Xin Hãy Tuân Thủ Quy Tắc Trò Chơi

Chương 5: Chung Cư Tình Yêu (5)


1 tuần

trướctiếp

Tóm tắt: Hàng xóm ở phòng 1203.

Tác giả: Thanh Mai Tương

Editor: Ace_wlfz

 Số tầng đã nhảy vọt lên 12.

 Ting––––

Thang máy đột ngột dừng lại khi đến nơi. Khoảnh khắc cánh cửa thang máy chậm rãi mở ra, ánh sáng từ bên trong cũng từ từ lộ diện, giống như một lưỡi dao sắc bén cắt đôi ánh sáng xanh ảm đạm ở hành lang nhỏ.

 Thứ đầu tiên lọt vào mắt Trì Đình là hình ảnh cái bóng đổ xuống dưới ánh sáng nhàn nhạt, cùng lúc với người trong thang máy sắp bước ra là bóng người đó từng chút một trải rộng trên mặt đất đến tận bờ tường. 

 Không biết liệu có phải là ảo giác không, nhưng mơ hồ, anh dường như cảm thấy cái bóng đó dường như có sức sống, nó vặn vẹo trong một tư thế kỳ lạ.

 Mang theo đó là một cảm giác bị nhìn chằm chằm một cách lộ liễu.

 Chưa kịp suy nghĩ kĩ lại thì người trong thang máy đã bước ra.

 Trì Đình ngước mắt nhìn sang.

 Người đến cao khoảng 1m85, trên người tùy ý đeo một chiếc túi nặng nề, cổ áo phía trên hơi hé mở, lộ ra đường xương quai xanh mà không hề che giấu.

 Không thể nghi ngờ là y có một khuôn mặt rất lạnh lùng, cộng thêm đôi môi đỏ mỏng nên nhìn y có một vẻ đẹp tương phản nhưng lại hài hòa.

 Cộng thêm ánh sáng chiếu xuống cơ thể y lúc này, khiến làn da vốn đã trắng ngần, giờ ngày càng trở nên nhợt nhạt khác hẳn với người thường, tạo thành sự tương phản màu sắc mạnh mẽ với đôi khuyên tai đỏ tươi dưới tai y.

 Gloria đã sớm không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, so với người lúc trước thì như hai người hoàn toàn khác nhau, toàn thân cô bé cứng đờ tại chỗ, ngay cả hơi thở cũng như đã hoàn toàn ngừng lại ngay tại một khắc đó.

 Trong sự yên tĩnh chết chóc này, ngọn đèn xanh trên trần lóe lên nhanh chóng hai lần.

 Lần này Trì Đình rốt cuộc cũng chắc chắn rằng đó không phải là ảo giác của anh, mặc dù mọi việc được diễn ra trong im lặng nhưng cái bóng dưới chân người đàn ông rõ ràng đã quay một góc 30 độ nhìn về phía anh.

 Đây, có phải là năng lực liên quan đến cái bóng không?

 Trì Đình chậm rãi niết hòn đá kỳ lạ trên ngực mình. Lúc này lẽ ra anh nên trong trạng thái đề phòng, nhưng vẻ mặt anh lại hiện lên một tia do dự.

 Mặc dù anh đã từng cảm nhận được hơi thở con người trên người nữ người mẫu ở phòng bên cạnh khi công lược cô ấy, nhưng vẫn như cũ không khó để xác định thân phận phi nhân loại của đối phương.

 Nhưng nhìn người đàn ông trước mặt – hơi thở con người của y hơi quá nồng đậm.

 Vậy nên, rốt cuộc y có phải con người hay không?

 Trì Đình nhìn vị khách đang đến từ trên xuống dưới, hiếm khi anh không thể xác định.

 Sau đó, dưới ánh nhìn dò xét của anh, chỉ thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên thay đổi sắc mặt, mỉm cười với anh như làn gió xuân:

 “Hình như đây là hàng xóm mới của tôi đúng không? Lần đầu gặp mặt, tôi tên Nguyệt Nhận.”

