[Dịch] Cry, or Even Better Yet, Beg - Hãy Khóc, Còn Không Thì Hãy Cầu Xin Ta Đi

Chương 4 🕊Ngần Ấy Năm Trôi🕊


5 tháng

trướctiếp

Chuyển ngữ: Evie
 

~~~~

Leyla rời khỏi dinh thự khi bầu trời đã bắt đầu chuyển sang màu hồng. Khi em đi đến cổng dẫn vào vườn hoa hồng, một làn gió dịu mát chào đón Leyla.

Nắm chặt đồng tiền vàng trong lòng bàn tay phải, Leyla bước đi đầy kiêu hãnh. Nhưng những bước đi đầy khí thế của em không giữ được lâu. Đập vào mắt em là hình ảnh Claudine đang ngồi dưới giàn che, gần đám hoa hồng leo đang nở rộ. Đang lúc vui vẻ trò chuyện với những người anh họ thì Claudine nở nụ cười như có như không khi bắt gặp Leyla.

(Hình minh họa cho hoa hồng leo)

(Hình minh họa cho hoa hồng leo)

"Tạm biệt nhé Leyla!"

Claudine mở lời trước. Ánh mắt của những chàng trai trẻ ngồi cạnh Claudine chuyển sang nhìn Leyla. May mắn là lúc này công tước Herhardt lại không có ở đây.

Leyla cúi đầu đáp lễ, còn Claudine không nói thêm gì nữa.

Sau khi đi khuất khỏi tầm mắt của những người kia, Leyla bắt đầu chạy. Em háo hức muốn thoát khỏi cái thế giới xa lạ và kỳ quặc này để trở về căn nhà gỗ của bác Bill. Nhưng nỗi bất hạnh lớn nhất luôn ập đến vào phút chót.

Tại chỗ giao thoa giữa khu vườn và đường mòn dẫn vào rừng, Leyla vấp ngã. Trớ trêu thay, đồng tiền vàng lăn xuống con đường lát đá và đập vào mép giày của một người đàn ông. Leyla nhăn mặt nhìn đồng tiền vàng mải xoay tít. Liền sau đó, người nọ dùng mũi giày dẫm nhẹ lên đồng xu để dập tắt âm thanh chói tai.

Leyla chầm chậm nhìn xuống đôi giày da được đánh bóng kỹ lưỡng, lên đôi chân thon dài, rồi đến gương mặt người đàn ông lờ mờ phía trên em. Là công tước Herhardt.

Quá đỗi ngạc nhiên, Leyla đứng dậy theo phản xạ. Bộ váy trắng tinh đã dính đầy máu và bụi bẩn từ những vệt trầy trên chân. Ngài công tước chỉ nhìn Leyla với biểu tình bình thản. Đôi môi đỏ mọng của anh có vẻ hơi nhếch lên.

Leyla mím chặt môi và phủi bụi trên thân váy. Trong lúc đó, công tước Herhardt nhàn nhã lùi lại một bước. Đồng xu dưới chân anh lộ ra, nó lấp la lấp lánh nhờ phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Dù muốn bỏ đi vô cùng, nhưng Leyla vẫn không quên cúi mình trước công tước. Ngay khi em định dang tay ra lấy đồng xu, cô bé liền nhớ lại những lời tiểu thư Brandt đã nói. Còn không bằng một con chó. Những lời nói đó đã hằn một vết thương sâu trong lòng Leyla.

 Những lời nói đó đã hằn một vết thương sâu trong lòng Leyla

(Cảnh này xuất hiện trong chương 6 manhwa)

Leyla cầm đồng tiền trong tay và lịch sự cúi đầu cảm ơn công tước Herhardt. Em không dám ngẩng đầu lên. Tất cả những gì em có thể làm là cúi đầu càng thấp càng tốt và nín thở chờ đợi. Ngạc nhiên thay, dù lúc ngã em cảm thấy rất đau, nhưng giờ em lại chẳng cảm thấy gì nữa khi cúi đầu thế này.

Bỏ lại ngài công tước phía sau, Leyla lại bắt đầu chạy. Em không thể chạy nhanh như ban nãy vì đầu gối bị thương, nhưng em vẫn tiếp tục lê cái chân đầm đìa máu của mình về phía trước. Có một điều gì đó dâng lên từ đáy lòng đến tận cuốn họng em.

Sau khi đi qua khu rừng và đối diện với ánh đèn hắt ra từ căn nhà gỗ, cuối cùng Leyla cũng nhận ra cảm giác đó là gì.

Hóa ra đó là sự buồn bã.

~~~~
 

"Cháu sẽ đưa cái này cho bác."

Leyla giao đồng tiền vàng ra một cách khá trang trọng. Đôi lông mày rậm của Bill từ từ nhăn lại.

"Cái gì đây."

"Một đồng vàng."

"Cháu nghĩ ta không biết cái này là gì sao?"

"Tiểu thư Claudine cho cháu đó ạ."

"Claudine? À, cô bé tiểu thư quý tộc đó sao."

Bill gật đầu như thể ông biết được nàng tiểu thư đó là ai.

Kể từ khi Leyla được gọi đến dinh thự, cô bé cứ cúi đầu ủ rũ suốt hai ngày tiếp theo. Em không nói không rằng, cũng không đi dạo trong rừng và khu vườn nữa. Bill chợt nhận ra ông nhớ lúc con bé vui vẻ tươi sáng biết bao nhiêu.

Cả thế giới yên lặng vì đứa trẻ này cũng lặng yên. Mà Bill thì không thích cái thế giới im lìm đó cho lắm.

"Sao cháu lại muốn cho ta số tiền đó?"

Bill hơi nghiêng người về phía bàn. Leyla ngồi thẳng lưng, đối mặt với ông.

"Bởi vì cháu nghĩ nó rất có giá trị."

"Nó đúng là rất có giá trị."

"... Dù ban đầu cháu cảm thấy rất khổ sở khi nhận đồng xu này, nhưng cháu lại không thể ném nó đi vì nó rất đáng giá. Vì vậy cháu nghĩ nếu thay vào đó, cháu đưa tiền cho bác, thì ít nhất cháu cũng có thể trả ơn cho bác sau khi đã nợ bác quá nhiều."

"Khốn kiếp."

Bill bực bội lầm bầm. Leyla hơi giật mình nhưng không để tâm đến lời chửi thề của ông.

Kế từ khi con bé đến Arvis, Bill đã lo rằng bọn quý tộc sẽ tổn thương đến trái tim mong manh của nó. Ông chắc mẩm rằng họ bắt nạt đứa nhỏ vì xuất thân thấp kém của nó. Với Bill, bọn quý tộc đều cùng một giuộc.

Ngạo mạn. Lỗ mãng. Và trịch thượng.

Dẫu rằng Bill sợ ông sẽ làm đứa trẻ khóc nếu gặng hỏi những gì đã xảy ra trong dinh thự, nhưng ông có thể đoán được đứa trẻ đã bị đối xử tệ bạc đển cỡ nào ở đó.

"Leyla."

Leyla vốn lúc nào cũng giả vờ mình trưởng thành hơn so với tuổi, giờ lại nở nụ cười trẻ con khi nghe ông gọi tên em.

"Vì cháu kiếm được số tiền này nên cháu giữ nó đi."

"Tiền mà cháu kiếm được ư?"

"Ừ. Đây là tiền mà cháu kiếm được từ việc đối phó với bọn quý tộc nhàm chán đó. Việc này khó chịu như cái nhọt ở mông ấy, nhưng cháu đã hoàn thành xuất sắc. Vậy nên cháu có thể tự tin nhận lấy phần thưởng này."

Leyla nhăn mày đầy bối rối. Vừa nhìn đứa trẻ rơi vào trầm tư, Bill vừa nốc cạn cốc bia trước mặt.

"Thật không bác?"

Leyla nghiêng đầu, gõ nhẹ vào đồng tiền vàng.

"Đúng vậy."

Bill dùng tay áo lau chỗ bia rơi vương vãi trên râu.

Số tiền mà mình kiếm được.

Gương mặt của Leyla bỗng nhiên tươi tỉnh hẳn lên.

"Chào mừng đến với thế giới người lớn, Leyla."

Bill cắt một miếng thịt lớn và đặt vào đĩa của cô bé.

"Người lớn? Cháu sao?"

"Nếu cháu có thể tự mình kiếm tiền thì cháu được coi như người lớn rồi đó. Đó là chính xác những gì cháu đã làm."

"Vậy cháu vừa mới kiếm được một đồng vàng hả bác?"

"Trên thế giới này, có rất nhiều người lớn vẫn không thể kiếm nổi một đồng đâu. Vì vậy cháu đã có một xuất phát điểm khá thành công rồi đó. Bởi vì cháu có một khởi đầu khá tốt, con sẽ trở thành một người lớn thành công cho xem."

Chẳng mấy chốc mà Bill đã bắt đầu gắp đầy bánh mì và rau nướng vào dĩa của Leyla.

"Bác ơi, nhiều đồ ăn quá."

Mắt của Leyla trợn to trước khối lượng đồ ăn khổng lồ trước mặt.

"Cháu đã ăn như mèo hen suốt mấy ngày rồi, nên hôm nay ăn cho nhiều vào."

"Nhưng mà..."

"Cháu biết mà phải không? Bác thích những đứa trẻ ăn mạnh như heo."

Leyla bật cười.

"Bác ơi, nếu cháu ăn khỏe, cháu sẽ cao lớn hơn rất nhiều phải không ạ?"

"Ta đoán thế. Sao vậy? Có ai bắt nạt cháu vì cháu thấp quá sao?"

"Cũng không hẳn, nhưng cháu nghĩ mình trông giống con nít quá. Buồn ghê."

Đó là bởi vì cháu vẫn là trẻ con mà. Bill phải ngăn mình lại không thốt ra sự thật hiển nhiên đó. 

Leyla bắt đầu cắt nhỏ phần thịt ra một cách thành thạo.

Đối với Bill, có vẻ như Leyla thật sự đã lớn nhanh như thổi trong vòng vài tháng vừa qua. Cô bé không còn gầy nhòm như thanh sắt xiên thịt nữa. Em cũng khá xinh xắn. Đường nét cơ thể của em nhỏ nhắn và mảnh mai như một chú chim, nên hẳn là cô bé sẽ không có một vóc người vạm vỡ khi trưởng thành. Không thể nghi ngờ rằng khi lớn lên, em sẽ là một tuyệt sắc giai nhân.

Bill tự thấy ngạc nhiên khi nhận ra mình đang khen ngợi vẻ đẹp của Leyla. Ông lắc đầu để bình tĩnh lại.

Với phụ nữ lớn lên trong cái nghèo mà nói, sắc đẹp là độc dược. Họ chắc chắn sẽ gặp rắc rối vì vẻ đẹp của mình. Đó là lý do tại sao Bill kiên quyết muốn gửi cô bé đến nơi mà ông có thể tín nhiệm. Trại mồ côi không phải là chỗ mà Bill có thể tin tưởng được. Bởi vì ông biết nơi đó hoàn toàn có thể hủy hoại cuộc đời một đứa trẻ.

Cái thế giới chết tiệt này. Những con người khốn kiếp.

Bill uống cạn cốc bia trong khi nguyền rủa những con người đã bỏ mặc đứa trẻ lại cho ông chăm sóc. Không thể hiểu nổi tại sao khó khăn cứ quấn lấy cuộc đời Bill Remmer. Ngày ngày ông đều ước ao sao cho cuộc sống chỉ xoay quanh cỏ cây hoa lá trước kia quay trở lại.

"Bác ơi. Nếu cháu kiếm được tiền, thì cháu tiêu nó cũng không có gì đáng xấu hổ phải không ạ?"

Leyla hỏi trong khi miệng em đang nhai kỹ thức ăn.

"Tất nhiên rồi. Cháu có muốn thứ gì không?"

"Cháu đã dùng hết cuốn sổ rồi. Cháu muốn mua một cuốn mới."

"Chắn chắn rồi, cứ mua đi cháu."

"Bác nghĩ cháu có thể mua bút chì màu luôn không?"

"Tới luôn."

"Bác có muốn thứ gì không ạ?"

"Sao lại hỏi thế? Cháu định mua cho bác cái gì sao?"

"Vâng ạ."

"Giả sử bác bắt cháu mua cái gì đó thật đắt thì sao?"

Biểu cảm của Leyla trở nên ngưng trọng. Mỗi khi cô bé bày ra vẻ mặt nghiêm túc thì hai con ngươi của em trở nên đậm và to hơn, khiến cô nhóc trông lại càng dễ thương hơn một chút.

Bill cười ngặt nghẽo trong lúc rót đầy nước ép táo vào ly cho cô bé.

Leyla nâng ly và ra hiệu cho Bill cụng ly với mình. Bill cũng vui vẻ cụng ly với em. Xong xuôi, Leyla một hơi uống cạn nước ép táo.

Bill bắt đầu lo rằng cô bé sẽ tập thành thói quen uống bia giống mình.

Ông lắc đầu khi nghĩ Leyla sẽ trở thành một tay bợm nhậu.

Mình sẽ chỉ cho phép con bé như thế nội trong ngày hôm nay thôi.

Bill tự thuyết phục bản thân mình như vậy.

Những ngày dài lẳng lặng trôi qua, và trong khoảng thời gian này, Bill đã suy xét đến lý do mà ông không thể nuôi dưỡng Leyla, và tính toán nơi nào mà ông có thể an tâm gửi cô bé đến.

Leyla. Đứa trẻ phiền phức đáng yêu đột ngột xuất hiện trong cuộc đời ông.

Trong những ngày tháng Bill tự hỏi không ngừng đó, Leyla đã chậm rãi trưởng thành.

Bộ váy áo mới mà Bill từng mua cho em đã ngắn đến mức lộ ra bắp chân trắng như sữa. Căn phòng trông giống như nhà kho cho Leyla ở tạm, đã đến lúc biến thành phòng dành cho phụ nữ. Chẳng mấy chốc mà đứa nhỏ rắc rối từng nhảy nhót quanh lối mòn trong rừng, đã lớn lên một cách đẹp đẽ và trở thành một thiếu nữ thành thục. Giờ đây, đứa bé con ngày nào đang băng qua chính con đường đó với những bước chân nhẹ nhàng như lướt trên mặt nước.

~~~~
 

Bill ngồi trên cái ghế ngoài hiên nhà, nhìn Leyla với vẻ mặt khó hiểu. Một cô gái trẻ tuổi mang theo cái giỏ đầy quả mâm xôi đang vẫy tay với ông.

"Bác ơi! Hôm nay bác về sớm thế ạ."

Leyla nhẹ nhàng chạy đến như thể đang nhảy một vũ điệu duyên dáng. Mái tóc vàng óng xinh đẹp của cô được thắt thành một bím đơn đung đưa qua lại dưới cái mũ rơm rộng vành. Hai gò má ửng hồng của cô tươi mọng như loài hoa hồng mà Bill mới trồng gần đây.

"Cháu lại vào rừng nữa rồi."

"Vâng ạ. Quả là bội thu nè đúng không bác?"

Leyla tự hào nhấc cái giỏ lên.

"Cháu định sẽ hái thêm vào ngày mai. Cháu định làm thật nhiều mứt mâm xôi."

"Bộ cháu tính buôn bán hay gì thế?"

"Ý tưởng không tồi nha."

Leyla mỉm cười rạng rỡ rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh Bill. Bỗng nhiên Bill nhận ra có tận hai cái ghế ở hiên nhà. Mà đâu chỉ là hai cái ghế. Trước khi ông kịp ngộ ra, thì tất cả đồ đạc trong nhà được đều sắp xếp vừa đủ cho hai bác cháu họ. Ấy là mặc dù Bill vẫn chưa quyết định sẽ làm sao với Leyla đâu đấy nhé.

Leyla đặt giỏ xuống đất và lục lọi một hồi để tìm ra một quả đào dại. Cô đưa quả đào cho Bill. Ông cũng tự nhiên nhận quả đào, bổ làm đôi rồi đưa cho Leyla nửa quả đào đã được cắt cẩn thận.

Hai bác cháu ngồi cạnh nhau và ngắm nhìn khu rừng trong lúc nhâm nhi phần đào của mình. Dưới bầu trời quang đãng, tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc nghe có vẻ êm tai, và tiếng chim hót líu lo đằng xa cũng trong trẻo như giọng nói của Leyla vậy.

"Mùa hè lại tới rồi."

Bill vô thức lầm bầm. Leyla âm thầm mỉm cười, rồi cởi nón ra và uể oải duỗi thẳng tay. Khi Bill phát hiện ra cái túi da cũ trượt trên đầu gối của Leyla, ông bật cười. Đó là thứ đầu tiên mà ông tặng cho cô bé vào năm thứ nhất cô đến sống ở đây.

"Cháu định cứ mang thứ cũ xì này đi khắp nơi cho đến khi nó mòn rách hay sao?"

"Cháu thích đeo nó vì nó rất thoải mái. Với lại nó vẫn còn dùng được mà."

Leyla đỡ cái túi lên và lắc lắc. Bill có thể dễ dàng nhận ra những âm thanh lách cách đó phát ra từ đâu. Hộp bút chì, con dao bỏ túi, những cuốn sổ cũ, và một vài cái lông vũ cùng cánh hoa xinh đẹp. Ở một số phương diện nhất định, cô bé chẳng thay đổi gì cả.

Lại là một buổi chiều bình thường.

Bill đốn gỗ để làm củi đốt, trong khi đó Leyla lấy quần áo khô xuống và xếp chúng lại. Trong lúc cô bé chuẩn bị bữa tối một cách thiện nghệ, cô cũng không quên cho đàn gà và lũ dê ăn. Đến lúc hai bác cháu hội ngộ nhau trên bàn ăn thì mặt trời đã xuống núi.

"Ngày mai Kyle sẽ đến đây chơi. Tụi cháu sẽ học bài và ăn tối cùng nhau. Thế có ổn không bác?"

Leyla hỏi trong lúc đặt dĩa đồ ăn thơm nức mũi lên bàn.

"Sao thằng ranh con đó cứ đến nhà ta ăn chực thế? Trong khi nó có một ông bô giàu có lo cho nó ăn mặc đầy đủ chứ?"

"Cho dù bác nói về cậu ấy như thế, cháu biết là bác có thích cậu ấy mà."

"Thiệt là không may."

Bill khụt khịt mũi. Leyla cười cười rồi đưa một nửa cốc bia đến trước mặt ông.

"Cái gì vậy? Sao không đổ bia đầy cốc?"

"Bác phải uống ít lại để giữ sức khỏe chứ ạ."

"Thằng quỷ ham ăn Etmon nói với cháu vậy hả?"

"Bác này!"

"Cái thằng quỷ xứ vô tích sự đó."

Bill càu nhàu nhưng ông vẫn không làm trái ý Leyla.

~~~

Trời đêm dần tàn khi bữa ăn tối ấm áp kết thúc. Sau khi dọn dẹp bát đĩa, Leyla tắm táp thoải mái rồi quay trở về phòng mình. Cô đã hơi buồn ngủ, nhưng vẫn quyết định mở đèn học lên và ngồi vào bàn. Kỳ thi sắp đến rồi. Kỳ nghỉ hè này có trôi qua sung sướng hay không phụ thuộc hoàn toàn vào kết quả bài thi.

Tiếng chim kêu vào buổi tối bị gió đêm cuốn đi, trộn lẫn với âm thanh xột xoạt của bút chì vạch dấu trên giấy.

Sau một thời gian dài tập trung vào việc học, Leyla buông bút. Cô không thể chống cự được sự mỏi mắt và cơn đau đầu nhẹ chợt ập đến. Thị lực của Leyla vốn đã không được tốt thì dường như bây giờ còn trở nên kém hơn. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã phải nheo mắt để nhìn rõ mọi thứ.

Leyla tắt đèn và nằm xuống giường. Cô đã gần đạt được mục tiêu là đủ tiền để mua cặp mắt kính cận.

20 chai mứt mâm xôi. Không, hay là 30 chai nhỉ?

Dẫu sao thì cũng gần đủ rồi.

Mặc dù chuyện có thể được giải quyết nhanh chóng bằng cách kể cho bác Bill nghe, nhưng cô vẫn sợ mình lại tăng thêm gánh nặng cho ông. Ông đã cho cô quá nhiều thứ mà cô không thể nào báo đáp hết cho ông được.

Khi Bill thông báo với mọi rằng mình sẽ để Leyla đến trường học, phần lớn mọi người đều cười cợt ông. Họ bảo rằng cho một đứa con gái mồ côi đi học chẳng có ích lợi gì cả. Họ nói rằng khi lớn lên thì cô bé chắc chắn sẽ trở thành người hầu nhà Herhardt. Nhưng lời Bill nói như đinh đóng cột. Mỗi ngày ông đều nói với Leyla rằng cô bé sẽ trưởng thành một cách tốt đẹp. 

Bằng một cách nào đó, cơn đau đầu dần dịu đi khi Leyla nhắm mắt lại. Cô nỗ lực đi vào giấc ngủ. Nhưng càng cố gắng ngủ thì đầu óc Leyla càng thanh tỉnh hơn. Vào một đêm trằn trọc thế này, thì những suy nghĩ kỳ lạ dần chiếm lấy đầu óc trống rỗng của cô như thường lệ.

Sự quay lại của đàn chim. Kế hoạch cho kỳ nghỉ hè. Thủ phạm đằng sau hàng loạt tiểu thuyết bí ẩn được đăng lên tờ nhật báo. Và công tước Herhardt.

Khi cái tên này hiện ra trong đầu Leyla, cô chầm chậm mở mắt ra. Ngoài bóng tối quen thuộc, cô có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Phía trên những cành cây khẽ đu đưa trong gió là mặt trăng và những vì tinh tú chiếu rạng trên bầu trời đêm.

Khi ngắm nghía ánh sáng trắng mờ ảo từ phía xa kia, Leyla vô thức nín thở.

Công tước đã tốt nghiệp đại học. Sau khi thi đỗ trường Quân sự Hoàng gia, ngài được bổ nhiệm làm sĩ quan quân đội theo truyền thống gia đình. Đã nhiều năm trời ngài không trở về lãnh địa vì được chỉ định công tác ở vùng biên giới. Đó là khoảng thời gian yên ổn cho cả Leyla và lũ chim trong rừng.

Nhưng ngài sẽ trở về trong mùa hè này.

Chủ nhân của xứ Arvis, công tước Herhardt.

Đến đây đánh dấu sự kết thúc của Leyla ở tuổi 12.

Giờ đây chàng công tước sẽ quay trở lại và Leyla đã thành niên, câu chuyện thật sự mới bắt đầu.

~~~
 

Evie: Vậy chứ yêu hặn tình thù vẫn còn lâu lắm quý dzị ơi, huhu. Trong lúc mình đăng chương này thì chương 12 manhwa đã ra mắt và spoil xíu là có cảnh đi bơi lộ thiên của Matthias ấy. Không biết tới đó đăng ảnh minh họa lên đây có ổn không nữa.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp