Thịnh Quyết: “……”.
Đúng rồi, tên đàn ông vừa nãy đâu?
Nhiếp Chính Vương cảm thấy mình sẽ không làm khó gì đối phương, hắn chỉ đơn giản là muốn biết hắn là ai, đến từ phủ nào.
Nhưng hắn không có cách nào trực tiếp hỏi Giang Lạc Dao, hắn cũng không thể kéo xuống mặt mũi của mình được. Chỉ có thể lặng lẽ quan sát những người đàn ông xung quanh với ý đồ muốn tìm được người nọ.
Các tiểu bối đứng xung quanh bây giờ đều bị hắn dọa hết rồi.
Ai cũng không muốn bị Nhiếp Chính Vương nhìn như vậy. Với tính cách thô bạo, thay đổi thất thường đó, ai cũng sợ hắn không vui rồi gây khó dễ.
Nhiếp Chính Vương đương triều có công lao hiển hách, dù tính tình hung bạo đến cực điểm, nhưng với những công lao ẩy của hắn đối với vương triều này dư sức để che lấp mọi tì vết của hắn. Ngay cả sử quan chép sử bây giờ cũng chỉ dám ca tụng chứ không một lời phàn nàn.
Khi tiên đế băng hà, khi ấu đế niên thiếu, khi ngoại địch xâm lăng, khi triều đình nội loạn, đều là một mình hắn gánh vác. Độc đoán chuyên quyền đã lâu, tính tình dưỡng thành khó tránh khỏi khắc nghiệt, nhưng không ai dám nói gì.
Là trụ cột của triều đình, thế nhân chỉ biết ca tụng hắn.
Nhưng dĩ nhiên, họ cũng sợ hãi hắn.
Tất cả mọi người đứng đây đều không ngốc, họ biết rằng nếu ai không may mắn chọc đến Nhiếp Chính Vương sinh khí, mất đầu cũng là chuyện không thể nói lý.
Tốt nhất là đừng chạm mặt hắn.
Nếu gặp được thì tốt nhất nên tránh xa.
Vấn đề là hiện tại vị Nhiếp Chính Vương này còn đang dùng ánh mắt dò xét này quan sát mọi người.
Có nhiều người thực sự không chịu nổi đều cúi thấp đầu xuống, cằm cũng sắp dán lên trên ngực luôn rồi.
Thịnh Quyết tìm một vòng vẫn không thấy tên đầu sỏ gây tội kia đâu, chỉ có thể “thuận miệng” hỏi Giang Lạc Dao: “Vừa nãy lúc ta đứng ở phía bên kia, nhìn thấy ngươi đang trò chuyện với ai đó, người đó trông quen mắt lắm, ta nhất thời quên mất tên họ, không biết…”
Giang Lạc Dao hỏi: “Vương gia đã từng gặp qua hắn sao?”
Thịnh Quyết chớp mắt, trầm tư trong chốc lát. Nghe lời nàng nói, người nọ hẳn là hắn chưa từng gặp qua?
Hắn lại lần nữa đảo mắt nhìn qua những người thiếu niên đang hiện diện ở đây, phát hiện hầu như ai hắn cũng chưa từng gặp qua... Đương nhiên, có lẽ hắn cũng từng gặp qua rồi nhưng có lẽ hắn đã quên mất. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Giang Lạc Dao bật cười: "Vương gia nếu đã gặp qua người nọ, nhất định sẽ không nói ra lời như 'không biết tên họ', ta nghĩ rằng ngài căn bản chưa từng nhìn thấy dung mạo của hắn."
Thịnh Quyết: "..."
Đúng là như vậy.
Vừa nãy hắn chỉ lo nhìn Giang Lạc Dao, nào còn nhớ rõ dung mạo người nọ ra sao?
Nhưng mà— chỉ cần bị hắn bắt được sau này đối phương sẽ không được sống dễ chịu.
Thịnh Quyết càng tìm không thấy người, hắn càng nén giận, càng nén giận hắn càng nóng nẩy.
Ngay lúc hắn sắp sửa bùng nổ, Giang Lạc Dao đột nhiên từ trong đám người dắt một người ra.
Người nọ vóc người không thấp, nhưng nhìn vào khuôn mặt vẫn là bộ dáng thiếu niên mới trưởng thành.
Thịnh Quyết vừa nhìn thấy dung mạo đối phương, lập tức nghẹn họng.
Đây... còn không phải là bào đệ của Giang Lạc Dao sao?
Thịnh Quyết: "..."
Cơn giận của Thịnh Quyết đến nhanh, đi cũng nhanh, khi biết người nam tử kia là bào đệ của Giang Lạc Dao, hắn thậm chí còn có chút hối hận về hành vi bốc đồng của mình vừa nãy.
"Đúng vậy, bổn vương chính là đang tìm hắn, ai nói bổn vương không nhìn thấy dung mạo của hắn, Nhạc Xương Hầu cũng từng dẫn hắn đến bái kiến bổn vương."
Chỉ nói riêng Giang Lạc Ngạn, Thịnh Quyết căn bản không nhớ rõ người này là ai, nhưng hắn thà nói dối cũng không muốn bị mất mặt, liền tiếp tục theo chủ đề này nói tiếp.
Thịnh Quyết: "Bổn vương chính là nhìn hắn thấy quen mắt, lại nhất thời không nhớ được tên mới muốn tìm người để hỏi thăm vài câu— Lạc Ngạn, đã lâu không gặp, thế nhưng bây giờ ngươi đã lớn lên trổ mã cao lớn như vậy."
Đây là con trai độc nhất của Nhạc Xương Hầu phủ, Nhạc Xương Hầu chỉ có một trai một gái, đích nữ Giang Lạc Dao đã cập kê một năm, con trai Giang Lạc Ngạn tuy tuổi còn nhỏ nhưng vóc dáng đã cao hơn cả tỷ tỷ của mình.
Đây cũng là lý do khiến Thịnh Quyết chỉ liếc mắt nhìn qua mà nổi trận lôi đình.
Hắn còn tưởng rằng...
Đúng lúc này, Hứa Lạp vô tình lên tiếng: "Vương gia còn tưởng rằng..."
Thịnh Quyết: "Bổn vương không tưởng rằng gì cả, trời đã không còn sớm, yến hội cũng nên kết thúc rồi." ( truyện trên app T Y T )
Mọi người: "..."
Con cháu các quan lại nào dám ở lại lâu, Nhiếp Chính Vương ở đây, họ đều chỉ mong có thể nhanh chóng chạy trốn, sợ đi chậm sẽ bị Nhiếp Chính Vương giữ lại.
Thịnh Quyết ho nhẹ một tiếng, lén lút nói với Giang Lạc Dao: "Ngươi cũng nhanh chóng về đi, bằng không phụ thân ngươi sẽ lo lắng."
Còn có người khác ở đây, hắn chỉ có thể nói như vậy.
Giang Lạc Dao thông minh, hiểu hắn muốn tránh tị hiềm cho nàng.
Nhưng Giang Lạc Ngạn lại không có chút ăn ý nào với Nhiếp Chính Vương, suýt nữa vạch hết áo ra cho người khác: "A tỷ của ta chẳng lẽ không phải là đang ở..."
"Nếu như ta nhớ không lầm xe ngựa của hầu phủ đậu ở phía trước xe ngựa của ta, vừa lúc vương phủ và hầu phủ cũng thuận đường, bổn vương sẽ đi tiễn a tỷ của ngươi một đoạn." Thịnh Quyết vốn dĩ đã chuyên quyền độc đoán, vừa dứt lời, hắn liền khư khư ôm lấy vai Giang Lạc Dao xoay người đi rồi.
Cũng mặc kệ tình huống thực tế.
Giang Lạc Ngạn đứng lặng tại chỗ, bàn tay giơ lên một nửa, lời sắp nói ra cũng nghẹn lại trong bụng.
Hắn muốn nói— nếu là hộ tống a tỷ thì hắn làm đệ đệ cũng có thể làm mà. Còn không cần thuận đường, bọn họ chính là đều ở cùng một phủ đấy!
Nhưng Nhiếp Chính Vương đã lên tiếng, hắn cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể nhìn xe ngựa của a tỷ đi phía trước, xe ngựa của Nhiếp Chính Vương đi theo phía sau, cùng đi một đoạn đường, đến khi đến ngã rẽ, xe ngựa của vương phủ không tiếp tục đưa tiễn, đổi hướng đi thẳng về vương phủ.
Giang Lạc Ngạn: "..."
Thì ra chỉ là nói suông thôi.
Nhiếp Chính Vương không có ý định đưa đến hầu phủ, lúc ấy chỉ là tùy tiện nói một câu.
Giang Lạc Ngạn không biết nói gì, đành tiếp tục đi theo xe ngựa của a tỷ, cùng nhau trở về hầu phủ.
Đến khi về đến hầu phủ, trước một bước trở về hầu gia cùng phu nhân cũng vừa lúc ở chờ, hắn liền giương giọng nói: "Cha, nương, con và a tỷ đã trở lại."
Nhạc Xương Hầu: ???
Vương phu nhân: ???
Đã trở lại? Đã trở lại là sao? Không phải nàng đang ở vương phủ sao? Hai người bọn họ lúc trước nhìn thấy bọn tiểu bối ở chung với nhau nên không có ý lại quấy rầy mới đi trước hồi phủ. Sao mới chỉ không ở đó trong chốc lát, Nhiếp Chính Vương liền không cần nữ nhi bảo bối của họ nữa?
Không nên như vậy chứ?
Vương phu nhân nhíu mày, nhỏ giọng cùng hầu gia thì thầm: "Chẳng lẽ là Vương gia ở hoa yến gặp được Lạc Dao lại cảm thấy bản thân bị lừa nên mới đem Lạc Dao đưa về?"
Nhạc Xương Hầu biểu tình ngưng trọng, lại gần hỏi Giang Lạc Ngạn, a tỷ ngươi chính là ở ngắm hoa yến gặp được Nhiếp Chính Vương?
Hai vị lão nhân dò hỏi một hồi mới biết Giang Lạc Dao đúng là ở hoa yến gặp được Nhiếp Chính Vương. Sau đó hai người cùng nhau nói chuyện một chút, vương gia bảo nàng trở về hầu phủ đi, hắn còn để xe ngựa vương phủ đi theo tiễn nàng một đoạn.
Vương phu nhân lập tức đỡ trán, có chút đứng không yên.
Như này thì làm sao cho phải?
Vị đại sư kia đã nói, Lạc Dao chỉ có thể tìm một người lệ khí khắp người ở gần bồi nàng, nàng mới có thể vượt qua được tai ương thấy máu này, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ khắc đối phương, nhưng đều có thể gặp dữ hóa lành.
Nếu không có Nhiếp Chính Vương, tai ương kia sẽ giáng xuống đầu Giang Lạc Dao.
Lạc Dao thân mình yếu ớt, e rằng không thể chịu đựng qua tai ương này nổi.
Ai...
Nhạc Xương Hầu nắm tay phu nhân, an ủi: "Đừng lo, ngày sau lại nghĩ cách. Lạc Dao cũng mệt mỏi cả ngày rồi, hôm nay hãy để con bé nghỉ ngơi ở hầu phủ."
Vương phu nhân gật đầu.
Nhạc Xương Hầu nói: "Chung Nguyệt, đỡ Lạc Dao xuống xe."
Hạ nhân hầu hạ cũng đều đi theo xe ngựa, tuy rằng không mang theo hành lý, nhưng có họ ở đây, bảo bối nữ nhi của ông cũng sẽ không cảm thấy không quen, cho dù chỉ là tạm thời trở về hầu phủ nhưng đây cũng là nhà của nàng nên sẽ không có vấn đề gì.
"Ta chỉ sợ Lạc Dao khổ sở, đứa trẻ này dễ lạ chỗ, mỗi lần đổi phòng ngủ cũng không ngủ ngon giấc." Vương phu nhân đau lòng vô cùng, bà nói: "Nhưng ta chỉ lo nữ nhi cảm thấy ủy khuất, sợ con bé trong lòng không dễ chịu, cũng sợ con bé bây giờ tự nhiên chuyển về hầu phủ, cảm thấy không thích ứng."
Nhạc Xương Hầu an ủi: "Hầu phủ là nơi Lạc Dao lớn lên, con bé sẽ không thể không thích ứng được."
Nhưng mà…
Nếu không có gì không thích ứng, thì tại sao còn không xuống xe? Không ra gặp phụ mẫu một lần?
Nhạc Xương Hầu cảm thấy có chút kỳ quái, ông phát hiện Chung Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, rụt vai như đang sợ hãi điều gì.
Nhạc Xương Hầu: "Ngạn nhi, lại đỡ a tỷ của con xuống xe."
Giang Lạc Ngạn đồng ý, đi vén rèm xe ngựa.
Rèm xe được vén lên— bên trong không hề có bóng dáng Giang Lạc Dao.
Ngồi trong xe ngựa là ám vệ bên người Nhiếp Chính Vương, mặc một bộ y phục mỏng manh như sương xuân, ngụy trang thành Giang Lạc Dao.
Mọi người đều biến sắc, Nhạc Xương Hầu lập tức ổn định tình hình, ổn định mọi người không cần hoảng loạn, sắc mặt ông không thay đổi, tiến đến gần hơn.
Hạ nhân, bao gồm cả Chung Nguyệt, nguyên lai đều bị điểm huyệt câm, khó trách vẫn luôn biểu hiện kỳ lạ, nói không nên lời.
Nhạc Xương Hầu tiến đến bên cạnh ám vệ kia, nghe đối phương chậm rãi mở miệng, truyền đạt ý tứ của Nhiếp Chính Vương.
Hóa ra không có chuyện gì cả, chỉ là Vương gia vì tị hiềm, tránh làm hủy hoại thanh danh của cô nương nhà mình.
Giang Lạc Ngạn: "Vương gia thật là cẩn thận chu đáo."
Hắn vốn không phải là người tâm tư tinh tế, còn thầm nghĩ hóa ra Nhiếp Chính Vương không giống như lời đồn, làm liều thô bạo, ở một số phương diện, vẫn là rất biết suy xét thế sự.
Ai ngờ hắn lại thấy nhị vị nhân gia nhà mình đều có vẻ mặt không vui.
Giang Lạc Ngạn hỏi: "Phụ thân và mẫu thân còn đang lo lắng điều gì sao?"
Nhạc Xương Hầu: "Nhiếp Chính Vương có lẽ đang nổi giận."
Giang Lạc Ngạn: ???
A?
Nhìn ra từ đâu vậy? Mọi chuyện không phải đều đang bình thường sao?
"Tại vì chúng ta đưa Lạc Dao đến hoa yến." Vương phu nhân nhíu mày ngồi xuống, sắc mặt cũng không tốt đẹp, "Hắn biết chúng ta không phải thành tâm muốn gả Lạc Dao cho hắn. Lần ngắm hoa yến này hẳn là đã chọc giận Vương gia nên hắn mới đem Chung Nguyệt bọn họ đều đưa về, lại lặng lẽ không tiếng động mang Lạc Dao đi, chính là để cảnh cáo chúng ta— không cần quá đáng."
Nhạc Xương Hầu: "Ám vệ bên người Nhiếp Chính Vương hiếm khi ra mặt, mỗi lần lộ diện ít nhiều đều sẽ có họa thấy máu mới có thể trở về. Là bản hầu suy xét không chu toàn, thế nhưng lại ở thời điểm này đưa Lạc Dao đến dự yến hoa trong cung."
Vương phu nhân khó hiểu: "Ai, cũng là lỗi của ta, ta còn tưởng rằng Vương gia đối với nữ nhi nhà ta không có ý tứ gì... Cái này ngược lại phải làm sao đây."
Đưa nữ nhi vào vương phủ để tránh họa sát thân, vốn tưởng rằng Nhiếp Chính Vương là người không gần nữ sắc. Lạc Dao có thể toàn thân mà lui, tương lai vượt qua kiếp nạn, ra ngoài còn có thể tìm được một vị hôn phu tốt. Ai ngờ đến Lạc Dao vào phủ, tựa như vào ổ sói, vị Nhiếp Chính Vương này căn bản không nghĩ sẽ thả người.
Nhạc Xương Hầu cũng nhíu mày phát sầu: "Lúc đầu ta nghĩ rằng Vương gia sẽ không có tâm tư nào với Lạc Dao nhưng nữ nhi đang gửi nhờ ở nhà hắn mà chúng ta lại đưa nàng đi tham gia yến hội. Đây khác nào đánh vào mặt hắn đâu? Lúc đầu chúng ta cũng hư hư thực thực đưa nữ nhi đến, Vương gia cũng không cự tuyệt, bây giờ chúng ta lại đang ở trước mặt hắn tìm một nhà tốt để gả con bé đi."
Điều này tương đương với việc khiêu chiến quyền uy của Nhiếp Chính Vương.
Thực sự không ổn.
Nói trắng ra lúc trước bọn họ đưa Lạc Dao đi đến nhờ lại không dám nói rõ mục đích thực sự, liền mập mờ lừa dối Nhiếp Chính Vương— khiến đối phương cho rằng, đây là đưa tức phụ cho hắn, để hắn suy xét.
Nhưng mà tất cả những điều này, hai vị lão nhân đều dựa trên cơ sở Nhiếp Chính Vương không gần nữ sắc.
Nhưng vấn đề là— hiện tại Nhạc Xương Hầu cũng không đoán được, đối phương rốt cuộc là quân tử chân chính hay chỉ là giả vờ.
Chỉ có thể hy vọng, Vương gia vẫn là như trước kia không gần nữ sắc, việc hôm nay, chỉ là làm mất mặt đối phương, đối phương dựa vào mặt mũi của mình mới cố ý cảnh cáo hầu phủ.
Vấn đề về mặt mũi, có thể bù đắp được.