 Trì Đình liếc nhìn y: “Xin chào, tôi tên là Trì Đình.”

 Người đàn ông tên Nguyệt Nhận nhìn thẳng vào mắt Trì Đình, ánh mắt y từng chút một lướt qua khuôn mặt gần như hoàn hảo của anh, cuối cùng dừng lại trên cánh môi anh một lúc rồi mới thu hồi tầm mắt:

 “Rất vui được gặp cậu, Trì tiên sinh. Dạo này, công việc của tôi có hơi bận, chưa có thời gian ghé thăm, hy vọng sau này chúng ta có thể có nhiều thời gian hơn để vun đắp tình cảm nhé.”

 Trong thời bình có cần đặc biệt vun đắp tình cảm giữa láng giềng với nhau không?

 Trì Đình lần đầu tiên nghe được yêu cầu như vậy, trong tiềm thức suy nghĩ còn chưa kịp trả lời, liền nhìn thấy Nguyệt Nhận đột nhiên quay người lại: 

 “Em đang muốn trở về à, Gloria?”

 Không biết từ khi nào Gloria đã lặng lẽ di chuyển đến cửa lối thoát hiểm.

 Những bước chân cuối cùng vừa rơi xuống có hơi run lên, thân hình cứng đờ tại chỗ suýt chút nữa không thể ổn định. May thay, cô bé đã nhanh tay đỡ bức tường. Mọi động tác cô bé thực hiện khi quay lại dường như vô cùng khó khăn vì sợ hãi.

 Nguyệt Nhận từng bước một đi về phía cô bé, trên mặt mang theo nụ cười rất ôn hòa:

 “Anh nhớ trước đây anh từng nói với em, anh rất ngại giao tiếp xã hội, không thích có quá nhiều người quấy rầy cuộc sống bình thường của anh.”

 Bỗng nhiên Gloria vươn tay ra ngay lúc y đến gần, cuối cùng dừng lại ngay trước chiếc mũi cao của đối phương, không tiến thêm nữa.

 Cô bé đau đớn mở to mắt, cố gắng mở miệng nhưng dường như có thứ gì đó đang bóp chặt cổ họng khiến cô bé khó có thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

 Trì Đình đứng đó có thể nhìn thấy rõ ràng những cái bóng đen ở lòng bàn chân Gloria lần lượt di chuyển ra như thể chúng có sự sống, khóa chặt cổ họng cô bé và treo cô lên cao.

 Anh nhướn mày nhìn vào người khởi xướng tất cả điều này.

 Nguyệt Nhận đứng cách đó không xa, nửa người ẩn trong bóng tối, ánh sáng màu lục chiếu vào mặt y, khóe miệng vẫn còn mang theo độ cong nhàn nhạt, giọng điệu ôn hòa như lời thì thầm đầy mê hoặc:

 “Cho nên, vui lòng trả lời anh lần cuối nhé. Em có thể trở thành một cô bé ngoan được không?”

 Dưới sự điều khiển của sức mạnh kỳ lạ, bàn tay của Gloria bóp chặt cổ họng cô.

 Như thể đã dùng hết sức lực, cô bé gật đầu một cách khó khăn.

 Trong nháy mắt, những cái bóng quấn quanh cô bé biến mất thành hư không như chưa từng tồn tại. Gloria thậm chí còn chưa kịp nằm xuống đất hít thở thêm vài hơi, thì cô bé đã hoảng sợ chạy vội lên cầu thang trong khi toàn thân vẫn còn đang tê dại.

 Tiếng bước chân hoảng loạn dần dần đi xa, xen lẫn với tiếng la hét hoảng loạn thỉnh thoảng từ các tầng khác, khiến không gian càng lúc càng hỗn loạn.

 Nguyệt Nhận nhìn lối thoát hiểm trống rỗng im lặng một lúc lâu.

 Chắc là nhận thấy ánh mắt sau lưng mình, quay lại nhìn Trì Đình:

 “Có đôi khi cậu nên dùng một số biện pháp cứng rắn để giáo dục trẻ con. Cậu không ngại chứ, Trì tiên sinh?”

 Nhìn nhau một lúc, Trì Đình mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên là không, dù sao thì tôi cũng nghĩ vậy.”

 Đây rõ ràng không phải là phản ứng như y dự đoán, lông mày Nguyệt Nhận hiện lên một tia kinh ngạc, hình như phải đến lúc này y mới nhìn thẳng về phía Trì Đình.

 Kiểu dò xét này rất thẳng thắn và lộ liễu, cuối cùng y thích thú mà sờ cằm, ném chiếc túi trong tay lên vai:

 “Ngày mai tôi được nghỉ, nếu cậu rảnh thì có thể ghé nhà tôi thăm hỏi.”

 Những lời này được nói ra một cách nhẹ nhàng, như thể người vừa rồi đem Gloria bóp chết như một con kiến không phải y vậy.

 Tiếng bước chân dần dần đi xa, cuối cùng khi cánh cửa đóng lại, sự yên tĩnh đã quay trở lại.

 Trì Đình dựa vào cạnh cửa nhìn chằm chằm một lúc, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

 Một lúc sau, anh mới thu hồi tầm mắt rồi quay người bước vào nhà.

 Khoảnh khắc ánh đèn u ám bên ngoài bị chặn lại, phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn chú ý tình huống bên này đã hoàn toàn bùng nổ.

【 Không sợ sao? Người mới này thật sự không hề sợ một chút nào sao!? 】

【 Cậu có thấy ánh mắt vừa rồi của hắn ta không? Có vẻ như người mới này bị nhắm đến rồi. 】

【 Vừa rồi đáng lẽ cậu ta phải chạy đi. Tên đó chính là kẻ điên, đừng nói là người chơi. Lần trước tôi xem phát sóng trực tiếp, hắn đã đồ sát tất cả các NPC ngoại trừ chính mình. Nếu phó bản không thể khởi động lại, Chung Cư Tình Yêu này đã sớm không còn tồn tại! 】

【 NPC đồ sát? Thiệt hay giả thế? 】

【 Ông xem hắn vừa rồi bóp Gloria một cách tàn nhẫn như vậy, là nhân vật lương thiện sao? 】

【 Dành cho những người bạn lần đầu tiên xem phó bản này một lời nhắc nhở thân thiện. Nếu không may bị cuốn vào phó bản này, bạn phải tránh xa tên Nguyệt Nhận này ra. Tên này hoàn toàn là một kẻ chỉ thích theo đuổi niềm vui, chỉ cần nó ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn thì hắn ta có thể làm bất cứ điều gì! Tóm lại chỉ có hai từ - Chạy mau!!! 】

【 …Chết tiệt, người mới này còn đang suy nghĩ cái gì vậy? Cậu ta thực sự muốn nhận lời mời đến thăm!? 】

 Sau khi trở lại phòng khách, Trì Đình tìm trên sô pha một tư thế thoải mái rồi nằm xuống.

 Từ vẻ mặt bình tĩnh của anh không tìm thấy chút hoảng sợ nào so những gì anh vừa trải qua. Sau một hồi suy ngẫm, Trì Đình lấy điện thoại di động ra.

 Sự hỗn loạn giữa những người chơi trong nhóm đã dần lắng xuống.

 Xem nội dung trò chuyện, mặc dù tối nay rất hỗn loạn nhưng cuối cùng cũng đã xác nhận rằng tất cả thành viên đều an toàn và không có thương vong nào xảy ra.

 Nhưng mà hôm nay không có, cũng không đại biểu về sau cũng sẽ không có.

 Chuyện xảy ra vào đêm nay chắc chắn là tín hiệu được phó bản này gửi đến người chơi - nơi này sẽ ngày càng trở nên không an toàn.

 Điện thoại rung nhẹ. 

 Là tin nhắn của Ly Thao gửi tới.

 Thực hiển nhiên, cậu ta bên kia cũng chật vật lắm nên giờ mới có thời gian thăm hỏi một anh.

【1502-Ly Thao: Hey, hey, hey. Có đó không? Tình huống bên anh thế nào rồi, muốn ảnh chụp của em gái nhà người ta làm gì thế? 】

1202-Trì Đình: Không phải tôi muốn. 】

1502-Ly Thao: Không phải anh thì là ai? 】

1202-Trì Đình: Gloria, cô bé ở tầng 13. 】

1502-Ly Thao:……】

1502-Ly Thao: Ý anh là gì? 】

 Trì Đình mô tả ngắn gọn chuyện xảy ra vào đêm nay, đương nhiên, để tránh rắc rối, anh trực tiếp bỏ qua phần sau đó nhìn thấy Nguyệt Nhận.

 Im lặng hồi lâu, tin nhắn của Ly Thao mới lần nữa được gửi đi.

1502-Ly Thao: Ừm, hình như tôi có một suy đoán đơn giản. 】

1202-Trì Đình: Cậu có phải muốn nói, khu vực hoạt động của NPC sẽ theo giá trị thiện cảm tăng lên mà mở khóa cùng chúng ta. 】

1502-Ly Thao:!!! 】

1502-Ly Thao: Anh cũng nghĩ như vậy á? 】

1202-Trì Đình: Cũng không khó đoán lắm. 】

 Vừa rồi Trì Đình lật xem lịch sử trò chuyện đặc biệt lưu ý đến một điểm, chỉ cần so sánh một chút liền có thể phát hiện ra những người xuất hiện ở các tầng khác lần này đều là những NPC đã được người chơi hoàn thành xong độ thiện cảm.

 Cũng giống như nữ người mẫu nhà bên cạnh, vì sự “lười biếng” của anh nên vẫn chưa khiến độ thiện cảm đạt đến giá trị xanh, nên tối nay cô ấy bình yên ở nhà chăm sóc bản thân mà không ra ngoài dọa nạt người khác.

 Kết hợp với việc Gloria không thể đến khu vực tầng 12 trong ban ngày, đã sẵn sàng đưa ra được một kết luận.

 Nhưng bây giờ, bản thân kết luận này mới là sự tồn tại đáng sợ nhất.

 Để người chơi có thể rời khỏi đây, họ cần dựa vào việc giành thêm độ thiện cảm của NPC để mở khóa khu vực, nhưng đồng thời điều này cũng có nghĩa là những NPC đó cũng được cấp thêm nhiều quyền hoạt động hơn.

 Đêm nay chỉ hoạt động trong hai tầng trên dưới, còn tương lai khi ngày càng có nhiều phạm vi hoạt động hạn chế được gỡ bỏ, một khi những người chơi như họ mất đi giá trị lợi dụng là giúp NPC mở khóa xiềng xích, thì những kẻ đó có còn nguyện ý giống như hôm nay, đứng trước cửa mà cùng bọn họ “nói chuyện thân thiện” nữa không?

 Hay có thể nói, hôm nay không có hành động tấn công nào chỉ đơn giản vì những hạn chế đối với họ còn chưa được giải trừ hoàn toàn?

 Ít nhất trong ánh mắt Gloria nhìn anh lúc đó, Trì Đình rất chắc chắn rằng nếu được phép, cô bé sẽ không ngần ngại xé anh thành từng mảnh, hay nói cách khác, để anh thực sự trở thành một con búp bê rơi vào tay cô bé.

 Một trò chơi công lược theo hướng ấm áp?

 Không, việc tăng giá trị thiện cảm một cách mù quáng chưa bao giờ là con đường qua cửa chân chính của trò chơi này, ngược lại, rất có thể sẽ tự mình đưa bản thân đến cổng địa ngục.

 Tiện tay chơi đùa viên đá lạ trên ngực, Trì Đình lặng lẽ mỉm cười.

 Linh cảm ban đầu của anh quả nhiên không sai. Nơi này, quả thực là một nơi thú vị.

【 Chết tiệt, nhìn vẻ mặt của cậu ta kìa, sao lại có cảm giác như đã đoán được rồi! 】

【 Tôi muốn hỏi liệu thực sự không có giải pháp? Không thể thống nhất thời gian xoát đủ thiện cảm sau đó thừa dịp NPC không kịp phản ứng, mà trực tiếp lao xuống lầu không được sao? 】

【 Phương pháp này đã được một số đoàn thử rồi nhưng không thực hiện được. Ông không bao giờ biết được thứ gì đang chờ đợi mình đâu. 】

【 Haha, sau này cậu sẽ biết, còn có những tình huống tuyệt vọng hơn nữa. 】

【 Nhưng ít nhất có thể coi là bước đầu tiên, tốt xấu gì cũng có thể làm người mới này hoàn toàn vứt bỏ ý định đến thăm. 】

【 Nhìn xem, cậu ta lại đang định làm gì đấy? 】

 Trong phó bản, Trì Đình tuân theo chân thiện mỹ trong lòng, rất quan tâm mà an ủi Ly Thao - người sắp bị bứt điên vì chân tướng, rồi đứng dậy khỏi ghế sofa và đi thẳng vào bếp.

 Mở tủ lạnh ra, một lát sau, một số thực phẩm được lựa chọn đã được phân loại cẩn thận.

 Trì Đình tiến hành kiểm tra đơn giản một chút rồi xác nhận:

 “Bữa trưa cho hai người, chắc là đủ rồi nhỉ.”

 Màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.

 Cái gì cho hai người?

 Đợi đã, cậu thật sự có cần phải đi qua thăm hỏi không??

 Ghé thăm.

 Đây đúng là kế hoạch của Trì Đình.

 Không thể nghi ngờ, người đàn ông tên Nguyệt Nhận là một sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm, nhưng dựa theo kết luận trước đó, quy tắc đã xác định rằng nếu anh không thể hoàn thành độ thiện cảm khi công lược NPC cùng tầng thì anh sẽ không thể rời khỏi đây và tiếp tục hành động.

 Tuy rằng vẫn chưa rõ lắm cần phải làm gì mới có thể thuận lợi qua cửa, nhưng ít nhất anh cần phải tận dụng khoảng thời gian an toàn này rời khỏi tầng 12 càng sớm càng tốt trước khi nó kết thúc và đi đến những nơi khác để xem liệu mình có thể thu thập thêm manh mối mới hay không.

 Trì Đình đương nhiên tương đối am hiểu cách đối nhân xử thế. Nếu có điều gì khiến anh quan tâm thì đó chính là năng lực cùng tính cách của người tên Nguyệt Nhận này.

 Thành thật mà nói, từ thái độ của y đối với Gloria không khó để nhận ra rằng người nọ quả thực khá điên rồ, ít nhất so với anh còn điên hơn một chút.

 Khi còn trong đội tuần tra, Trì Đình đã tiếp xúc với rất nhiều người có năng lực bóng tối. Do bị ảnh hưởng bởi năng lực nên những người này ít nhiều đều có vấn đề về tâm lý.

 Bây giờ đến thế giới kỳ lạ vô hạn này, cũng không biết tính cách ngang ngược của Nguyệt Nhận đã bị ảnh hưởng ở mức độ nào.

 Tất nhiên, Trì Đình không tự tin một cách mù quáng.

 Bỏ qua năng lực cá nhân của bản thân Trì Đình, ít nhất nhiều năm du tẩu trong các nhóm tuần tra khác nhau, đã cho anh đủ kinh nghiệm để đối mặt với người có tính cách vặn vẹo biến thái này.

 Anh tin rằng vào ngay lúc này, những kinh nghiệm này sẽ phát huy công dụng rất lớn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp