Bây giờ Chúc Vãn mới đến trường, sân thể dục lúc này đã không còn học sinh, phần lớn đã ở trong phòng học phân phát sách vở.
Tối hôm qua cô ngồi xe lửa đến đây, tiếng xe lửa vang lên ầm ĩ. Buổi sáng tới trường còn chưa kịp ăn bữa sáng nên giờ phút này đầu cô đau như muốn hôn mê, bụng cũng rỗng tuếch.
Không có người chỉ đường, cô đứng ngẩn ngơ một mình ở sân trường khá lâu, cuối cùng thì cô cũng tìm được khu dạy học kiến trúc. Mà Chúc Vãn lại không biết đi thang máy nên đi bộ từng lầu một, cũng may là lớp cô học không cao quá. Chúc Vãn đi không ít đường vòng mới đến được lớp học.
Chúc Vãn thay quần áo trước ở nhà khi đến đây, bời vì ngày thường ở nhà cô phải đi làm việc, phần lớn là mặc quần áo rộng thùng thình, tuy giản dị nhưng khá sạch sẽ. Vì thời tiết lúc này hơi nóng nên Chúc Vãn kéo ống quần lên mấy phần, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh xinh xắn.
Từ nhỏ điều kiện sinh hoạt đã không tốt mà cô cũng không ăn nhiều nên bị thiếu dinh dưỡng, vì vậy thân hình cô so với bạn cùng tuổi thì nhỏ nhắn hơn. Lúc này cô mặc một bộ quần áo khá rộng, trên lưng có một chiếc cặp be bé, dáng người càng thêm nhỏ xinh.
Chúc Vãn đứng ở cửa một hồi lâu, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cặp xách, cô ló đầu vào xem lớp học. Bên trong rất ồn ào, nhốn nháo, mà cô lại không quen biết ai, nên không dám tiến lên, chỉ sợ sệt mà gọi một bạn học vừa vặn đi qua, lễ phép hỏi: "Bạn học, xin hỏi nơi này là ban mười bốn sao?"
Chúc Vãn không nói to, giọng nói mềm mại thật dễ nghe, mà cô khá thấp, cái đầu nho nhỏ lấp ló, thật sự là cho người ta một cảm giác yếu đuối mong manh cần được vỗ về chở che.
"Cậu cũng học ở ban mười bốn?". Bị kéo lại hỏi, bạn học đó bèn đứng đánh giá cô gái nhỏ trước mặt. Thấy Chúc Vãn ngoan ngoãn gật đầu bèn không nhịn được cười, gọi bạn thân: "Mau ra xem học sinh tiểu học ở ban chúng ta nào."
Vừa dứt lời đã lập tức khiến nhiều bạn học chú ý tới, cả nam sinh lẫn nữ sinh đều chạy ra cửa, mấy nữ sinh bị chen liền oán giận mà mở miệng: "Chen cái gì mà chen, chả lẽ chưa gặp qua người sống bao giờ à?"
"Sao chúng ta lại có bạn học mới, chả lẽ khóa học mười ngày trước cô ấy không học?"
"Nghe nói có một nữ sinh không học, chắc là cô ấy rồi."
"Trường chúng ta còn mời học sinh à, đây là trường cấp 3 tốt nhất trong thành phố, học phí còn rất cao, chiếm tiện nghi không nhỏ đó nha!"
"Ai biết được, hiệu trưởng chúng ta là người có tiền, chắc là thích làm từ thiện."
Các bạn học thảo luận nửa ngày trời, còn có người chạy đến trước mặt Chúc Vãn đánh giá, đột nhiên lại mở miệng cười to, chỉ vào ống quần của cô gái nhỏ: "Đệch, cái gì đây, chả lẽ người sống ở quê đang lưu hành cách ăn mặc này à? Kéo ống quần làm gì, xuống đất cấy mạ à?"
"Cậu thì biết cái gì". Một nữ sinh khác cũng che miệng cười trộm, vỗ vỗ vai cô gái bé nhỏ du thủ du thực* nói: "Cái này gọi là phong cách làm ruộng, không biết thời thượng bây giờ đừng nói lung tung."
(*du thủ du thực: việc ăn ở luôn trong tình trạng không cố định một nơi, nay đi chỗ này, mai đi chỗ khác. Nguồn" lazi.vn)
Vừa dứt lời, đám bạn học vây quanh cười to.
Chúc Vãn cúi đầu nhìn ống quần, không hiểu có cái gì mà không đúng, chỉ là các bạn học đang cười, cô cũng có chút xấu hổ. Cô gái nhỏ giờ phút này mím môi, không nói gì.
Có vài người thích lo chuyện bao đồng, vừa có trò vui thì nhất định không chịu bỏ qua, có một người trong đó còn chỉ vào Chúc Vãn - người lúc này hai má đã phiếm hồng, giọng điệu giễu cợt: "Cô gái nhỏ, trên mặt bây giờ cậu rất hồng đó nha, chả lẽ là cao nguyên hồng à? Là nơi cấy mạ à?"
Rất nhiều người vừa nhịn được cười, lúc này lại một trận cười vang.
Chúc Vãn duỗi tay sờ lên khuôn mặt mình, bởi vì vừa mới leo cầu thang nên khuôn mặt phiếm hồng, trong lòng xấu hổ không biết nên làm gì. Cô bèn quyết định không quan tâm những người này nữa mà nhìn vào lớp để tìm người, Vi Vi cũng học ở ban mười bốn, lại đến sớm hơn cô nên lúc này chắc có thể thấy cô ấy.
Thời Lạc vừa ở bên ngoài ban công nghe điện thoại, lúc Chúc Vãn vừa vào lớp đã chú ý tới, cô gái nhỏ này đáng yêu muốn chết! Nghĩ xong liền lập tức cúp điện thoại, chạy nhanh vào lớp định bụng làm quen cô gái ấy.
Vừa vào lớp đã thấy Chúc Vãn ở trong ban bị một đám người đứng ở cửa. Trong lòng cô nàng lập tức không vui, từ phía sau mà nắm lấy tay Chúc Vãn rồi xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ, đôi mắt cười đến cong cong: "Bạn học nhỏ, cậu thật đáng yêu đó nha! Mềm mềm mại mại, giống như cây nấm nhỏ vậy. Tớ cũng muốn cắt tóc thành như vậy, nhưng tiếc là trời sinh tóc xoăn tự nhiên nên không làm được."
Thời Lạc thân thiết nói vài câu, lại không nhịn được mà sờ sờ đầu Chúc Vãn thêm lần nữa: "Mềm quá!"
So với vừa vào lớp đã bị vài người bỡn cợt, giờ phút này nghe được Thời Lạc khích lệ thật lòng, khóe miệng cô cong cong, cười thân thiện với bạn học mới, trong lòng cảm thấy may mắn rằng hóa ra không phải ai cũng không thích mình.
Đang muốn đi vào bên trong, Chúc Vãn nghiêng nghiêng đầu, thấy được Thẩm Vi. Nhìn thấy người quen, trong mắt lập tức tràn đầy vui sướng, cô bèn mở miệng kêu "Vi Vi". Nhưng sau đó thấy Vi Vi vội vã né tránh, không thèm nhìn cô mà như đang trốn.
Rõ ràng là vì vừa thấy đám người vây quanh Chúc Vãn cười nhạo, Thẩm Vi cũng không muốn đi cùng chơi thân rồi bị cười nhạo theo.
Chúc Vãn cảm thấy khó hiểu vì Vi Vi né tránh, Thẩm Vi hơi cuống lên. Cô ta đẩy bàn xa một chút nhưng không ngờ lại đụng tới bàn đầu tiên. Hai cái bàn va chạm vào nhau, phát ra tiếng thật lớn.
Tất cả mọi người đều hít một hơi, người đang ngủ trên bàn đó chính là lão đại Niên Đoạn đó nha !!!
Chu Ngộ Thần vốn dĩ đang nằm ngủ, nghe thấy tiếng động bèn không kiên nhẫn. Trong lòng một bụng tức giận, ngồi dậy trực tiếp đá vào ghế ngồi bên cạnh, nhìn rất hung dữ đáng sợ.
"Con mẹ nó ồn ào cái gì ?!"
Chúc Vãn chưa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, không biết nên làm gì.
Cả hai người nhìn nhau trong chốc lát, đều sửng sốt. Lúc nãy Chúc Vãn khẩn trương, giờ đã lập tức thả lỏng, một chút sợ hãi cũng không còn.
Một giây trước ai đó vừa nổi trận lôi đình lập tức đứng dậy, khom lưng dựng lại chiếc ghế mình vừa đá. Xoay người xuống rút mấy tờ giấy trên bàn Thời Lạc lau qua một lần nữa. Thấy có vẻ sạch sẽ rồi liền ngẩng đầu nhìn Chúc Vãn, đứng dậy đi đến trước mặt cô gái nhỏ. Chu Ngộ Thần duỗi tay lấy cặp xách của cô, ước lượng một chút rồi cẩn thận để vào ngăn bàn. Môi mỏng hé mở, một chút tức giận cũng không có, chỉ còn lại giọng điệu dịu dàng đến mức tất cả mọi người hoài nghi là mình nghe lầm: "Em ngồi ở đây."
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Chu Ngộ Thần, nhẹ nhàng trả lời: "Ừ, được."
Ơ, đây không phải cô thôn nữ mới lên à??? Trong nháy mắt đã giúp lão đại của Niên Đoạn hạ hỏa lại còn biến thành dịu dàng là như thế nào ??
…
Thấy lão đại Niên Đoạn như vậy thì không ai dám vây quanh hóng chuyện nữa mà trở về chỗ ngồi sửa sang lại sách giáo khoa.
Đến khi ngồi vào chỗ Chúc Vãn mới chậm rãi suy nghĩ, thật là rối loạn mà! Rồi cô gái nhỏ lại len lén nhìn người bên cạnh đang cúi đầu, vươn tay ra sửa sang lại cặp xách giúp anh.
Bọn họ đã một năm chưa gặp nhau...
So với một năm trước thì bây giờ Chu Ngộ Thần cao hơn rất nhiều. Đúng là khoảng thời gian từ cấp 2 đến cấp 3, nam sinh ai ai cũng phát triển. Hơn nữa Chu Ngộ Thần lại vận động nhiều, so với nam sinh cùng tuổi thì cao lớn hơn rất nhiều, nếu không phải đã quen biết anh từ trước thì chắc chắn lúc nãy Chúc Vãn sẽ bị cảnh tượng kia dọa sợ.
Khuôn mặt anh so với quá khứ đã vơi đi vài phần non nớt, có thêm sự ổn trọng. Tóc đã cắt ngắn đi rất nhiều, màu đen tuyền, bây giờ anh lại mặc áo đồng phục càng làm tăng lên hình tượng của một học sinh tốt.
Thấy như vậy, Chúc Vãn suýt chút nữa thì quên mất thiếu niên kiêu ngạo, cuồng vọng, vô pháp vô thiên trước kia như thế nào, cũng may nụ cười bỡn cợt bên khóe miệng còn chưa thay đổi. Chu Ngộ Thần chỉ cần hơi nhếch khóe môi cười chút, cô đã cảm thấy đây mới là thiếu niên cô quen thuộc.
Chúc Vãn nghĩ đến xuất thần, nhìn chằm chằm sườn mặt của anh một hồi lâu. Đến khi Chu Ngộ Thần cười nhẹ, mở miệng thấp giọng nói mới khiến cô hoàn hồn lại:
"Ngắm tôi lâu như vậy, tôi thu phí đó."
Giọng điệu mang theo ý cười đắc ý, nhưng vẫn là cảm giác quen thuộc.
Nhìn lén bị phát hiện, mặt Chúc Vãn đỏ lên, cô bèn nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Trên mặt hiện rõ ý "vừa rồi tôi không thèm nhìn cậu", hai tay nắm chặt trên bàn, tùy ý lấy sách vở ra xem, cố gắng cúi đầu thật thấp, xấu hổ không nói nên lời.
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, trên mặt toàn là ý cười, động tác không tạm dừng, miệng cũng không nhàn rỗi mà buông tha Chúc Vãn:
"Tôi vừa nói tính phí thì cậu không thèm nhìn tôi luôn hả? Cho cậu đấy, hôm nay khai giảng nên ưu đãi lớn, ngắm miễn phí."
Thấy Chúc Vãn vẫn không thèm để ý tới, Chu Ngộ Thần nhích người càng ngày càng gần, miệng sát vào bên tai cô gái nhỏ, cất lên giọng nói trầm trầm dễ nghe: "Ông đây có phải là rất đẹp trai đúng không, hửm?"
"Chu Ngộ Thần.......".
Thấy anh càng ngày càng tiến gần dán người vào cô, Chúc Vãn không có biện pháp ngăn anh lại, đành phải sốt ruột mà cất giọng mềm mại gọi cả họ tên đầy đủ của anh.
"Sao cơ?". Chu Ngộ Thần hơi cao giọng, bộ dáng mặc cho cô xử lý, cười cợt trêu người khác rất ngứa đòn. So với sự hung dữ lúc nãy thì khác nhau một trời một vực.
"Cậu, cậu đừng dựa vào tôi như vậy..".
Chúc Vãn duỗi tay đẩy đẩy anh, nhưng sức lực lại không đủ, cô dùng hết sức mà vẫn không di chuyển được người anh. Chúc Vãn không còn cách khác, đành phải kéo ghế mình ra xa một khoảng, tuy không lớn nhưng vẫn cách xa anh.
"Ai dà!".
Chu Ngộ Thần sửa sang lại cặp xách cho cô, kéo khóa lên chắc chắn rồi để lại vào trong ngăn kéo, không nhịn được mà bóp bóp khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ:
"Nhóc con không có lương tâm, cậu có biết là mới sáng sớm ông đây đã đến lớp, chiếm lấy chỗ ngồi cho cậu, sách giáo khoa của cậu cũng là do tôi giữ lại. Biết cậu thấp như này, tôi đã hi sinh bản thân mà ngồi bàn đầu, còn cậu thì sao hả, ngay cả một câu cảm ơn cũng không thèm nói?".
Anh nói xong thì dừng lại một chút, Chu Ngộ Thần nhìn vào vị trí ngồi của cô gái nhỏ bây giờ, cách anh một khoảng rất lớn. Trong lòng cảm thấy không thoải mái, giọng điệu có vẻ hung dữ:
"Ghế này là do tôi lấy."
"......"