Xin Hãy Tuân Thủ Quy Tắc Trò Chơi

Chương 3: Chung Cư Tình Yêu (3)


1 tuần

trướctiếp

Tóm tắt: Anh ơi, con búp bê của em bị mất rồi.

Tác giả: Thanh Mai Tương

Editor: Ace_wlfz

 Trì Đình không hề biết rằng, mình trong mắt người xem đã trở thành một kẻ xui xẻo chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

 Anh nhanh chóng bị Ly Thao kéo vào trong một nhóm khác, lúc đầu chỉ có hai người bọn họ, sau đó những người chơi khác lần lượt cũng bị kéo vào.

 Xuất phát từ lời cảnh báo của kỹ năng cá nhân của bản thân, ban đầu Ly Thao thật sự cũng không muốn liên quan gì đến Lý Hậu và đám bạn bè của gã ta. 

 Nhưng, một khi loại chuyện này về sau bị phát hiện, sẽ chỉ khiến cậu dễ bị ghét hơn. Cuối cùng, Ly Thao vẫn quyết định đem toàn bộ người chơi tập hợp lại.

 Sau đó, Ly Thao nhanh chóng thành lập một nhóm độc lập mới, quá trình này diễn ra rất lưu loát, có vẻ đây không phải là lần đầu tiên cậu làm việc này.

 Sau khi Trì Đình liên tiếp xác nhận mấy lời mời kết bạn, trong nháy mắt đã phát hiện, mình đã tham gia thêm vài nhóm nhỏ, không nhịn được mà cười một tiếng.

 Mặc dù hiện tại phó bản chỉ còn tồn tại 11 người chơi, nhưng anh rất nghi ngờ, sau đêm nay, nhóm chat của các người chơi sẽ nhiều hơn con số 12.

 Quả nhiên, con người trong thời bình đều là những sinh vật vô cùng dễ thương!

 Tất nhiên, chẳng ai muốn vạch trần việc bí mật gia nhập riêng một nhóm nhỏ, cuộc trò chuyện giữa các nhóm người chơi, ai cũng đều tự ngầm hiểu mà không nói, họ đang bắt đầu trao đổi tin tức thu thập được trong phó bản ngày hôm nay.

 Một bên là【Đại gia đình ở chung cư Tình Yêu】có sự hiện diện của NPC, một bên khác là những người chơi đang sôi nổi thảo luận chiến lược thông quan【Nếu là người chơi, làm cách nào để xuống 20 tầng】, Trì Đình cứ như vậy nằm trên ghế sofa, lơ đãng lướt qua tin nhắn trò chuyện của cả hai nhóm.

 Chỉ có thể nói, những manh mối được cung cấp vào ngày đầu tiên thực sự ít đến đáng thương, so với những manh mối rời rạc khác. Hiện tại, Trì Đình càng tò mò hơn về vị khách ở phòng 1203 bên cạnh.

 Theo quan sát của anh, tất cả các NPC trong tòa nhà đều rất tận tâm với nhiệm vụ của mình. 

 Duy chỉ có y, mang thân phận “xã súc” không có ở nhà. Từ góc nhìn của một NPC mà nói, có thể gọi là “không làm việc đàng hoàng”.

 Trì Đình liếc nhìn đồng hồ trên tường.

 Dựa theo những gì các NPC kia nói, thời gian hàng ngày để ‘‘nô lệ xã hội’’ tan sở về nhà là sau 22 giờ, tức là vẫn còn hai tiếng nữa.

 Trì Đình chậm rãi dùng chiếc chăn nhung mềm mại quấn quanh thân mình, rồi lấy tư thế vô cùng thoải mái mà hãm sâu vào trong ghế sofa.

 Trì Đình hơi ngửa đầu lên, tầm mắt anh nhìn lên trần nhà hồi lâu, các thông báo tin nhắn nối tiếp nhau vang lên liên tục. 

 Trong bầu không khí yên ắng xung quanh anh, những âm thanh xuất hiện đột ngột đó trở nên càng to và rõ hơn.

 Không biết đã trôi qua bao lâu, anh cuối cùng cũng thu lại tầm mắt vô định của mình, phần cổ hơi cong lên, lộ ra chiếc cằm vừa mịn màng lại gợi cảm. Mỗi đường nét trên xương quai hàm anh bị kéo căng ra dưới những chuyển động như vậy. Rồi sau đó, nó đã từ từ thả lỏng trở lại bình thường.

 Trì Đình nhẹ nhàng kéo chiếc chocker trên cổ, toàn bộ gương mặt gần như bị vùi vào trong chăn nhung. 

 Anh có hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng liếc nhìn đồng hồ lần nữa: À, vẫn còn một tiếng nữa…

 Trước khi bị kéo vào phó bản này, Trì Đình mới vừa trải qua trận chiến ác liệt cùng dị chủng chi mẫu, đã ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ.

 Mãi đến lúc này, Trì Đình mới có thể thả lỏng một chút. Anh thực sự đã quá mệt mỏi rồi.

 Bất tri bất giác, thân ảnh trên sô pha đã không còn động tĩnh gì nữa, chỉ còn lại lồng ngực hơi phập phồng cùng với hơi thở nhẹ nhàng của anh ấy.

 Kim đồng hồ chậm rãi di chuyển. 

 Cuối cùng cũng chỉ đến 10 giờ.

 Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp gần như chết lặng——

【 Vãi, thế mà cậu ta vẫn có thể ngủ được? Tâm thái này có bao nhiêu lớn! 】

【 Nhưng nghĩ từ một góc độ khác…có lẽ ngủ quên là một điều tốt. 】

【…Quả thực, không thể phản bác. 】

【 Lúc này, đã gần đến giờ rồi phải không? 】

【 Nghe đi, hắn đang đến kìa! 】

 Trong không gian yên tĩnh này, từ hành lang bên ngoài cửa truyền đến tiếng thang máy mở ra.

 Giống như một chiếc lưỡi cưa cắt một nhát xuyên qua hư không, để lại giọng nói khô khốc và đứt quãng, làn đạn theo bản năng đều trở nên im lặng.

 “Cộp…cộp…”

 Tiếng bước chân thong thả vang lên quanh hành lang trống vắng, từng chút từng chút kéo dài đến cuối hành lang bên kia.

 Lúc khoá mật mã được mở ra, vang lên tiếng “tích tích” rất nhỏ.

 Cuối cùng, cùng với tiếng đóng cửa nặng nề, màn đêm trở về trạng thái yên tĩnh vốn có.

 Khi Trì Đình thức dậy, những tia nắng tươi đẹp đã len lỏi từ ngoài cửa sổ chiếu vào, để lại trên lớp chăn nhung của anh một lớp hơi ấm dịu dàng.

 Anh quay đầu nhìn về phía đồng hồ, vừa đúng 10 giờ, nhưng đương nhiên, đây rõ ràng là 10 giờ sáng.

 Từ những tin nhắn trong nhóm, không khó để nhìn ra tất cả các người chơi từ sáng sớm đều đang phấn khởi, mang khí thế ngất trời mà cống hiến hết mình cho sự nghiệp cao cả là giành được độ thiện cảm từ các NPC. 

 Có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra rất thuận lợi.

1602-Thường Hoà Phong: Tôi sắp kiếm đủ độ thiện cảm của hai NPC ở tầng 16 cùng với tôi đến trạng thái màu xanh rồi. Nếu tôi có thể duy trì tiến độ này, thì hẳn sẽ không mất quá nhiều thời gian để qua cửa! 】

 Trì Đình nhìn cái tin nhắn rất lạc quan vừa được gửi trong nhóm, hơi ngẩng đầu lên ngáp một cái.

 Tuy rằng, anh cũng rất kì vọng có thể thấy mọi người cùng nhau vui vẻ rời khỏi đây, nhưng trực giác nói cho anh biết trong hoàn cảnh có nhiều điều chưa rõ này, sớm hay muộn rồi cũng sẽ xảy ra chuyện.

 Trì Đình đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hơi dài của mình rồi xoay người bước vào phòng ngủ chính.

 Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp rất háo hức muốn được xem tân binh này đối mặt với người ở phòng 1203 sẽ như thế nào. Thật vất vả mới chờ đến khi người tỉnh lại, nhưng nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của anh đúng thật là khiến người ta gấp gáp không thôi.

 Sau đó, họ nhìn thấy Trì Đình tìm quần áo trong tủ đồ để thay, rồi đi vào phòng tắm.

 Ngay lập tức, màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp bị lấp đầy bởi khắp mosaic.

 Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: ???

 Ăn no xong liền đi ngủ, khi thức dậy còn nhớ tắm rửa, rồi chút nữa có phải muốn sắp xếp thêm một người massage không?

 Mịa nó, cậu ta đây là muốn đem cuộc sống vào chơi phải không?

 Trì Đình thật sự không ngại ở lại đây thêm vài ngày nữa.

 Không thể không nói, ngoài sự quỷ dị độc đáo do chính phó bản mang lại, thì mỗi ngóc ngách trong căn chung cư này đều tràn đầy sức sống. Mặc kệ là dãy quần áo rực rỡ muôn màu trong tủ, hay là trong phòng tắm tràn ngập hơi nóng mênh mông. Chắc hẳn đây là cuộc sống trong mơ của rất nhiều người.

 Chỉ cần bạn sống ở tận thế vài ngày, bạn sẽ không có khả năng chống lại cuộc sống với những ngày như này!

 Trì Đình vừa tắm vừa tự hỏi bước kế tiếp, bộ dáng anh không vội không vàng, như thể không nhìn ra được, mình đang ở trong một hoàn cảnh tương lai không xác định.

 Vòng chocker trên cổ đã được tháo xuống, viên đá đỏ treo trên đó bị hơi nước bao phủ, toả ra thứ ánh sáng khác thường.

 Dòng nước ấm từ từ chảy xuống làn da anh, rửa sạch từng ngóc ngách trên cơ thể anh, từ cằm đến xương quai xanh, sau đó thấm đẫm phần eo của anh từng chút một, mái tóc dài ướt đẫm dính vào một bên gáy, để lại một cảm giác sảng khoái, tỉnh táo mát mẻ trong làn khí nóng này.

 Tắm xong, Trì Đình từ trong phòng tắm đi ra, lúc lướt qua gương, anh có thể nhìn thấy đầy những vết sẹo lộn xộn trên người mình.

 Ngoài ra còn có một hình xăm với hoa văn kỳ lạ ở vai trái nơi gần xương quai xanh, nó xiêu xiêu vẹo vẹo không nhìn ra được là hình gì, chỉ để lại một vết đỏ sậm, thoạt nhìn như thể có ai đó đã để lại một huyết lệ trên người anh.

 Trì Đình liếc nhìn rồi quay đi, vén mái tóc dài hơi ẩm sang một bên, không chút cẩu thả mà mặc từng lớp quần áo vào, thời điểm anh đẩy cửa bước ra ngoài, toàn bộ màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp vốn đang tràn ngập mosaic, cuối cùng cũng đã trở lại bình thường.

 Khán giả vốn còn định chửi bới một phen thì đã bị choáng ngợp trước hình ảnh mỹ nhân vừa tắm xong, sau đó, cuối cùng thì bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, khi thấy vị người mới này rốt cuộc cũng nhớ ra rằng có một thứ gọi là nhiệm vụ công lược.

 Trong khoảng thời gian này, quý ngài nô lệ tư bản ở phòng 1203 kia đã đi làm rồi nên Trì Đình chỉ có thể gõ cửa phòng 1201 bên cạnh.

 Không bao lâu sau cánh cửa được mở ra, lộ ra là một khuôn mặt cực kỳ gợi cảm và quyến rũ.

 Từ thông tin thu thập được từ nhóm chủ sở hữu, người phụ nữ này tên Kiều Mai, là một người mẫu nổi tiếng, dù chỉ nhìn qua kẽ hở của cánh cửa đang khép hờ, cũng khó có thể che giấu được sức hút độc đáo toát ra từ dáng người thướt tha của cô ta.

 Lúc đầu trên gương mặt của cô ta còn đang lộ ra vẻ không vui vì bị quấy rầy, nhưng khi nhìn rõ bộ dáng Trì Đình, thì chỉ còn lại ý cười ôn hòa: 

 “Ồ, cậu là hàng xóm mới chuyển tới của tôi à?”

 Rõ ràng là một ánh mắt xinh đẹp đang mỉm cười, nhưng anh rõ ràng nhận thấy có một tia lạnh lẽo khi nhìn vào người mình.

 Trì Đình vẫn như cũ treo lên nụ cười ôn hòa và hiền lành, anh rủ mắt xuống, mặt không chút biến sắc mà hoàn thành việc dò xét.

 Giống với cảm giác mà cô bé ngày hôm qua mang lại cho anh, nhưng điểm khác biệt duy nhất là Trì Đình dường như có thể thấy được một chút nhân tính từ người phụ nữ này.

 Dù nói thế nào thì nó cũng có chút hương vị mà anh thích nên việc giao tiếp không phải là vấn đề gì lớn.

 Trì Đình liếc mắt một cái rồi lập tức thu lại, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợi sóng: 

 “Xin chào, tôi tên Trì Đình, cô cũng có thể gọi tôi là Tiểu Đình. Từ giờ chúng ta sẽ là hàng xóm, nếu cần giúp đỡ, cô luôn có thể đến tìm tôi.”

 “Giúp đỡ à…” Khóe miệng của nữ người mẫu hơi nhếch lên, theo động tác này, càng làm nụ cười quyến rũ của cô ta thêm chút quỷ dị. 

 “Đèn treo trong phòng khách nhà tôi hỏng rồi, cậu có thể giúp tôi sửa nó không?”

 Cô ta vừa dứt lời, một bảng giao diện ảo quen thuộc hiện lên trước mặt Trì Đình.

Tên nhiệm vụ: Sửa đèn treo.

  Giới thiệu nhiệm vụ: Kiều Mai, người thường xuyên đi khắp các sàn catwalk trên thế giới, thực chất là một người đẹp ngốc nghếch điển hình, với kỹ năng sinh hoạt gần như bằng không, cô luôn gặp rắc rối bởi những việc rất bình thường. Xem này, cô ấy lại bất cẩn làm hỏng chiếc đèn treo trong nhà. Bạn có thể giúp cô ấy sửa nó được không?

  Phần thưởng nhiệm vụ: Độ thiện cảm của Kiều Mai +20.

  Hiệu ứng ẩn: Không biết (???).

  Bạn có chắc chắn muốn nhận nhiệm vụ không? Có hay không.】

 Không giống như lần trước, lần này Trì Đình không chút do dự mà chọn【Có】.

 Sau khi nghe lời đáp ứng của anh, nữ người mẫu có vẻ rất vui, nghiêng người sang một bên để anh vào nhà.

 Trì Đình vừa bước vào bên trong, vừa quan sát cách trang trí và bố cục căn hộ.

 Bên trái cửa vào là nhà bếp, phía trong là phòng khách nơi họ sẽ đến, dọc theo hai bên hành lang được kéo dài vào bên trong, chắc là phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách. Nhìn qua cách bố trí này có vẻ rất truyền thống và đơn giản.

 Trì Đình cao 1m82, chỉ cần bước lên ghế là có thể chạm tới đèn treo, quá trình sửa chữa cũng rất nhẹ nhàng.

 Ngay lúc anh bật nguồn điện lên, anh nhìn thấy rõ ràng thanh tiến trình phía trên đầu của người mẫu nữ này nhảy về phía trước một khoảng nhỏ, giá trị thiện cảm +20.   

 Từ trước đến nay đã đụng phải hai nhiệm vụ, xem thử về cơ bản thì đều không quá khó khăn.

 Bởi vậy có thể thấy, trong trò chơi này, cách để vượt phó bản hình như đều không liên quan gì đến thể lực mạnh hay yếu của người chơi.

 Trì Đình cất dụng cụ sửa chữa xong, quay người lại, bắt gặp ánh mắt trực diện của nữ người mẫu. 

 Anh cảm thấy như có một loại cảm giác có một đôi bàn tay vô hình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, vô cùng dính nhớp.

 Nhìn từ góc độ này, một nửa cơ thể của nữ người mẫu bị bóng tối bao phủ, khiến đôi mắt kia của cô ta đặc biệt thâm thuý, khóe miệng cong lên ngày càng rõ ràng:

 “Sao vậy, còn có vấn đề gì nữa à?”

 Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, bầu không khí xung quanh cũng trở nên giảm xuống vài độ.

 Toàn bộ không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở, nói chính xác hơn thì chỉ còn lại tiếng thở của Trì Đình.

 Nhưng mà giây tiếp theo, anh lại tiếp tục nở nụ cười như gió xuân: “Đã sửa được rồi, sao còn vấn đề gì nữa.”

 Anh rất tự nhiên bước xuống ghế, đưa dụng cụ trên tay cho nữ người mẫu, còn không quên tri kỷ mà nhắc nhở: 

 “Chẳng qua, tôi bình thường đều không làm công việc này, có thể sẽ xử lý không được tốt. Nếu sau đó đèn lại bị hỏng, cô có thể đến nhà bên cạnh, gõ cửa tìm tôi bất kì lúc nào.”

 Nói xong, anh chậm rãi chớp mắt, không quên nói: “Có thể phục vụ cho hàng xóm, là vinh hạnh của tôi.”

 Trước thái độ quá thẳng thắn và thành khẩn như vậy, thái độ của nữ người mẫu cũng dịu đi, cười lên trông như đóa hồng nở rộ giống như tên cô vậy: 

 “Yên tâm, sau này chắc chắn sẽ có nhiều chuyện phiền toái nhờ đến cậu.”

 Cô yên lặng nhìn Trì Đình, trong mắt tràn đầy lưu luyến: “Ai nói, tôi thích khuôn mặt của cậu đâu.”

 Lời cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào tai anh, âm thanh cuối cùng còn sót lại tựa như những sợi chỉ vô hình, từ mọi hướng đâm thẳng vào màng nhĩ, giống như kim đâm vậy.

 Trì Đình liếc nhìn cô, tạm biệt rồi rời đi, không chút dao động.

 Cho đến khi anh trở về nhà, sau khi đóng cửa lại, nụ cười thân thiện vừa nãy trên mặt anh thoáng chốc biến mất, đôi mắt hơi cụp xuống che đậy vẻ bình tĩnh không gợn sóng dưới đáy mắt.

 Mở nhóm chat trong điện thoại ra xem, mọi người vẫn đang chia sẻ tiến độ nhiệm vụ mà mình mới hoàn thành, có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra khá suôn sẻ.

 Nhưng càng trông như thế, lại khiến cho mọi thứ càng thêm kỳ lạ.

 Trong nửa ngày tiếp theo, cửa phòng Trì Đình bị gõ ba lần, mỗi lần, nữ người mẫu đều viện đủ lý do khác nhau để tìm kiếm sự giúp đỡ đơn giản từ ​​anh.

 Tất cả những điều này theo quy tắc thì có vẻ rất bình thường, nhưng ân cần như vậy không hiểu sao lại khiến Trì Đình có cảm giác dường như “cô nàng” này còn sốt ruột về độ thiện cảm hơn cả anh.

 Mãi đến hơn 9 giờ tối, hết thảy mọi thứ mới trở lại vẻ yên tĩnh.

 Xem thống kê tiến độ trong nhóm chat, trong thời gian ngắn đã có người đã thuận lợi hoàn thành công lược hai NPC cùng tầng, tập thể đều hiển thị tên màu xanh, điều này có nghĩa là họ đã có được quyền hạn sang khu vực mới.

【 7 ngày! Không, tôi cảm thấy mình có thể thuận lợi ra ngoài trong vòng chưa đến 7 ngày! 】

【 Nếu cùng nhau hợp tác chắc chúng ta có thể sẽ ra ngoài sớm hơn nữa. 】

【 Hôm nay cụ bà nhà bên còn tặng tôi một sọt trứng gà, mối quan hệ hàng xóm của chúng tôi càng thêm bền chặt. 】

【 NPC nhà bên cạnh tôi cũng vậy, là một đứa nhóc nhỏ, dễ dụ đến mức tôi không ngưng được, có khi đem nhóc này bán, nhóc ấy còn đang giúp tôi đếm tiền ấy chứ. 】

【 Lần đầu chơi trò chơi kiểu này, cảm giác như đơn giản hơn nhiều so với những cái trước tôi từng gặp. 】

【 Mặc dù ánh mắt của những NPC này luôn khiến tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng ít nhất vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, hy vọng về sau sẽ không xuất hiện biến cố gì.】

【 Câm miệng! Đừng có kỳ vọng mấy thứ vô ích! Tôi rất sẵn lòng tiếp tục với tiến độ hiện tại! 】

 Từ tin nhắn thôi thì khó biết được mọi người có thật sự lạc quan được như vậy hay không, hay chỉ đơn thuần là đang cổ vũ bản thân bằng cách động viên. 

 Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất sự tích cực hướng về phía trước cũng có tác dụng làm lòng người thêm phấn chấn. Tất cả mọi người đều đang chăm chỉ, cố gắng hết sức mình để thông quan.

 Trì Đình không tham gia nhóm trò chuyện, đầu ngón tay anh chậm rãi chạm vào viên đá vô danh trên ngực.

 Sau ngày hôm nay, tuy nội dung nhiệm vụ đơn giản gần như cho, nhưng cách nhìn của nữ người mẫu này quá lộ liễu, nếu cô ta thật sự là một con người, bị nhìn chằm chằm như vậy kỳ thật cũng không sao. 

 Nhưng bị thứ gì đó nhìn chằm chằm mà lại không biết thứ đó là gì, làm anh luôn có cảm giác khó chịu vô cớ.

 Trì Đình hoạt động bả vai một chút, đứng dậy khỏi ghế sofa.

 Đang lúc anh đang chuẩn bị trở về phòng ngủ chính đánh một giấc thì bên tai lại vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, khiến anh đột nhiên dừng lại.

 Trì Đình liếc nhìn đồng hồ trên tường. 

 Vừa đúng 10 giờ.

 Chẳng lẽ, quý ngài nô lệ tư bản kia đã trở lại?

 Nghĩ vậy, Trì Đình cũng hạ thấp tiếng bước chân, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.

 Tuy nhiên, thứ anh nhìn thấy vẫn là một hành lang nhỏ trống trải. 

 Trì Đình không hề động đậy vì anh rất chắc rằng mình không có khả năng nghe nhầm.

 Trong sự im lặng kéo dài, cuối cùng cũng có thứ gì đó mơ hồ lắc lư bên dưới tầm nhìn anh. 

 Thứ kia trông có chút lùn, thật vất vả mới có thể vươn lên từng chút một trong một tư thế kỳ lạ.

 Cho đến khi Trì Đình thấy một đôi mắt trống rỗng như vật chết, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

 Ánh đèn phía trên hành lang bất chợt lập loè, Trì Đình chậm rãi chớp mắt. 

 Nó không còn là ánh sáng trắng ban đầu nữa mà là một màu xanh lục âm u quỷ dị.

 Và dưới luồng ánh sáng như vậy, cuối cùng anh cũng thấy rõ bóng người trước cửa.

 Gloria.

 “Anh ơi, em không tìm thấy búp bê nữa. Anh có thể giúp em tìm búp bê được không?”

 Vẫn câu hỏi đó, giọng nói trong trẻo của đứa trẻ tựa như có một ma lực đặc biệt, chen qua khe cửa, lọt vào tai anh thật rõ ràng.

 Một cảnh tượng kỳ lạ như vậy, bất kể rơi vào mắt ai cũng đủ để gây ra một loạt tiếng hét chói tai, Trì Đình trầm mặc một lúc, chỉ khẽ cau mày.

 Trong đầu anh chỉ có một câu hỏi - Gloria không phải không thể xuống tầng 12 sao. Tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây. Phải chăng điều này có nghĩa, giới hạn khu vực trước đó đã hoàn toàn mất đi hiệu lực?

 Điện thoại mơ hồ rung lên hai lần, Trì Đình cúi đầu mở ra.

【 A a a a chuyện gì đang xảy ra vậy! Các người có nhìn thấy không, tại sao NPC ở các tầng khác đột nhiên chạy ra ngoài?!! 】

【 Chết tiệt, tên NPC đó đang cầm rìu đứng trước nhà tôi, cũng không biết hắn rốt cuộc đang muốn làm gì nữa. 】

【 Bà cụ kia không phải ở tầng 8 sao? Tại sao bà ấy lại đột nhiên đến tầng 9 của tôi? 】

【 Hu hu hu bọn họ đang gõ cửa, họ đang gõ cửa nhà tôi một cách liều mạng, giúp tôi với, có ai ở đây không giúp tôi ----!! 】

【 Không được, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này được! Ngày mai, ngày mai tôi nhất định phải đạt đủ độ thiện cảm rồi rời khỏi đây! 】

 Sau tin nhắn đầu tiên, như thể một tín hiệu được phát ra, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác từ nhóm người chơi trong phút chốc tuôn ra, bên trong toát lên một nỗi bất an và sợ hãi mãnh liệt, trong chốc lát nó lại hòa vào sự yên tĩnh chết chóc của màn đêm.

 Bọn họ không thể nhìn thấy nội dung đang tràn ngập màn hình ở trong phòng phát sóng trực tiếp của họ.

 Hết bình luận này đến bình luận khác, từng hàng chữ chằng chịt đem màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp che phủ dày đặc, như thể đó là lời thì thầm của ác ma đằng sau quy tắc phó bản.

 ———【Cuối cùng, trò chơi cũng chính thức bắt đầu!】

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp