Xin Hãy Tuân Thủ Quy Tắc Trò Chơi

Chương 4: Chung Cư Tình Yêu (4)


1 tuần

trướctiếp

Tóm tắt: Ai nguy hiểm hơn.

Tác giả: Thanh Mai Tương

Editor: Ace_wlfz

 Đương nhiên, tình huống NPC chạy ra ngoài không chỉ xảy ra với một mình Trì Đình.

 Vì những chuyến ghé thăm đầy bất ngờ này, khiến toàn bộ nhóm người chơi rơi vào trạng thái hỗn loạn. NPC ngoài cửa đã chặn lối thoát duy nhất để ra khỏi chung cư của họ. 

 Dường như điều này đã khiến cánh cửa luôn đóng kín kia trở thành một không gian cô lập, ngột ngạt, lần theo đó chính là cảm giác bị theo dõi cùng tiếng hít thở không thông.

 Trì Đình không nhìn tình hình bên ngoài qua mắt mèo, nhưng cũng biết được Gloria đang ở bên ngoài.

 Rất nhẹ, anh có thể nghe thấy tiếng cô bé đang ngâm nga khe khẽ, giọng nói trẻ con như một bàn tay vô hình, quỷ dị mà trêu chọc từng điểm nhạy cảm trong trái tim anh, cố gắng gợi lên từng lớp cảm giác rùng mình như điện giật.

 Lúc này, lợi ích của việc tạo nhóm trò chuyện đã được thể hiện, thông qua việc trao đổi tin nhắn lộn xộn giữa các người chơi, không khó để phát hiện, những NPC này vốn không nên xuất hiện trên tầng của họ.

 Tuy rằng đột nhiên xuất hiện nhưng ít nhất họ vẫn rất “lịch sự” đứng ở ngoài hành lang, không có ý định phá cửa đột nhập.

 Giống như Gloria ngoài cửa.

 “Thật đúng là…” Trì Đình không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình, nhưng theo thói quen thường ngày, khi gặp phải tình huống khó hiểu, anh thường sẽ chọn cách trực tiếp nhất để tìm ra manh mối.

 Vì thế anh tùy ý vuốt mái tóc dài mềm mại của mình một lúc, rồi đặt tay lên nắm cửa, ấn thật mạnh rồi đẩy ra.

 Làn đạn vốn đang lan tràn bỗng dừng lại theo hành động này, tất cả đều kêu lên:

【 Đậu mía, người mới này cũng quá dũng cảm rồi đó? 】

 Hành động của Trì Đình chắc chắn đã tạo nên sự tương phản rõ rệt với nhóm người chơi đang co rúc trong phòng của mình ở các phòng phát sóng trực tiếp khác. 

 Không kịp chuẩn bị mà bất ngờ đối mặt với Trì Đình, khiến bài hát thiếu nhi của Gloria đột ngột kết thúc với một âm cuối thanh tao.

 Giây tiếp theo, trên mặt cô bé lại xuất hiện một nụ cười vô hại:

 “Em biết anh nhất định ở nhà mà, đại ca. Bây giờ anh có thể giúp em tìm búp bê được không?”

 Trì Đình mặc áo sơ mi trắng, dựa vào cửa, hai tay ôm lấy người, thoạt nhìn thì tư thế này rất tự nhiên và thoải mái, nhưng nhìn từ phía sau có thể cảm nhận được rõ ràng những đường cơ bắp trên người anh đang căng chặt.

 Ánh mắt anh tuỳ ý rơi xuống trên người Gloria, nở nụ cười nhẹ nhàng ẩn giấu đi sát khí dưới đáy, đây là tư thế phòng thủ thường thấy của thợ săn trước khi săn thú.

 Chỉ cần cô bé trước mặt có hành động không an phận nào, dù chỉ là nhỏ nhất thôi, thì anh không ngại thực hiện các biện pháp cần thiết để đối phó với các loài khác ngoài con người.

 “Vậy, con búp bê em đã đánh mất trông như thế nào thế?” Nụ cười của Trì Đình đầy vẻ ân cần.

 “Dạ, nó trông giống như thế này, chỉ là mặc quần áo khác thôi.”

 Mãi đến khi Gloria giơ tay lên, Trì Đình mới có thể nhìn rõ bộ dáng con búp bê đang được cô bé ôm trên tay.

