôm vào trong lồng ngực, hung hăng mà bế cô lên. Có vẻ như anh không nhịn được nữa, bèn duỗi tay nắm nắm lấy đầu cô, lười biếng mở miệng nói:
"Chốc nữa tan học đừng chạy loạn, tôi đưa cậu đi dạo."
…
Nhiều nữ sinh bắt đầu có mặt trận thống nhất với nhau, tay trong tay rủ đi WC bồi dưỡng tình cảm.
Chủ nhiệm lớp sau khi phân phó hoạt động biểu chiều xong thì để các bạn học ngồi đọc sách giáo khoa. Thời Lạc gần như nằm bò ra bàn, rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, phía đuôi tóc dài nhuộm màu rong biển hất ra đằng sau đầu, mắt nhìn chằm chằm Chúc Vãn đang nghiêm túc viết chữ.
Nhìn một hồi lâu, Chúc Vãn vẫn không dừng tay. Thấy thế, cô nàng tò mò vươn tay nắm nắm tóc tiểu nha đầu Chúc Vãn, uể oải hỏi:
"Vãn Vãn, cậu viết gì mà nghiêm túc thế?".
Bị gọi tên, Chúc Vãn quay xuống, trên tay vẫn nắm chặt bút:
"Hả, tớ đang viết tên trên sách."
"Viết tên?"
"Ừ, sao vậy?"
Thời Lạc bật cười, lắc đầu tỏ vẻ không có gì:
"Lần nào phát sách giáo khoa tớ cũng không viết tên, cũng không sao đâu."
Chỉ là trên sách, tên của cô nàng thì không thấy đâu, nhưng cái tên Đường Kỳ Thâm lại hiện lên một ồng. Nghĩ đến Đường Kỳ Thâm, Thời Lạc hơi thất thần một chút. Nhưng một giây sau cô nàng đã lấy lại tinh thần, nắm chặt tay áo Chúc Vãn cầu xin:
"Vãn Vãn, đi WC cùng tớ đi mà."
"Được nha."
Chúc Vãn sảng khoái đáp ứng, buông bút xuống, sách vẫn để trên bàn, tay bị Thời Lạc nắm kéo đi. Hai cô gái dính sát vào nhau, thân mật đến mức quên mất đây là ngày đầu tiên họ mới gặp nhau.
…
Ánh mắt Chu Ngộ Thần vẫn dõi theo Chúc Vãn đến khi cô rời đi, lại quay xuống thấy được vẻ mặt hóng chuyện cười cợt xấu xa của Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc. Vẻ cưng chiều lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hung hăng thường ngày: "Nhìn mẹ mày,"
"Đệch, Thần ca lật mặt nhanh quá."
"Còn nói chúng ta nhìn. Nhưng thật ra ánh mắt anh mới không rời được. Ôi mẹ ơi, đáng sợ thật đấy đó nha!"
Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc thay phiên nhau nói. Từ nhỏ đã nghịch ngợm lăn lộn cùng nhau nên ba người vô cùng quen thuộc tính cách mỗi người. Đừng nhìn bộ dáng hung hăng, đáng sợ của Chu Ngộ Thần lúc này. Chắc chắn bây giờ trong lòng anh đang nhộn nhạo không ngừng rồi.
"Thần ca, tiểu nha đầu này là người sáng nay anh kêu là vợ à?"
"Chẳng lẽ không phải?".
Chu Ngộ Thần lại nghĩ đến Chúc Vãn, sắc mặt nhu hòa hơn rất nhiều.
Hai chân thon dài ngồi vắt chéo, duỗi tay lấy cuốn sách giáo khoa mà cô gái nhỏ vừa viết tên. Tỉ mỉ nhìn kĩ, khóe miệng anh không kìm được mà cười nhẹ.
Nhìn bộ dáng lạ lùng của Chu Ngộ Thần, vẫn là Phạm Vũ Triết phản ứng nhanh, cậu bèn giật mình không thôi, xoay người đối mắt với Tiếu Hoặc, trăm miệng một lời nói cất ra tiếng:
"Đệch!"
"Đệch!"
Hai người họ trăm lần cũng không nghĩ ra, Chu Ngộ Thần lại để ý đến cây nấm nhỏ đến như vậy. liếc nhìn đối diện trong lòng hiểu ý nhau, Phạm Vũ Triết xê dịch vị trí, đứng dậy ghé vào bàn phía trước nhìn Chu Ngộ Thần, cợt nhả cười đùa:
"Thần ca, anh đã quen cây nấm nhỏ này từ trước à?"
"Ừm." Chu Ngộ Thần lấy cái bút trên bàn, cũng không biết Chúc Vãn vẽ gì ở vở, mờ miệng trả lời tùy ý.
"Mới quen?"
"À".
Chu Ngộ Thần cười khẽ một tiếng, cầm sách giáo khoa lên ngắm lại kiệt tác mình vừa vẽ. Khóe miệng nhếch lên cười một cách xấu xa, đắc ý nói:
"Đâu chỉ mới quen, ông đây với cô ấy còn ngủ cùng nhau gần hai tháng đấy."
"Đệch ??!"
Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc còn chưa kịp tiêu hoá hết đống thông tin lớn này. Không kịp mở miệng thì Chúc Vãn và Thời Lạc đã đi vệ sinh trở về.
Cô gái nhỏ vừa vào cửa đã nghe Chu Ngộ Thần nói hươu nói vượn, lại thấy được Thời Lạc nghe xong ba phần khiếp sợ bảy phần bội phục nhìn cô, bèn mở miệng sốt ruột nói:
"Chu Ngộ Thần!"
Vốn dĩ anh chẳng sợ cô gái nhỏ, nhưng khi nghe cô cất tiếng gọi cả họ tên mình ra thì trong tâm đã nhộn nhạo.
Chúc Vãn tức giận ngồi xuống, một chút uy hiếp cũng không có. Cô nghĩ nghĩ gì đó rồi lấy lại cuốn sách giáo khoa trong tay ai kia, che khuôn mặt nhỏ nóng bỏng vì xấu hổ.
Chu Ngộ Thần thấy thế thì cố gắng nhịn cười cười, quay đầu trừng mắt nhìn hai tên đầu sỏ lúc này đang vui sướng khi nhìn người gặp họa.
Có Chúc Vãn ở đây, gan Phạm Vũ Triết to hơn, duỗi tay chọc chọc sau lưng Chúc Vãn, thấy cô gái nhỏ chậm rãi quay đầu, trên mặt vẫn chưa hết đỏ, giọng nói mềm mại cất lên: "Làm sao vậy?"
"Thần ca nói, cậu với anh ấy rất quen thuộc à?"
Chúc Vãn vừa bình tĩnh trở lại, nghe câu hỏi này thì trong lòng có chút tức giận. Lại nghĩ đến câu Chu Ngộ Thần vừa nói, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Cô gái nhỏ cố gắng giữ bình tĩnh, phủi sạch quan hệ:
"Không hẳn là rất quen thuộc đâu."
Phạm Vũ Triết: "Đệch? Ha ha ha ha ha!"
Tiếu Hoặc: "Đệch? Ha ha ha ha ha!"
Chu Ngộ Thần: "......"
Phạm Vũ Triết cười đến đau bụng, không buông tha mà trêu đùa:
"Thần ca? Quen biết? Vợ? Không phải rất quen thuộc sao ha ha ha!"
Chu Ngộ Thần không nhịn được nữa, tức muốn hộc máu, giơ chân ra đá vào cẳng chân của tên nhiều chuyện đang nói: "Cút đi!"
Phạm Vũ Triết đau đến nhe răng trợn mắt, Tiếu Hoặc núp ở phía sau vui sướng khi thấy người gặp nạn. Đã nói ngay từ đầu rồi, rời xa Thần ca mới là đau khổ. Trời sập xuống còn có Phạm cẩu đỡ cho !!!
Chúc Vãn không nói lại được mấy người này, yên lặng xoay người ra chỗ khác, mở sách giáo khoa ra xem, trong lòng tính toán mấy nội dung trong sách sẽ giúp cô quên mấy chuyện lung tung lộn xộn này. Nhưng vừa giở sách vở ra, mấy cái tên nghệch ngoạc đập vào mắt.
"Chu Ngộ Thần....."
Chúc Vãn bất đắc dĩ mà liếc tên vô lại ngồi cạnh, bàn tay nhỏ dùng chút lực giơ ra huých vào đùi.
"Ơ, có làm gì cậu đâu mà!".
Ai kia làm bộ đau đớn, không ngờ giây tiếp theo Chu Ngộ Thần đã nắm trọn lấy bàn tay nhỏ xinh của cô gái, khiến Chúc Vãn không thoát được.
"....."