[Dịch] Cry, or Even Better Yet, Beg - Hãy Khóc, Còn Không Thì Hãy Cầu Xin Ta Đi

Chương 3 🕊Mang Con Bé Đó Vào Đây🕊


5 tháng

trướctiếp

Chuyển ngữ: Evie
 

~~~~

Trời nắng nóng như đổ lửa, nhưng dưới bóng râm của tán cây thì vẫn mát lạnh. Leyla ngồi trên một cái chăn, hai tay em ôm lấy đầu gối. Trong khi đó, Bill và những thợ làm vườn khác đang hì hục đào gốc của một cây hoa hồng héo lên.

Khu vườn phía sau dinh thự dường như có đủ mọi loại hoa hồng. Hoa hồng được xem là quốc hoa của đế quốc Berg và cũng là loại hoa mà bà và mẹ công tước cực kỳ ưa thích.

Do khu rừng lại chào đón một ngày tràn ngập tiếng súng, nên Leyla cứ bồn chồn đi lại quanh căn nhà gỗ. Bác Bill thấy cảnh ấy thì quyết định mang em ra ngoài khu vườn hóng gió. Ít nhiều thì tâm trí em sẽ được thả lỏng khi âm thanh của tiếng súng dần trôi xa.

Mình cứ ngồi chơi thế này trong khi bác Bill phải làm việc dưới cái nắng thiêu đốt thì có ổn không nhỉ?

Leyla lo lắng nhìn về phía Bill. Cô bé từ từ khép mi lại và khe khẽ thở dài. Bác Bill đã dọa sẽ tức giận nếu em giúp bác ấy. Ông nói rằng mình ghét nhất trẻ em không nghe lời. Thế nên kể cả khi Leyla không cảm thấy thoải mái chút nào, cô bé quyết định chờ đợi cho đến khi ông xong việc.

Khi Leyla cam chịu mở mắt ra lần nữa, em giật mình khi nhìn thấy một cậu bé xa lạ đứng trước mặt. Cậu bé ăn mặc gọn gàng và trông như có vẻ như bằng tuổi Leyla.

"Này."

Khi mắt hai đứa trẻ giao nhau, cậu bé chào Lelya với một nụ cười dễ mến. Cậu có một mái tóc bạch kim đẹp mê mẩn.

(Evie: Kyle xuất hiện trong chương 4 của manhwa)

(Evie: Kyle xuất hiện trong chương 4 của manhwa)

"Cậu sống ở đây hả?"

Cậu bé nhìn xung quanh và hỏi Lelya một cách nghiêm túc.

"Ừ. Cùng với bác Bill."

Leyla nheo mắt trả lời.

"Ông Bill? Ý cậu là cái ông làm vườn đáng sợ đó hả?"

"Bác ấy không đáng sợ chút nào cả."

"Thật sao? Nhưng nhìn ông ấy đáng sợ với tớ lắm."

Cậu bé nghiêng đầu và ngồi cạnh Leyla tự nhiên như không.

"Cậu cũng sống ở đây hả?"

Leyla thận trọng hỏi. Cậu bé mỉm cười và lắc đầu.

"Không. Tớ đi cùng cha tớ. Ông ấy là bác sĩ của gia tộc Herhardt. Cha tớ đến đây để khám bệnh cho phu nhân Norma. Tớ thì hay đi theo cha đến đây chơi lắm. Phu nhân Norma cũng cho phép nữa."

"Tớ hiểu rồi."

"Cậu mấy tuổi rồi?"

"Mười hai."

"Bằng tớ nè. Nhưng trông cậu hơi thấp ấy."

Cậu bé nhìn Leyla chăm chú rồi bật cười. Gò má của Leyla bắt đầu đỏ bừng vì giận dữ.

"Cậu cũng thấp tè à."

"Vậy mà tớ là người cao nhất trong lớp đó."

Cậu duỗi thẳng lưng để chứng minh chiều cao của mình. Đương nhiên là nhìn cậu có vẻ cao hơn bạn cùng tuổi.

"Dù sao thì... cậu cũng thấp hơn bác Bill."

Leyla nói thầm. Cậu bé lại cười khúc khích trước lời nói của Leyla. Có vẻ như cậu là một đứa trẻ vô tư lự.

"Nè, kiếm được đứa con nít hay người lớn nào cao hơn ông Bill là gần như không thể nha."

"Tớ không chắc đâu nhé."

Vừa nói Leyla vừa bâng quơ nhặt đại vài cọng cỏ mọc gần cái chăn. Những ngón tay tinh tế của em dần nhuốm thành màu xanh lá. Em mong sao cho cậu trai này nhanh chóng rời đi, nhưng cậu lại không có ý định đứng dậy.

"Cậu có muốn vài miếng không?"

Sau khi dời sự chú ý sang quả đào đang nằm lăn lóc ở mép chăn, Leyla hỏi một cách chân thành. Cậu bé vui vẻ gật đầu.

Leyla móc một con dao nhỏ ra từ trong túi da. Cậu bé cười khẩy khi thấy Leyla nhẹ nhàng cắt đào.

"Cậu mắc cười thật đấy. Sao trong túi một đứa con gái lại có dao nhỉ?"

"Đừng có trêu tớ. Bác Bill cho tớ đó."

Leyla khẽ nhăn mũi đầy khó chịu khi em đưa nửa quả đào đã cắt cho cậu bé. Mùi đào ngọt ngào xộc thẳng vào mũi hai đứa trẻ.

"Sao cậu trông buồn thế? Có chuyện gì xảy ra à?"

Cậu bé cẩn thận hỏi sau khi nuốt chửng phần đào của mình.

"Công tước và bạn của ngài ấy cứ săn bắn chim trong rừng."

Leyla trả lời một cách buồn rầu. Cậu bé nghiêng đầu, tự hỏi vấn đề ở đây là gì.

"Thì sao?"

"Họ giết hại lũ chim để tiêu khiển."

"Đó không phải là mục đích của việc săn bắn sao?"

"Cậu cũng nghĩ vậy à?"

Đôi mắt xanh biếc nghiêm nghị của Leyla nhìn chằm chặp vào cậu bé. Với Leyla, có vẻ cậu bé sẽ gặp khó khăn khi cầm khẩu súng săn to dài đây.

"Ơ... Không."

Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy.

"Tớ không nghĩ vậy đâu. Tàn nhẫn lắm."

Cậu đáp. Một nụ cười rạng rỡ dần nở trên gương mặt của Leyla.

"Cậu có muốn một miếng đào nữa không?"

Leyla hỏi cậu bằng giọng vui vẻ hơn. Cậu bé gật đầu. Leyla cắt đôi một miếng đào khác và đưa phần đào lớn hơn cho cậu bé. Gò má của cậu bắt đầu ửng hồng trong khi cố sửa lại cổ áo của mình.

"Kyle ơi! Kyle!"

Một giọng nói yếu ớt vang lên. Liền sau đó, cậu bé đang nghịch hạt đào vội vàng đứng bật dậy.

"Tớ phải đi rồi."

"Được thôi. Tạm biệt nhé."

"Kyle Etman"

Cậu bé giơ tay ra.

"Tên của tớ đó. Còn tên cậu là gì?

"Tớ là Leyla. Leyla Lewellin."

Leyla ngượng ngịu bắt tay cậu. Bàn tay nhỏ nhắn của cả hai dính đầy mật đào. Hai đứa trẻ bắt tay nhau như thể tụi nó đang ký một hợp đồng đình chiến.

"Tạm biệt nhé Leyla. Gặp lại sau nha. Tớ sẽ mang cái gì ngon ngon cho cậu vào lần tới nhé."

Cậu bé hét lên khi lao đi về phía đằng xa.

Leyla chỉ vẫy vẫy tay chào lại. Bởi vì cô bé cũng không chắc có thể gặp lại cậu cho dù em còn ở lại vùng đất này không.

Sau khi Kyle đi khỏi, thế giới nhỏ của Leyla lại trở nên bình yên.

Vừa hít hà hương hoa hồng thoảng bay trong làn gió, Leyla vừa kiên nhẫn đợi bác Bill xong việc. Nhưng đến một lúc, cô bé ngủ quên mất. Em mở mắt ra thì nghe tiếng bác Bill gọi lúc hoàng hôn khuất ánh dương.

Leyla ngồi dậy, đeo túi vào, và thu dọn chăn.

"Bác Bill. Cháu đã thấy một đứa trẻ..."

Khi Leyla định kể lại cuộc gặp gỡ với cậu bé mà mình vừa ăn đào cùng, thì em bỗng im bặt khi thấy bóng dáng của những người bước ra từ bên kia khu rừng – công tước Herhardt và những người bạn của anh.

Matthias dừng bước khi đến giữa vườn hoa hồng. Ở đó, ông làm vườn bộc trực Bill Remmer cúi đầu chào vị công tước trẻ tuổi. Matthias chẳng mất bao lâu để nhận ra có thêm một đứa nhóc bé xíu đang trốn sau lưng ông thợ làm vườn nhà anh.

 Matthias chẳng mất bao lâu để nhận ra có thêm một đứa nhóc bé xíu đang trốn sau lưng ông thợ làm vườn nhà anh

(Evie: Công nhận hiếm người cao hơn bác Bill thật.)

"Lâu rồi không gặp ông Remmer."

Matthias nhẹ nhàng gật đầu. Những người quen đi cùng với anh trong cuộc đi săn đứng ở phía sau vị công tước và giữ một khoảng cách vừa phải.

"Con bé sẽ ở đây tại Arvis một thời gian ạ."

Bill Remmer thông báo cho vị công tước với dáng vẻ không lấy gì thoải mái.

Bill vỗ lưng cô bé để em tiến lên phía trước. Cô bé ngập ngừng bước một bước về phía công tước. Nhờ vào mái tóc vàng óng ánh của em, Matthias có thể nhận ra đứa trẻ này ngay. Hóa ra là con bé mà anh suýt nữa thì bắn trúng. Con bé ngớ ngẩn suýt nữa thì bị bắn vì bị tưởng nhầm thành một con chim.

"Tôi đã nhận được sự cho phép của phu nhân Norma và phu nhân Elysse, nhưng tôi nghĩ là mình vẫn cần xin ngài cho phép nữa."

Bill Remmer lại cúi đầu. Đứa trẻ đứng cạnh ông cũng cúi đầu theo.

Matthias chầm chậm liếc nhìn đứa trẻ. Khi ánh mắt hai người giao nhau, đứa nhỏ nhăn mày nhìn anh. Mắt em nheo nheo lại và đôi môi mím chặt. Biểu cảm của cô bé y hệt như lần đầu họ gặp nhau trong rừng.

"Em là cô bé đó. Cô bé sống trong khu rừng."

Anh họ của Matthias là Riette cười khúc khích ở phía sau. Đứa trẻ với gương mặt đỏ lựng vì xấu hổ đang trốn sau lưng người thợ làm vườn kia, giống y chang như cô bé mà anh hay bắt gặp trong rừng. Lần nào cũng thế, ngay khi cô nhóc vừa tò mò quan sát vị công tước, thì sau đó em sẽ trốn ngay ra phía sau cái cây. Và mỗi khi Matthias săn bắn xong, em sẽ luôn xuất hiện từ phía sau và chôn cất những con chim đã chết.

"Được thôi. Nếu ông muốn thế, ông Remmer."

Matthias trả lời ngắn gọn với nụ cười trên môi. Bất kể thứ gì mà thợ làm vườn nuôi trong khu vườn cũng không phải việc của anh.

"Cảm ơn ngài."

Bill cảm ơn anh. Sau khi khẽ gật đầu với Bill, Matthias bắt đầu bước đi.

Khi công tước lướt ngang ông bác làm vườn và cô bé, Leyla giật thót khi thấy người hầu đi theo Matthias xách đầy những con vật bị bắn hạ trên tay. Mùi máu nồng nặc khó chịu xộc vào mũi em. Leyla cúi khom người và nhắm mắt lại.

Bàn tay to ấm của bác Bill vỗ về bả vai yếu ớt của Leyla.

~~~~

Claudine tựa cằm vào lòng bàn tay rồi khoa trương thở dài. Mái tóc xoăn màu nâu của cô bồng bềnh theo từng lượt thở dài liên tục. Bá tước phu nhân Brandt liếc xéo cô con gái với đôi lông mày thưa thớt.

 Bá tước phu nhân Brandt liếc xéo cô con gái với đôi lông mày thưa thớt

(Evie: Claudine xuất hiện ở chương 5 manhwa)

"Claudine, làm ơn cư xử như một quý cô đi con."

Giọng nói ú ớ của vị bá tước phu nhân bắt đầu mất kiên nhẫn. Mặc dù Claudine còn quá nhỏ để có thể được xem là một quý cô, nhưng không lâu nữa cô bé sẽ trở thành công tước phu nhân xứ Arvis. Mẹ của Claudien chỉ còn biết thở dài ngao ngán trước thái độ trẻ con của con gái.

"Nhưng con cô đơn và chán quá đi."

Claudine càu nhàu. Một người phụ nữ quý tộc khác đang uống trà quét mắt nhìn cô bé tóc nâu rầu rĩ.

"Vậy đi chơi với anh họ của con đi."

Bá tước phu nhân Brandt tức giận đến nỗi mặt bà đỏ như hồng điều. Nhưng Claydine không hề bận tâm đến tâm tình khó chịu của mẹ cô.

"Họ cư xử như thể con không tồn tại vậy. Nói toàn những gì mà con không thể hiểu được thôi."

Các vị phu nhân nở nụ cười dịu dàng trước thái độ khó chịu của Claudine.

"À, có thể chán thật. Claudine đâu có nhiều bạn bè cùng tuổi."

Elysse von Herhardt gật đầu rồi vuốt ve chú chó trắng đang ngồi trong lòng bà.

"Mẹ thấy chưa? Phu nhân Herhardt hiểu con nè."

Một nụ cười tươi rói nở trên môi Claudine khi cô nhận ra có người hiểu được nỗi khổ sở của mình.

"Đứa trẻ đó là ai vậy ạ?"

Đột nhiên Claudine chĩa tay về hướng khu vườn sau khi thân ảnh một bé gái vài lần lọt vào mắt cô. Tất cả mọi người quay đầu về hướng Claudine chỉ. Cô bé mà Claudine nhắc đến đang đi dạo cùng người làm vườn.

"Con có thể chơi cùng bạn ấy được không ạ? Con nghĩ bạn ấy cùng tuổi với con."

"Ờ... Không phải nó là đứa trẻ mồ côi từ nước ngoài đến hay sao? Loại người như vậy không hợp làm bạn con đâu."

"Không sao ạ. Con thấy chơi với bạn ấy sẽ vui hơn chơi cùng chó ạ."

Giọng điệu của Claudine khá bình tĩnh và quả quyết. Cô bé không thèm để ý rằng mẹ mình đã xấu hổ đến tận mang tai. Elysse von Herhardt cười giòn giã rồi vui vẻ rung chuông.

"Mang đứa trẻ đó đến cho ta."

Một người hầu đến theo tiếng chuông gọi của chủ nhân.

"Dắt đứa trẻ mà thợ làm vườn đang nuôi ấy."

~~~~

Người hầu dẫn Leyla đến một thế giới xa lạ. Nơi mà người giàu diện những bộ trang phục sặc sỡ màu kẹo ngọt. Họ ngồi chơi dưới bóng râm của tòa dinh thự trắng.

"Con bé dễ thương quá."

Một trong những người phụ nữ khen ngợi Leyla.

"Con thấy sao? Con có thích không Claudine?"

Sau khi xem xét Leyla cẩn thận, người phụ nữ tóc đen quay sang nhìn cô bé có mái tóc màu hạt dẻ đang ngồi bên cạnh bà. Cô bé tên Claudine mỉm cười sung sướng và gật đầu.

"Con cảm ơn phu nhân Herhardt ạ."

Leyla ngơ ngác nhìn những người trước mặt. Cô bé không chắc những quý bà ở đây đang nói chuyện gì. Em chỉ muốn trở về căn nhà gỗ của bác Bill, nhưng dường như không ai để ý đến ước muốn tha thiết của em.

Khi một trong những người phụ nữ nhỏ giọng ra lệnh, người hầu nắm tay Leyla và kéo em vào một căn phòng khác.

Lần đầu tiên Leyla được tắm rửa trong phòng tắm sang trọng và mặc bộ quần áo trắng tinh và mềm mại đến kinh ngạc. Người hầu thô bạo chải mái tóc rối bù của em nhưng Leyla cố nhịn cơn đau. Em nghĩ rằng nếu mình lỡ nói sai điều gì thì bác Bill sẽ có nguy cơ bị mất việc.

"Tiểu thư Claudine là con gái của bá tước Brandt. Cháu không được hành động khinh suất trước mặt ngài ấy. Hiểu chưa?"

Người hầu đã kéo Leyla lên tầng hai dinh thự nghiêm khắc cảnh cáo em.

Leyla mơ màng gật đầu. Người hầu cẩn thận mở cửa phòng khách. Ở đó, Claudine đã chào họ với thái độ lịch sự.

"Xin chào. Cậu tên là gì? Bao nhiêu tuổi?"

(Evie: Ở đây mình sẽ để Claudine xưng hô là "Tôi - Cậu" vì lúc này cô ấy vẫn còn khá trẻ con, vẫn chưa ra dáng là một quý cô khéo léo biết cư xử. Sau này sẽ chuyển lại.)

Claudine hơi cúi đầu để nhìn thẳng vào mắt Leyla.

"Leyla Lewellin. Tôi mười hai tuổi."

"Thật ư? Tôi cứ nghĩ cậu nhỏ hơn vì nhìn cậu bé quá."

Mặc dù Leyla rất ghét bị ai kêu "thấp bé", nhưng em quyết định kiềm lại sự bực mình của mình. Vì bác Bill. Em bình tĩnh lại khi lặp lại những từ đó như câu thần chú.

Đàn dương cầm. Âm nhạc. Cắm hoa.

Claudine gợi ý chơi hết cái này đến cái kia, nhưng Leyla không thể làm được cái nào.

Xúc xắc. Ô chữ. Cờ vua.

Những đề xuất khác của Claudine cũng nhận được phản hồi tương tự.

Đôi môi của Claudine phác họa một nụ cười mơ hồ khi cô bé lần lượt nhìn qua cái bàn đầy đồ chơi và Leyla.

"Tội nghiệp cậu ghê."

Claudine thở dài thất vọng rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế. Trong khi đó, Leyla bất lực nhìn đủ loại đồ chơi bày đầy trên bàn.

"Cậu không biết một cái gì hết."

Claudine bước về phía ghế của Leyla và thở dài đầy cam chịu. Tuy giọng nói nhẹ nhàng của cô bé đã cố gắng không để lộ bất kỳ dấu vết thất vọng hay khó chịu nào, nhưng thế lại càng khiến Leyla thêm bẽ mặt.

Leyla nghĩ rằng ít nhất em có thể nói gì đó, nhưng miệng của em vẫn ngậm chặt. Trong những tình huống thế này, ai cũng khó mà nói lời gì cho lịch sự. May mắn là Claudine đã kịp quay đi mà không cần chờ Leyla lên tiếng.

Trước khi đóng cửa lại, Claudine còn lầm bầm thở dài.

"Cái quái gì thế không biết. Còn không bằng một con chó."

Leyla muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng em quyết định ở lại ngồi chờ. Em nghĩ biết đâu cô ấy sẽ quay trở lại. Nhưng mãi đến khi nắng chiều đã chuyển sang màu vàng rực, Claudine cũng không quay lại.

Cho đến tận chiều người hầu đã dẫn Leyla đến mớ xuất hiện trở lại.

"Cháu có thể về rồi."

Giọng nói của người hầu nhẹ nhàng hơn hồi nãy.

"Tiểu thư nói cháu có thể giữ cái váy lại. Và cái này nữa."

Người hầu đưa một đồng tiền vàng lấp lánh về phía Leyla. Khi Leyla còn đang hóa đá tại chỗ, cô ta đã kịp nhét đồng xu vào tay em.

"Lấy đi. Bề trên đưa gì thì cháu phải biết lịch sự cảm ơn. Có biết chưa?"

~~~~

Evie: Ở trong tiểu thuyết không ghi rõ nhưng người gọi Kyle về là mẹ của bạn ấy đếy. Chân dung của phu nhân đây.

Anh họ Riette cũng đẹp trai lắm , mình chưa đọc hết nhưng nhìn tạo hình thì có vẻ ảnh là người thoải mái, hòa đồng

Anh họ Riette cũng đẹp trai lắm , mình chưa đọc hết nhưng nhìn tạo hình thì có vẻ ảnh là người thoải mái, hòa đồng.

Anh họ Riette cũng đẹp trai lắm , mình chưa đọc hết nhưng nhìn tạo hình thì có vẻ ảnh là người thoải mái, hòa đồng

À quên nhắc đến phu nhân Elysse, mẹ của Matthias cũng là một tuyệt sắc giai nhân.

À quên nhắc đến phu nhân Elysse, mẹ của Matthias cũng là một tuyệt sắc giai nhân


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp