Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc ngồi sát vào nhau, hóng chuyện đến hăng say, đúng là không uổng công theo từ bàn cuối đến bàn đầu để nghe được chuyện này.
Một lát sau, hai người quay ra nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thần, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều cùng nhau nghịch ngợm phá hoại, đến bây giờ cậu mới biết Thần ca còn có dáng vẻ dịu dàng như vậy.
Trong lòng bèn nổi lên vài phần nể phục cô gái nhỏ trước mặt, có thể thu phục được tiểu bá vương Chu gia, quả là giỏi!
Còn Thời Lạc lúc này lại lười biếng mà nằm trên bàn, tay không ngừng lướt điện thoạt di động, khung thoại nói chuyện dở dang cũng không thấy có động tĩnh mới.
Tắt di động, lực chú ý của Thời Lạc lúc này chú ý vào bạn học mới đến. Thừa dịp Chu Ngộ Thần tạm thời buông tha cho cô bé ấy, Thời Lạc mới dám duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc Chúc Vãn.
Chúc Vãn chậm rãi xoay người, thấy người đang nắm lấy tóc cô chính là người lôi kéo mình ở trước cửa, cô gái nhỏ mỉm cười thân thiện, Thời Lạc cười hỏi:
"Cây nấm nhỏ, cậu tên là gì?"
Cô gái nhỏ có chút ngượng ngùng, giơ tay xoa xoa đầu, nhỏ giọng trả lời:
"Tớ tên Chúc Vãn. Chúc trong chúc phúc, Vãn trong ngủ ngon."
"Tớ tên Thời Lạc!".
Thời Lạc trời sinh tính tình hoạt bát, rất dễ làm quen, cô nàng với tay nắm chặt ống tay áo của Chúc Vãn, vui vẻ nói:
"Hai ta có duyên thật đấy, cậu vừa mới đến đúng lúc tớ cũng vừa từ ngoài cửa vào, hai ta chính là thành phần nên duyên khi đi trễ đó nha!!!"
Không đợi Chúc Vãn đáp lại, Phạm Vũ Triết đang ngồi dựa vào tường chơi game không nhịn được mà bật cười, nói khích bác tiểu công chúa ngồi cùng bàn:
"Đến trễ cũng đắc ý như vậy, nữ sinh khôi hài thật đấy, ngay cả chuyện này cũng làm thân được."
Thời Lạc bị nói như thế cảm thấy ngượng ngùng, duỗi tay đập Phạm Vũ Triết một cái, tay kia lôi kéo Chúc Vãn, không thèm để ý đến tên ngồi cùng bàn: "Cậu ta thì biết cái gì đâu."
Chúc Vãn nghẹn cười gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Đệch!".
Từ phía sau vang lên giọng hét to của Phạm Vũ Triết, cứ như là tiếng heo kêu.
"Ông đây bị giết rồi!"
"Đáng đời!".
Thời Lạc đắc ý nói, sau đó quay ra nhìn Chúc Vãn, hai cô gái nhìn nhau mà cười ra tiếng.
Cô gái nhỏ đôi khi chỉ nghe vài câu đã dễ dàng coi là tri kỉ, cùng trên một chiến tuyến, cứ như vậy mà quan hệ hai người càng thêm thân thiết.
Chúc Vãn cười ra tiếng, so với Thời Lạc thì mềm mại hơn nhiều. Hai mắt cô tròn xoe, môi hơi hé cười, phát ra tiếng khiến lòng người khác ngứa ngáy.
Mà bên cạnh cô gái nhỏ chính là ai kia, lúc này Chu Ngộ Thần đang lẳng lặng nhìn cô cười, khuỷu tay anh đặt ở bàn học, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, khóe miệng hơi giương lên, trong mắt chỉ có hình bóng cô gái nhỏ.
Chúc Vãn không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được. Nhưng Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc vừa nhìn đã hiểu ngay, hai người thừa dịp Chu Ngộ Thần không phản ứng, ánh mắt điên cuồng ám chỉ, ngón tay không ngừng gõ trên di động.
[ Phạm Vũ Triết: "Không thể tin được, nhìn ánh mắt của Thần ca đi, có bao giờ thấy qua chưa ???" ]
[ Tiếu Hoặc: "Mười mấy năm, một lần cũng không thấy như vậy, có chút đáng sợ đó nha !!" ]
[ Phạm Vũ Triết: "Còn nhớ lúc trước Thần ca nói gì không? Giữ bàn cho vợ đó !!" ]
[ Tiếu Hoặc: "Hóa ra là tiểu nha đầu này à, tao không tin." ]
Phạm Vũ Triết cảm thấy buồn bực, ba người nghịch ngợm với nhau từ bé đến lớn, việc gì cũng làm cùng nhau. Tuy rằng trong ba người, Chu Ngộ Thần là nhà có tiền nhất, khí chất cũng rất cao, bây giờ anh lại đang trêu chọc cô gái mà anh thích.
Cậu cũng không giống với Tiếu Hoặc, tên kia thay bạn gái như thay quần áo, mà trước giờ Thần ca đối với con gái rất lạnh lùng, so với hòa thượng còn thanh tâm quả dục hơn.
Lúc trước hai người bọn hắn còn không sợ chết mà hỏi Thần ca:
"Thần ca, chả lẽ anh thích con trai thật à?"
Khi đó Chu Ngộ Thần không thèm nghĩ ngợi mà trực tiếp đá hắn, hung hăng nói:
"Thích mẹ mày, con gái quá phiền, lúc này lúc kia, động chút đã khóc sướt mướt, ông đây không rảnh mà hầu hạ."
Bây giờ nhìn lại xem, nếu tiểu nha đầu này khóc, cậu chắc chắn Thần ca sẽ vội vàng lau nước mắt, cẩn thận mà dỗ dành.
Nửa giờ đã gần như trôi qua, rốt cuộc thì chủ nhiệm lớp Tưởng Lệ Lệ cũng cầm văn kiện đi vào, giày cao gót kêu vang tiếng vào lớp.
Cô giáo vừa vào cửa, trong ban các bạn học đã nhanh chóng trở lại chỗ ngồi. Dù sao thì ngay ngày đầu cũng phải có ấn tượng tốt với cô giáo chủ nhiệm lớp chứ!.
Tưởng Lệ Lệ thấy mấy bạn học vừa nghịch ngợm bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy, trong lòng âm thầm hài lòng. Cô giáo cười khẽ, đẩy kính trước sống mũi, nhanh chóng giới thiệu bản thân.
Cô cầm phấn viết tên mình trên bảng đen, lại nhân tiện viết luôn cả tên Tiếng Anh của bản thân, ngày thường cũng có thể kêu cô là LiLy.
Bên phía dưới đã có vài bạn học che miệng kìm nén cơn buồn cười, trong lòng cảm thấy tên tiếng anh LiLy thật là quê mùa, vậy mà cô giáo cũng dùng được.
Vừa xoay người xuống dưới lớp, tay buông phấn, chủ nhiệm lớp nhìn qua một vòng các góc trong ban, có chút kinh ngạc vì đám người Tiếu Hoặc đột nhiên lại tự giác ngồi bàn đầu.
Ở cấp 2, mấy tên này đã có tiếng là thích nghịch ngợm đi gây sự, Chu Ngộ Thần thì đúng là có thành tích tiến bộ vượt bậc nhưng danh hiệu tiểu bá vương vẫn như cũ, không thay đổi.
Chủ nhiệm lớp liếc mắt nhìn Chúc Vãn, cô gái nhỏ ngồi cạnh Chu Ngộ Thần có mái tóc mềm mại, thấy gương mặt xinh xắn cùng với đôi mắt tròn xoe rất nghiêm túc nhìn lại mình, dáng ngồi rất đoan chính, đôi tay để ngay ngắn trên bàn. Cái đầu nhỏ xinh ngồi cạnh với Chu Ngộ Thần cao lớn, hơi lạ mắt nhưng cô vừa nhìn là biết đây là một cô bé ngoan ngoãn.
Nghĩ thế nào cũng không yên tâm để cô bé đó ngồi cạnh Chu Ngộ Thần, Tưởng Lệ Lệ rất lo lắng Chúc Vãn bị bắt nạt.
Tưởng Lệ Lệ hắng giọng, khẽ cau mày nhìn Chu Ngộ Thần:
"Chu Ngộ Thần, ngày thường em không thích học mà toàn tụ tập ngồi phía sau. Sao hôm nay lại chạy lên phía trước ngồi rồi?"
Người nào đó vừa bị gọi tên, bèn cà lơ phất phơ mà đứng dậy, ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm lớp, khẽ nhếch môi nói:
"Báo cáo cô giáo LiLy! Em bị cận thị, nhìn bảng đen không rõ nên chỉ có thể ngồi bàn đầu. Bời vì do em quá yêu học tập mà lại không nhìn rõ, trong lòng em cũng rất khó chịu!"
"Em khinh! Thần ca ơi, anh có thể đừng mở miệng ra là nói yêu học tập được không? Thật muốn ói mà!".
Phạm Vũ Triết ngồi sau khẽ nói, vừa nghe Chu Ngộ Thần giải thích mà không nhịn được chửi bậy.
Trong ban, các bạn học đều cười vang, chủ nhiệm lớp cũng bị chọc cười, trừng mắt nhìn:
"Em ngứa đòn à? Vừa rồi cô ở trong văn phòng các thầy cô còn nói em là quán quân của cuộc thi xạ kích, bây giờ lại cận thị? Vậy mà em cũng nói được, mau đi xuống ngồi đi."
Chủ nhiệm lớp đối với Chu Ngộ Thần vừa yêu lại vừa hận. Dù tiểu bá vương vẫn là tiểu bá vương, nhưng thành tích luôn dẫn đầu, không làm gì mà cũng có thể kéo điểm trung bình của ban lên rất nhiều. Các thầy cô đối với học sinh có thành tích tốt thì luôn khoan dung một chút, nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ không làm gì được với bộ dáng cà lơ phất phơ của Chu Ngộ Thần, khen không được mà mắng cũng không xong.
Lại thấy hắn lười nhác mà ngồi xuống, cô lo lắng mà nhìn Chúc Vãn, thở dài dặn dò:
"Không được bắt nạt cô bé bên cạnh."
"Cô sợ cái gì, chả lẽ em có thể làm hư cô bé này được à?".
Chu Ngộ Thần không đứng đắn mà bĩu môi cười cười, còn duỗi tay vuốt ve đỉnh đầu của Chúc Vãn.
Trong ban lại một trận cười vang, chủ nhiệm lớp cũng biết Chu Ngộ Thần trước giờ không trêu chọc cô gái nào, bèn hô to trật tự.
"Cậu thật sự là quán quân của cuộc thi xạ kích à?"
"Ừ". Vẻ mặt Chu Ngộ Thần đắc ý, vô cùng tự tin.
"Thật sự là rất khó à?". Cô gái nhỏ từ trước đến nay chưa từng thấy qua, cho rằng mấy thứ này chỉ tồn tại trên TV mà thôi.
"Đương nhiên, chả lẽ cậu cho rằng giống như súng bắn nước? Lần sau mang cậu đi mở mang kiến thức."
Chu Ngộ Thần cười cười, tay cũng không rảnh rỗi mà nhéo nhéo khuôn mặt cô gái nhỏ.
Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần giễu cợt mình, bèn quay đầu không thèm phản ứng.
"Này nha, tiểu nha đầu một năm không gặp, tính tình có vẻ lớn không ít?".
Nói xong, bèn không biết xấu hổ mà nhích lại gần cô gái nhỏ, ghé vào bên tai cười hỏi:
"Cậu nói xem, có phải ông đây rất giỏi không?".
"......".