 Mái tóc đen dài qua vai, cùng chiếc áo sơ mi trắng của quý ông rất tươm tất, dù vóc dáng đã được thu nhỏ nhưng qua tỷ lệ của chiếc quần âu đó, vẫn có thể cảm nhận được vóc dáng cao ráo tuyệt vời của anh.   

 Ánh mắt Trì Đình cuối cùng dừng lại ở chiếc chocker quanh cổ búp bê, phiên bản thu nhỏ của viên đá kỳ lạ có thể nói là trông vô cùng hoàn hảo.

 Tay Gloria nắm chặt cổ họng búp bê, chợt Trì Đình hình như cảm giác được có người khóa chặt cổ họng mình đến ngạt thở.

 Anh vô thức đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chocker trên cổ, cảm giác sờ vào có chút lạnh lẽo.

【 Mịa nó, tôi không thể chịu nổi khi xem cái này, mỗi lần nhìn thấy, giá trị San của tôi đều điên cuồng rớt xuống. 】

【 Tôi có thể được xem là khán giả cũ đã theo dõi từ đoàn đầu tiên, chỉ có thể nói rằng tính cách nhân vật Gloria từ bản đầu tiên đến giờ ngày càng kỳ quái. 】

【 Không phải lần trước người mới đến đã từ chối cô bé rồi sao? Tôi còn tưởng có thể trốn thoát. 】

【 Nè, ông không chú ý đến các quy tắc ở các đoàn trước sao? Có lẽ vì lúc đó cậu ta từ chối nên càng nguy hiểm hơn. 】

【 Vậy cho nên dù có lựa chọn thế nào thì cũng sẽ là cái chết? Còn chơi cái khỉ gì nữa! 】

【 Đừng nóng vội, tôi nghĩ người mới đến này còn rất bình tĩnh, cứ tiếp tục xem đã. 】

 Những người chơi cũ đã trải qua nhiều phó bản đều biết, trong thế giới trò chơi vô hạn, điều đáng lo ngại nhất là hoàn toàn mất đi lý trí.

 Chỉ cần còn có thể giữ được bình tĩnh, thì ít nhất vẫn có khả năng tìm ra cách qua cửa.

 Nhìn qua, hiện tại Trì Đình tương đối bình tĩnh.

 Anh chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Gloria, nói với giọng điệu chậm rãi nghe như đang chuẩn bị lừa gạt:

 “Vậy, bộ quần áo khác đó trông như thế nào?”

 Gloria buột miệng thốt ra: “Búp bê của em mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, có mái tóc dài và trên đầu còn có đeo một chiếc nơ chấm bi đen trắng nữa.”

 Trì Đình suy nghĩ một lát, căn cứ theo miêu tả, trong đầu anh nhanh chóng hiện ra một bóng người.

 Anh đưa tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Chờ một chút.”

1202-Trì Đình: @1302-Hạng Nhàn Uyển có đó không? 】

 Nhóm người chơi đang trong trạng thái hỗn loạn nên tin nhắn mà Trì Đình gửi ngay lập tức bị trôi mất, anh không thể không nhắn lại một tin nhắn khác.

 Lần này, cuối cùng cũng nhận được câu trả lời từ phía bên kia.

1302-Hạng Nhàn Uyển: Có! Có đây! Có chuyện gì đang xảy ra ở tầng dưới à? 】

1202-Trì Đình: Xin chào. 】

1202-Trì Đình: Thực ra cũng không có chuyện gì to tát cả. 】

1202-Trì Đình: Tôi chỉ muốn hỏi, tôi có thể xin ảnh chụp selfie của cô không? 】

1302-Hạng Nhàn Uyển:…? 】

 Những tin nhắn khác trong nhóm cũng bị tạm dừng một chút trước yêu cầu lỗi thời như vậy, trong chớp mắt chỉ còn lại một loạt dấu ba chấm và dấu chấm hỏi.

1202-Trì Đình: Lát nữa tôi sẽ giải thích lý do cụ thể cho cô, giờ có tiện không? 】

1302-Hạng Nhàn Uyển:…Anh chờ chút. 】

 Dưới sự kiên trì của Trì Đình, em gái sống ở tầng 13 cuối cùng cũng gửi ảnh chụp.

 Trì Đình bấm vào ảnh để lưu lại, rồi trực tiếp đưa cho Gloria xem: “Con búp bê mà em đang tìm trông có giống thế này không?”

 Gloria vô cùng ngây thơ mà chớp mắt, khóe miệng từng chút một nhếch lên, lộ ra vô cùng tươi cười vô cùng xán lạn:

 “Đúng ạ, đây là búp bê của em đó. Anh thấy thế nào, trông nó rất xinh đẹp đi.”

 Bởi vì cách phát âm nên Trì Đình nhất thời không thể biết Gloria nói “cô ấy” hay “nó”, nhưng ánh mắt cô bé nhìn vào bức ảnh lúc đó giống như đang nhìn vào một vật chết thuộc về mình vậy.

 Không thể nghi ngờ loại cảm giác này thật khiến cho người ta không thoải mái, khiến anh khẽ cau mày, ánh mắt anh lần nữa rơi vào con búp bê trông giống hệt mình trong tay đối phương.

 Trong suốt cả ngày hôm nay, tất cả người chơi đều nỗ lực cải thiện độ thiện cảm của các NPC sống cùng tầng.

 Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn Hạng Nhàn Uyển ở tầng 13 đã tiếp xúc nhiều với Gloria, nói cách khác, cô ấy đã hoàn thành đủ giá trị thiện cảm của Gloria.

 Vậy tình hình hiện tại có nghĩa là Gloria chỉ đang làm một con búp bê giống hệt, hay–– nó sẽ biến Hạng Nhàn Uyển thành một con búp bê thực sự chỉ thuộc về mình?

 Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chung quy lại vẫn cảm thấy rất khó chịu khi con người được thèm muốn thế này…

 Giống như những loài dị chủng vốn không nên xuất hiện trong thế giới của họ.

 Gloria rõ ràng đang dần mất kiên nhẫn trước sự im lặng kéo dài đột ngột của Trì Đình, cô bé vừa định nói điều gì đó, nhưng lại hoàn toàn ngây người, khi ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của người đối diện.

 Nụ cười của người trước mắt vẫn vậy, nhìn như thật hiền lành, nhưng nụ cười như vậy hình như lại không có một chút ấm áp nào, khi Gloria vô thức muốn lùi lại, theo bản năng né tránh nhưng lại bị một lực khống chế, giây tiếp theo từ lực kéo khiến của cằm khiến cô bé theo quán tính bước về trước hai bước.

 Trì Đình cứ như vậy bóp cằm Gloria kéo về phía trước, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn lại.

 Anh cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt cô bé, nói với giọng bình tĩnh: 

 “Xin lỗi, lần này anh vẫn không giúp được. Tuy anh không biết người lớn trong nhà em giáo dục em như thế nào, nhưng anh nghĩ trẻ con cần phải học được một đạo lý. Đó là…”

 Lúc Gloria hoàn hồn lại chỉ cảm thấy tay mình bỗng trống rỗng, khi nhìn lại, con búp bê trong tay cô bé đã rơi vào tay đối phương.

 Trang phục giống hệt nhau khiến hình ảnh búp bê và Trì Đình trong cùng một khung hình trông có chút quỷ dị.

 Rồi giây tiếp theo, biểu cảm của Gloria hoàn toàn rạn nứt cùng lúc với một tiếng “roẹt roẹt”.

 “Búp bê Trì Đình” bị xé thành từng mảnh hỗn độn dưới sức mạnh nhẹ nhàng như vậy, nhưng người đàn ông khởi xướng vẫn mỉm cười nhìn cô bé, ung dung nói những lời tiếp theo:

 “…Đừng cố gắng mà lừa gạt người khác. Nếu em yêu cầu thứ gì đó không thuộc về mình, một đứa trẻ hư thì không phải lúc nào cũng được người lớn chiều chuộng đâu.”

 Giọng điệu cuối cùng lọt vào tai cô bé, rõ ràng là không có thái độ cứng rắn nào, nhưng lại nhẹ nhàng khiến sống lưng người khác ớn lạnh: 

 “Vậy nên, em có hiểu không?”

 Gloria: “…”

 Cô bé quanh năm sống trong chung cư Tình Yêu vốn đã quen với việc người khác phải sợ hãi khi đối mặt với mình, Gloria chưa bao giờ có được đãi ngộ bị người ta uy hiếp trần trụi như vậy.

 Sau khi vô thức co rúm lại, vì sự quật cường mà cô bé đã cố hết sức kìm lại, nhưng những giọt nước mắt mơ hồ chảy ra từ khóe mắt Gloria vẫn được ghi lại rõ ràng trong buổi phát sóng trực tiếp.

 Dấu ba chấm tràn đầy màn hình là sự khắc họa tâm lý chân thực nhất của tất cả người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.

 Sau một lúc, làn đạn nháy mắt bùng nổ.

 Aiz, không đúng, hình như tình tiết này có hơi sai sai phải không?

 Sao lại có cảm giác déjà vu về việc một tên xấu xa đang bắt nạt một bé gái nhỏ ngây thơ?

 Trong hai người, rốt cuộc ai nguy hiểm hơn?!!

 Dường như Trì Đình không nghĩ rằng mình đang đi ngược kịch bản, ném con búp bê đã bị chia thành nhiều mảnh trở lại ghế sofa trong phòng khách, nheo mắt lại, thản nhiên đút tay vào túi quần, khẽ mỉm cười nhìn cô bé đang hoang mang trước mặt:

 “Vậy, tối nay em còn cần anh giúp gì nữa không?”

 Gloria nén nước mắt đã chảy tới hốc mắt về, hiển nhiên cô bé cũng đã phản ứng lại, cô bé nhìn thẳng vào Trì Đình, mở to đôi mắt đã đỏ ửng.

 Tuy nhiên, ngoài việc trừng mắt giận dữ với Trì Đình, cô bé rõ ràng không thể làm gì được.

 Trì Đình nhận thấy mức độ thiện cảm của đối phương đột nhiên hung hăng giảm xuống【-50】, anh nhìn thanh thiện cảm từ màu trắng chuyển sang màu cam, chậm rãi nhướn mày.

 Anh chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ hành động nào của Gloria, và sau khi xác nhận đối phương không có ý định tấn công, cuối cùng cũng buông lỏng viên đá kỳ lạ trên cổ ra.

 Hiện tại hết thảy đều chứng minh được rằng suy đoán của anh là đúng.

 Tuy Trì Đình không biết tại sao Gloria lại đến tìm anh, nhưng vì quy tắc là điều quan trọng nhất trong thế giới phó bản này, điều đó có nghĩa chỉ cần anh không vi phạm quy tắc trò chơi, Gloria, với tư cách là một NPC, không có biện pháp gì để đối phó với anh cả.

 ––––Dù – có – tức – giận – cũng – không – thể – làm – gì – được.  

 Chỉ có thể nói, một khắc kia khóe miệng Trì Đình cong lên quá rõ ràng, khiến cô bé cảm nhận được sự khiêu khích rõ ràng hơn, vẻ mặt Gloria bỗng trở nên càng thêm hung dữ và điên cuồng.

【 …Tôi có cảm giác như NPC sắp tức đến nổ tung. 】

【 Ông nói đúng, vừa rồi tôi thậm chí còn có ảo giác cơn tức giận trên đầu Gloria nổ tung thành một đám mây hình nấm luôn ấy. 】

【 Ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó tôi lại sinh ra cảm tình trìu mến với một NPC. 】

【 Nhưng làm sao người mới này biết mình vẫn đang trong thời gian an toàn? 】

【 Kệ cậu ta làm sao biết được, mấy người thực sự không lo lắng về người đó chút nào sao? Nhìn thời gian này…】

【 Chết tiệt, đúng rồi! Người mới này còn lề mề gì nữa, mau quay về đi!!! 】

 Đương nhiên, trong phó bản không thể nhìn thấy được nội dung làn đạn, nhưng làm các người chơi vui mừng chính là, Trì Đình hiển nhiên không có ý định tiếp tục chơi với Gloria, sau khi xác nhận được tin tức mình muốn, anh không có hứng thú mà chuẩn bị về phòng.

 Tuy nhiên, đúng lúc này, đột nhiên có tiếng thang máy chạy lên truyền khắp không gian trống trải.

 Trì Đình nhận thấy vẻ mặt tức giận của Gloria trong nháy mắt chuyển thành vẻ mặt ảm đạm hoảng sợ, cô bé ngước mắt bối rối nhìn về phía thang máy, rơi vào tầm mắt anh chính là những con số liên tục nhảy lên, trông cực kỳ quỷ dị dưới ánh sáng mờ ảo.

 1, 2, 3…

 6,7…9,10…

 Tuy không thể nhìn thấy những dòng【Chạy mau】lấp đầy màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp nhưng trực giác nhạy bén của anh đã khiến Trì Đình bình tĩnh lùi lại một bước, một tay đặt trên cánh cửa, trong suốt quá trình anh luôn dán mắt về phía lối vào thang máy——

 Chỉ cần cảm nhận được bất kỳ mối nguy hiểm nào, anh sẽ không ngần ngại nhốt Gloria ngoài cửa rồi rút lui về căn hộ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp