Xin Hãy Tuân Thủ Quy Tắc Trò Chơi

Chương 6: Chung Cư Tình Yêu (6)


2 giờ

trướctiếp

Tóm tắt: Cái bút nhớp nháp quẩn quanh người anh như một con rắn độc.

Tác giả: Thanh Mai Tương

Editor: Ace_wlfz

 Khi tin tức được truyền ra, trong thời gian ngắn số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Trì Đình tại phó bảnChung Cư Tình Yêuliên tục tăng nhanh. 

 Chẳng bao lâu sau, lượng người xem đã tăng gấp đôi so với con số 500 trước đó ------ nếu bạn bắt đầu thực hiện một số thống kê không đầy đủ, thì bạn vẫn có thể thấy rằng hầu hết bọn họ đều đến để xem người mới này sẽ chọn cách gì để tìm đường chết trong hoàn cảnh nguy hiểm này.

 Khi Trì Đình xuất hiện ở cửa phòng 1203 với bộ trang phục giản dị, trong tay xách theo hai túi nguyên liệu, anh chẳng hề biết được đang có bao nhiêu ánh mắt với cảm xúc phức tạp đang đổ dồn vào mình.

 Ánh nắng bên ngoài xuyên qua ô cửa sổ nhỏ mở trên tường, chiếu lên người anh một lớp hào quang dịu nhẹ, nếu chúng ta không biết gì về hoàn cảnh nguy hiểm sắp tới thì nhìn ở bất kỳ góc độ nào thì cũng đủ gọi đây là một bức tranh vô cùng đẹp đẽ và ấm áp. 

 Giây tiếp theo, cửa phòng 1203 được đẩy ra từ bên trong, Trì Đình ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Nguyệt Nhận một tay đỡ cửa, tay còn lại đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi không biết từ đâu ra, y mỉm cười làm động tác mời: 

 “Hoan nghênh đến chơi.”

 Lúc đang chuẩn bị bước vào, Trì Đình còn ngước lên nhìn lần nữa, chẳng hiểu sao anh lại chắc chắn rằng chiếc kính của người đàn ông này chẳng hề có tác dụng thực sự, nó chỉ đơn thuần dùng để trang trí.

 Sau khi vào cửa, Trì Đình thuận tay đặt túi nguyên liệu lên bàn ăn rồi liếc nhanh bố cục xung quanh.

 Trước đây anh đã từng đến phòng 1201 - nơi nữ người mẫu sống, có thể nói rằng nơi đó có phong cách trang trí hoàn toàn khác hẳn với ngôi nhà kia của anh.

 Để so sánh mà nói, tuy phòng 1203 ở đây có cách bài trí khác biệt nhưng nó lại được trang trí theo phong cách rất giống với phòng 1202 của anh.

 “Thấy thế nào? Cậu có thích phong cách trang trí của nhà tôi không?”

 Nguyệt Nhận đã chú ý đến hành động của Trì Đình kể từ khi anh bước vào. Ánh mắt y giống như một bàn tay vô hình, trong thoáng chốc, từng tấc da thịt của Trì Đình giống như bị sờ soạng một lần từ trên xuống dưới.

 Loại cảm giác này giống như đang ngắm nghía một vật sỡ hữu lúc nào cũng có thể chơi đùa cùng mình.

 Trì Đình quan sát xong, quay người nhìn sang: “Rất không tồi.”

 Dừng một chút, anh chỉ vào chiếc túi nguyên liệu trên bàn ăn: “Tôi không có quà gì thích hợp cho lần đầu đến thăm. Nếu chúng ta đều chưa ăn trưa, không biết anh có muốn cùng ăn với tôi không?” 

 Khóe miệng Nguyệt Nhận nhếch lên vẻ thích thú: “Cậu muốn tự mình nấu ăn cho tôi à?” 

 Ngay sau đó Trì Đình nhìn thấy một màn hình ảo xuất hiện trước mắt mình.

Tên nhiệm vụ: Bữa trưa tình yêu.     

  Giới thiệu nhiệm vụ: Nguyệt Nhận, người quanh năm luôn phải thức thâu đêm để tăng ca, là một chàng trai - “xã súc” đáng thương làm người khác phải đau lòng. Anh ấy có phần sợ hãi xã hội và hiếm khi có cơ hội ra ngoài xã giao, thật vất vả mới có được một ngày nghỉ. Bạn có sẵn lòng nấu một bữa trưa tràn đầy tình yêu thương cho anh ấy không? 

  Phần thưởng nhiệm vụ: Độ thiện cảm của Nguyệt Nhận +100.

  Hiệu ứng ẩn: Không biết (???).

  Bạn có chắc chắn muốn nhận nhiệm vụ không? Có hay không.】

 Trì Đình cũng không ngờ rằng cách kích hoạt nhiệm vụ công lược này còn khá có tình người, nhưng hình như đã xảy ra chút trục trặc nào đó trong chương trình nội bộ rồi.

 “Bữa trưa tình yêu” còn chưa tính, cái gì mà chàng trai trẻ đáng thương làm người khác phải đau lòng, cái gì mà một người sợ hãi xã hội? Sự hiểu biết của hệ thống này về các thuộc tính của NPC nhà họ hình như cũng quá thiên vị đi.

 Trì Đình thấy phần thưởng độ thiện cảm lần này rất hào phóng, anh liền không chút do dự lựa chọn tiếp nhận, nhìn về phía Nguyệt Nhận nở ra nụ cười gió xuân như thường ngày: “Đương nhiên, chẳng qua tôi cần mượn bếp nhà anh một chút.”

 Nguyệt Nhận làm một động tác mời.

 Phòng bếp ở phòng 1203 được thiết kế theo không gian mở.

 Nguyệt Nhận ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hơi ngước mắt lên một chút là có thể nhìn thấy được bóng người đang bận rộn trong bếp.

 Làn gió nhẹ làm lay động rèm cửa sổ, mở đường cho những tia nắng nhảy múa trên mặt đất.

 Mùi thơm của thức ăn dần dần lan ra, lấp đầy mọi ngóc ngách trong căn phòng, thỉnh thoảng, người đầu bếp có vẻ hơi vội vàng, tiếng động mà người nọ phát ra làm người đàn ông trên ghế sofa phải ngước lên nhìn một cái.

 Từ những hình ảnh được chiếu trong phòng phát sóng trực tiếp, mỗi một khung hình dường như đều đang cố gắng hết sức mình để toát lên dáng vẻ xinh đẹp nhất của cuộc sống, mà ở một không gian hoàn toàn trái ngược khác là cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy làn đạn----

【 Nấu ăn! Cậu ta thế mà lại có thể chạy đi nấu ăn cho NPC đấy! Đây là thiết lập hiền thê lương mẫu gì thế. Tôi thực sự đã khóc chết đây! 】

【 Tôi biết ông muốn khóc, nhưng tạm thời ông đừng khóc, dù sao không lâu nữa chủ phòng sẽ khóc trước. 】

【 Ra tay rồi, biết ngay tên đó nhịn không được liền muốn động thủ mà! 】

【 Mau ngước lên nhìn đi! Thức ăn như vậy đã được nấu hẳn hoi rồi! Tôi xin cậu hãy nhanh chóng ngước lên nhìn đi, trời ạ!!! 】

 Trong lúc làn đạn đang điên cuồng chạy loạn, từ màn hình của phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy được cái bóng dưới chân Nguyệt Nhận không biết từ khi nào đã lặng lẽ kéo dài thành một độ cong cực kỳ vặn vẹo, xé ngang qua tia nắng đang xuyên qua ô cửa sổ, giống như một con rắn độc dính nhớp, đang từng chút lan tràn về phía chân người đàn ông trong bếp.

 Mỗi lần tấm màn lay động đều giống như một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, người thợ săn đang im hơi lặng tiếng, đã bắt đầu muốn lộ ra răng nanh rồi nhưng con mồi mà y nhắm đến vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới mỹ thực của riêng mình.

 Không thể không nói, vẻ mặt hết sức chuyên chú của Trì Đình xác thật rất có tính mê hoặc, anh thản nhiên buộc nửa mái tóc dài của mình thành chùm ra sau đầu, sợi dây chuyền dưới chiếc chocker quanh cổ chuyển động nhịp nhàng theo từng động tác của anh. 

 Khói bếp bao trùm lấy anh, như thể ngăn cách anh trong một thế giới riêng biệt.

 Mà ngay trong thế giới đó, tại thời khắc này, đột nhiên bị một kẻ ngoại lai xâm nhập.

【 Toang rồi, bây giờ nó đang chuẩn bị bò lên kìa! 】

 Cùng với những bình luận đang chạy qua đến nỗi lấp kín cả màn hình, lưỡi “con rắn độc” trên mặt đất cuối cùng đã cắn vào cái bóng dưới chân Trì Đình.

 Khi Trì Đình rủ mắt nhìn xuống, anh thấy vô số xúc tu xòe ra từ bóng đen dài và hẹp, trong chớp mắt đã quấn chặt lấy con mồi.

 Trong nháy mắt, anh có thể cảm nhận được một cảm giác nhớp nháp đặc biệt chạy lên từ lòng bàn chân, ngay tức khắc nó đã lan ra khắp cơ thể anh.

 Anh hoàn toàn bị giam cầm bởi một thế lực vô hình.

 Giống như cái bóng của chính anh, Trì Đình cảm giác được mình bị vuốt ve, bị chạm vào một cách mãnh liệt và rõ rệt.

 Nước trong nồi đã bắt đầu sôi trào, tiếng nước ùng ục trở thành biến động duy nhất giữa không gian yên tĩnh này.

 Một lúc lâu sau, Trì Đình thu hồi lại vẻ mặt có chút kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn: “Đây là trò đùa vui của những người hàng xóm với nhau à?”

 “Đương nhiên, cậu có thể nghĩ như vậy.” Nguyệt Nhận đã đổi một tư thế tương đối thoải mái khác dựa vào trên ghế sofa, có chút thất vọng khi thấy phản ứng của Trì Đình.

 Cộng với đêm qua, đây là lần thứ hai y không nắm bắt được cảm xúc sợ hãi trên người này.

 Y nhìn thẳng vào Trì Đình, vẻ thất vọng trên mặt dần dần chuyển sang tò mò: 

 “Bước đầu tiên để nâng cao tình cảm giữa láng giềng với nhau là chia sẻ thông tin. Hiện tại tôi cực kỳ muốn biết, điều gì mới có thể khiến cậu cảm thấy sợ hãi đây, Trì tiên sinh?”

 Trong lúc nói chuyện, cái bóng dưới chân Trì Đình đang thong thả bò lên trên.

 Những xúc tu vô hình xoa nhẹ theo sườn mặt anh, cùng với cảm giác đau như kim đâm, một vết thương nhỏ không hề báo trước xuất hiện trên mặt Trì Đình.

 Vết máu bị rỉ ra bị đầu ngón tay của Nguyệt Nhận từ xa đón lấy, đưa lên miệng y như đang phẩm trà, y liếm từng chút một đến khi không còn, động tác như vậy càng khiến màu đỏ thẫm trên cánh môi y đậm hơn, mọi biểu cảm đều như đang chứng minh rằng, y thực sự rất muốn tìm câu trả lời từ tận đáy lòng:

 “…Đau, hay là cái khác nhỉ?”

 Vết thương do cái bóng để lại mỏng như cánh bướm. Khi tầm nhìn ngoại vi của Trì Đình lướt qua, nơi vừa chảy máu đã bắt đầu kết vảy.

 Trong hoàn cảnh thế này, anh thậm chí còn thực sự rất nghiêm túc mà suy nghĩ: 

 “Thật ra tôi cũng rất tò mò về vấn đề này. Nói thật, đã lâu rồi tôi không cảm nhận được cảm xúc mà anh nhắc đến, có lẽ là vì liên quan đến tính chất công việc của tôi đi.”

 Nguyệt Nhận: “Tính chất công việc?”

 Trì Đình: “Chủ đề này trong thời gian ngắn không thể nói rõ, để hôm khác chúng ta tìm được thời gian rồi tiến hành thảo luận kỹ càng hơn nhé.”

 Nguyệt Nhận có chút nghiền ngẫm rồi nghiêng đầu: “Hôm khác?”

 “Bởi vì bây giờ thực sự không phải là thời điểm thích hợp.” 

 Trì Đình ra hiệu nhìn vào nồi nước đang sôi: “Thức ăn đối với con người là quan trọng nhất(*), mỗi nguyên liệu đều phải trải qua rất nhiều công đoạn phức tạp mới có thể trở thành một món ăn ngon, nếu chỉ vì bỏ lỡ thời gian nấu ăn tốt nhất, mà ảnh hưởng tới hương vị thì quả thực rất lãng phí.”

    (*) câu gốc “Dân dĩ thực vi thiên”: “Dân lấy ăn làm trời” (nghĩa hẹp), giải thích thêm “Dân lấy miếng ăn làm trọng, nên muốn trị dân trước hết phải làm cho dân no ấm vì dân đói thì nước loạn”.

 Phòng phát sóng trực tiếp hiện lên một chuỗi dấu chấm lửng.

 Đm, đây là lời thoại kiểu gì thế? Nếu không biết, tôi còn tưởng bản thân đang ở trong một kênh ẩm thực nào đấy đó đấy trời!

 Thế mà, sau một hồi im lặng, Nguyệt Nhận thực sự bật cười: “Cậu có chắc sẽ đến gặp tôi vào một ngày khác không?”

 Trì Đình cười: “Đương nhiên, tôi khẳng định.”

 Nguyệt Nhận nhướn mày, búng tay một cái, trong nháy mắt toàn bộ bầu không khí u ám xung quanh đều biến mất theo bóng đen không còn sót lại chút gì.

 Người xem: ???

 Như vậy cũng được!?

 Trì Đình đã có thể lấy lại thời gian nấu ăn tốt nhất như mong muốn, anh bắt đầu bước vào giai đoạn nấu tiếp theo một cách có ngăn nắp và trật tự.

 Trong khoảng thời gian này, anh có thể cảm nhận được Nguyệt Nhận đang chậm rãi đi về phía sau anh. 

 Trong gang tất, Trì Đình có thể cảm giác được rõ ràng tầm mắt rơi xuống sau lưng mình.

 “Nếu đồ ăn cậu nấu không khơi dậy sự mong đợi của tôi, thì cậu định làm gì đây?”

 Từ giọng điệu của y, vị được gọi là xã súc kiêm sợ hãi xã hội đã được hệ thống chứng nhận này dường như rất tò mò về vấn đề này.

 Trì Đình không có ngừng thao tác trên tay, anh liếc nhìn viên đá đỏ trên ngực đầy ẩn ý: “Đương nhiên còn có biện pháp khác.”

 “Ồ?” Lời nói Nguyệt Nhận như tơ: “Biện pháp khác? Nếu không thì, hiện tại cậu cho tôi xem một chút, thế nào?”

 Thấy người này rõ ràng lại bị gợi lên hứng thú, Trì Đình bước sang bên cạnh dẫm xuống, vừa lúc giữ chặt bóng đen đang muốn thử lại.

 Anh quay đầu lại, khi bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Nhận, giọng điệu của anh dần trở nên mềm mại, dỗ dành nói: “Tôi đã nói với anh rằng là một ngày khác tất nhiên sẽ là một ngày khác. Hơn nữa, ăn đồ ăn tôi làm nhất định sẽ khiến anh cảm thấy vui vẻ.”

 Ánh mắt họ giao nhau giữa không trung, cuối cùng Nguyệt Nhận có chút hậm hực mà thu lại những xúc tu bóng tối đã lần nữa bám lấy bên người Trì Đình, lười biếng lẩm bẩm: “Tâm trạng vui vẻ à…Có lẽ, gần đây tôi thực sự nên xin một kì nghỉ phép dài hạn nhỉ.” 

 Trì Đình không tỏ ý kiến, dùng cùi chỏ chạm vào Nguyệt Nhận ra hiệu cho y mau tránh ra, sau đó bắt đầu dọn thức ăn ra đĩa ở một khoảng trống vừa đủ. 

 Nguyệt Nhận cười khẩy và ngồi thẳng vào bàn ăn.

 Về phần cảnh tiếp theo, chỉ có thể nói có chút quá mức ngoài dự đoán, dẫn đến màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp im lặng hồi lâu, dần dần cũng có bình luận bắt đầu chạy qua.

   【 Có phải trong thời gian này tôi đã bỏ lỡ một số buổi khai đoàn nào sao. Ai có thể cho tôi biết, Nguyệt Nhận hắn…trước đây có bao giờ dễ nói chuyện đến vậy không? 】

   【 Điều này có nghĩa là khi gặp Nguyệt Nhận, bạn chỉ cần nấu ăn cho hắn? Chết tiệt, tôi đã học được rồi, tôi sẽ nhớ kĩ điều này! 】

   【 ??? Có thật là do nấu ăn không? 】

   【…Liệu một người không biết nấu ăn như tôi có thể được cứu nếu bị phân vào phó bản này không? 】

   【 Nhưng không thể không nói, người mới này thực sự trông không hề sợ hãi chút nào! Vừa rồi ngay cả mí mắt còn không chớp một cái, tố chất tâm lý này cũng quá mạnh mẽ đi! 】

   【 Số ID của cậu ấy là gì? Nếu có thể thông quan được phó bản này, tôi sẽ chú ý đến cậu ấy. 】

 Xác thật Trì Đình cũng không có nhiều cảm xúc sợ hãi quá mãnh liệt.

 Dựa theo thói quen làm việc thông thường của mình, đầu tiên anh sẽ chọn cách đàm phán tương đối nhẹ nhàng, nếu đối phương dầu muối không ăn thì anh chỉ còn cách sử dụng một phương pháp khác, có điều anh không thích lắm - giải quyết bằng bạo lực.

 Nhìn chung Trì Đình không thích bạo lực khi đối mặt với những nhân loại khả ái này.

 Vì vậy, anh rất vui mừng khi người đàn ông trước mặt cuối cùng đã đưa ra lựa chọn khiến anh vừa lòng, mặc dù người đàn ông này là NPC nhưng y quả thực có hơi thở của con người mà anh thích.

 Giờ ăn trưa vui vẻ nhanh chóng kết thúc.

 Trì Đình thấy rõ ràng, độ thiện cảm trên đầu Nguyệt Nhận tăng thêm【100】, sau đó, ngạch trắng ban đầu dần dần được nhuộm một lớp màu xanh lá cây tràn đầy sức sống.

 Trước khi đến đây, anh không hề biết rằng mức độ thiện cảm của NPC tưởng chừng như khó tính này lại có thể đạt đến cấp màu xanh chỉ sau một bữa ăn.

 Điều này khiến nụ cười của Trì Đình càng thêm chân thành khi nhìn Nguyệt Nhận.

 Nói thế nào nhỉ, hơi ngoài dự đoán và dễ dụ.

 Vậy bước kế tiếp, anh chỉ cần tăng thêm độ thiện cảm với nữ người mẫu ở phòng 1201 là có thể tự do di chuyển ở các khu vực tầng trên và tầng dưới. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp