Có điều nhắc đến chuyện này, Doãn Hạo nhớ đến gì đó bèn mở diễn đàn tin tức lên, nói: “Anh Phóng, em mới lướt diễn đàn xong, nghe đâu có một giáo viên tình nguyện sẽ ở lại nhà anh, anh thấy thế nào?”

Lời còn chưa dứt, Trình Phóng bỗng nhiên quay đầu lại lạnh giọng nói: “Gì cơ?”

“Ai sắp ở?”

“Một giáo viên đến đây dạy, nghe nói là không có chỗ ở nên hiệu trưởng liền tìm đến nhà bà nội anh để nhờ hỗ trợ. ”

Doãn Hạo nói, đưa điện thoại đến trước mặt Trình Phóng.

Đây là diễn đàn nhà Doãn Hạo, ngày thường mọi người thích nói chuyện phiếm trên diễn đàn, việc này cũng do bác của Doãn Hạo nói.

Nhà bác gần nhà bà nội Trình, kể là để chiêu đãi giáo viên, bà nội Trình còn giết cả gà, buổi tối mời họ ở lại cùng ăn cơm.

Khoảnh khắc đó, sắc mặt của Trình Phóng lập tức khó coi.

“Ai duyệt cho cô ta ở lại nhà tao?”

Nói xong Trình Phóng vươn tay đỡ lấy mô tô.

Thoạt nhìn như chuẩn bị chạy đi.

“Anh Phóng, đi đâu vậy?” Lần này Doãn Hạo rất chú tâm từng động tĩnh của anh, sợ bị rớt lại lần nữa.

“Về Đường Lí. ”

Trình Phóng đáp.

“Ông đây về xem, rốt cuộc là cái thể loại ngu ngốc nào,”

“Dám ở nhà tao, cô ta có trăm lá gan nhỉ?”

“Ông đây chỉnh chết cô ta!”

Trình Phóng ghét nhất là kiểu người đi gây phiền phức cho bà anh, việc này đã triệt để phạm vào điều cấm kỵ của anh rồi.

Nhân lúc anh không có ở đấy mà dám ăn hiếp bà nội!

Lần này Doãn Hạo bị lửa giận bùng phát của anh làm cho không dám ngồi xích lại gần.

Thậm chí, anh ta nói chuyện còn bị lắp bắp:

“Anh Phóng, anh… anh đi trước đi, em đuổi theo tiếp vậy. ”

Hiển nhiên Trình Phóng vội vã quay về, nên cũng không rảnh quan tâm đến anh ta, trong miệng không biết thấp giọng chửi mắng câu gì, nhanh như chớp đã không còn thấy hình thấy bóng.

Đêm về, bà nội Trình tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ tại nhà.

Thị trấn cũng không lớn lắm, xung quanh đều quen biết nhau, thỉnh thoảng nhà nào chặt gà giết heo đều mời nhau qua ăn.

Chỉ là bà nội Trình tuổi đã lớn, tiếp không được quá nhiều người, vậy nên bèn bày một bàn nhỏ này.

Ăn cơm xong mọi người đều rời đi, Minh Hạnh ở lại giúp bà nội Trình dọn rửa chén bát.

Cô gái này được việc lắm, dù mới tới còn chưa kịp thu dọn đồ đạc đã giúp bà rửa rau cắt rau rồi, cứ bận tới bận lui ấy.

Hơn nữa, dáng vẻ của cô nom rất ngoan, gương mặt lại xinh đẹp, lúc nói chuyện với đối phương, khuôn mặt luôn cười rất tươi, thật đúng là bé con khiến người nhìn người thích.

Bà nội Trình nói: “Cô giáo Minh Hạnh cô mau đi nghỉ ngơi đi, vừa đến thôi mà đã bận giúp bà cả ngày trời rồi. ”

Minh Hạnh lắc đầu trả lời: “Bà nội, bà gọi cháu là Minh Hạnh là được rồi. ”

Dừng chút lại nói: “Công việc ổn lắm, cháu không mệt. ”

Minh Hạnh lấy chén cho vào trong thau, vén tay áo lên, chuẩn bị rửa chén.

Bà nội Trình thấy thế bèn cười, cũng không nói thêm gì mà cầm giẻ lên lau bàn.

“Minh Hạnh năm nay bao lớn rồi?” bà nội Trình hỏi.

“Năm nay năm hai, vừa tròn hai mươi ạ. ”

“Vậy so với thằng cháu nhà bà thì lớn hơn một tuổi. ”

Bà nội Trình cười nói: “Nó mười chín, năm nay cấp ba rồi. ”

“Nó đi học muộn hơn người ta một năm, nếu không năm nay cũng vào Đại học rồi. ”

Nhắc đến cháu trai, gương mặt bà nội Trình tràn đầy kỷ niệm và vui vẻ.

Bà vẫn luôn muốn cháu trai nhà mình thi đậu Đại học, đến lúc đó rời khỏi trấn nhỏ này, ra đời có thể tìm kế mưu sinh thật vẻ vang.

Vậy bà mới có thể an tâm.

Bà nội Trình lại nói: “Vậy lần này cháu muốn ở lại bao lâu?”

Hỏi xong còn không chờ Minh Hạnh trả lời, bà nội Trình giải thích: “Bà già này không phải đuổi cháu, chỉ cần cháu muốn thì ở lại bao lâu cũng được, bà còn hy vọng cháu ở lâu chút đây. ”

Minh Hạnh nói: “Chắc là hơn một tháng, nghỉ hè cấp ba cháu sẽ về lại ạ. ”

Động tác Minh Hạnh nhanh nhẹn, rất nhanh đã rửa chén xong, phụ bà dọn dẹp cất chén rồi cầm cây chổi bắt đầu quét nhà.

Cô bé này nhìn trắng trẻo sạch sẽ, không ngờ tới lối sinh hoạt cũng không hậu đậu chút nào.

Cô không những biết làm, mà còn làm rất tốt nữa.

Bà nội Trình chạy nhanh đến lấy cây chổi trong tay cô, lại đỡ người ngồi xuống, “Bà già này mời trà, đâu thể không làm gì mà toàn để cháu làm. ”

“Bà mới ngoài sáu mươi, thân thể còn khỏe mạnh lắm. ”

Minh Hạnh nghe vậy thì cười cười, cũng ngồi xuống theo.

Buổi tối Minh Hạnh sửa soạn lại đồ đạc một chút, rồi ngồi ở trước bàn học chuẩn bị lấy giáo án ra xem thêm một lần nữa.

Trấn nhỏ này ban ngày nóng rát, tối về thì gió lạnh phất phơ, ngồi bên cửa sổ có gió phớt qua, mang theo làn gió mát ướm vị biển núi, khiến lòng người sảng khoái.

Bắt đầu làm chuyện gì, cô sẽ nghiêm túc tập trung tinh thần vào nó, hoàn toàn không chú ý đến những quấy rầy ngoại lai nào.

Bà nội Trình đứng bên ngoài gõ cửa một hồi lâu cô mới nghe thấy.

Vì thế nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Trong tay bà nội là một cái nệm, đứng ngoài cửa không có ý định đi vào, chỉ là hỏi: “Không quấy rầy đến cháu chứ?”

Minh Hạnh lắc đầu.

“Thấy ban ngày nóng vậy chứ ban đêm lạnh dữ lắm, trong chăn cũng lạnh nốt. ”

Bà nội Trình vốn đã đi ngủ rồi, nhưng nhớ đến cô bèn rời giường, lấy thêm một cái nệm ra.

Nệm hoa màu lam nhạt, nom vô cùng tươi mát.

Bà nội Trình nhét cái nệm vào tay cô: “Lót một lớp lên giường, đừng để cảm lạnh. ”

Minh Hạnh nhận lấy, cười ‘dạ’: “Cảm ơn bà. ”

“Ừ, không quấy rầy cháu nữa, ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi tốt vào nhé. ”

Bà Trình cười ha hả, thật sự là bà đang vui mừng từ tận đáy lòng, ngay cả giọng nói đều lên cao một tone.

“Bà ơi, bà cũng nghỉ ngơi đi ạ. ”

Minh Hạnh vẫy vẫy tay ý bảo bà.

Trên mặt bà Trình đều là tươi cười.

Bình thường cháu trai của bà không có ở đây, một mình cũng thấy cô đơn, bây giờ có cô bên cạnh bà nên bà thấy vui lắm! 

Cuối tuần trôi qua, rất nhanh lại đến tuần kế tiếp.

Sáng thứ Hai, hiệu trưởng dẫn mọi người đến các lớp học, thống nhất gặp mặt học sinh.

Trong lòng Minh Hạnh khá căng thẳng.

Tuy cô đã tập thử nhiều lần nhưng cô vẫn chưa bao giờ đứng trên bục giảng thật sự, càng không biết khi gặp các cô cậu học sinh sắp tới đây sẽ có tình huống gì phát sinh.

Cô sợ mình dạy không tốt, cũng sợ rất rất nhiều thứ khác nữa.

Lớp 8 – 3 nằm trong góc của khu dạy học, hiệu trưởng không dẫn Minh Hạnh đi thẳng vào lớp mà đưa cô tới văn phòng trước.

Thoạt nhìn như muốn nói gì đó.

“Cô giáo Minh Hạnh, tôi còn có một chuyện khác muốn bàn với cô.”

Hiệu trưởng đi thẳng vào vấn đề: “Lớp 8 – 3 hiện tại đang thiếu một giáo viên chủ nhiệm, tôi muốn…giao vị trí này cho cô.”

Minh Hạnh nghe ông nói vậy thì khá sửng sốt.

Tuy rằng trước đó đã nghe đến chuyện làm chủ nhiệm này, nhưng hai ngày nay vẫn không có động tĩnh gì, cô còn tưởng đã quyết định xong rồi.

Vả lại, cô cảm thấy bản thân không giống người có thể đảm nhiệm vị trí này, càng chưa từng nghĩ hiệu trưởng sẽ sắp xếp cho cô.

Minh Hạnh ngẩn người, xác nhận lại: “Cháu làm chủ nhiệm lớp ạ?” 
“Đúng thế.” Hiệu trưởng gật đầu, giải thích: “Chuyện này tôi cũng suy nghĩ rất lâu, cân nhắc một hồi vẫn cảm thấy cháu là người thích hợp nhất.”

“Cháu là sinh viên của Đại học 985 (*), trường cấp ba cũng là trường trọng điểm cả nước.

Trong nhóm giáo viên, bằng cấp của cháu là tốt nhất.”

(*) Đại học 985 có thể nói là những trường đại học tối trọng yếu và có thực lực nhất Trung Quốc.

“Hơn cả, trong một tuần thời gian lên lớp của cháu lại ít nhất, có sức lực để làm chủ nhiệm hơn.”

Hình như ông nói cũng có lý, chỉ là…

Minh Hạnh cứ cảm thấy có gì đó quá đột ngột, không cho cô cơ hội chuẩn bj trước, hơn nữa tại sao lại trực tiếp quyết định, ít nhiều gì cũng nên bàn với cô một tiếng chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play