Vốn dĩ bà nội Trình vẫn còn tươi cười, nhưng khi nhìn dáng vẻ này của Minh Hạnh, hốc mắt của bà liền ướt đẫm.
Nếp nhăn của bà lão in hằn nơi khóe mắt, nó đều là minh chứng cho những năm tháng tang thương.
Bà chầm chậm buông chiếc muôi gỗ xuống.
“Thật ra không cần các cháu nói, bà cũng có thể đoán được. ”
Những lời này là sự dần phát của bao khổ sở nặng nề đã lâu.
Sự hi vọng trong mắt chợt tắm ngấm.
“Bà vẫn luôn sợ, sợ rằng nó không đi thi, sợ nó không chịu cho mình một cơ hội…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play