Sau khi cô rời đi, văn phòng chỉ còn lại mấy cô gái.
Yên lặng một lúc, có người nhỏ giọng nói: “Sinh viên trường 985 thì sao chứ? Còn chẳng dạy được nữa là.”
“Chuyện này đâu có nằm trong dự liệu của cô ta.
Chỉ biết ỷ vào bản thân có trường học ghê gớm vậy thôi.”
Họ đã sớm biết tỏng mà.
Giọng nói của cô ta rất kỳ dị, nhất thời không ai tiếp lời.
Một hồi lâu sau, Hồ Du mở miệng, “Vốn đã chẳng ra gì rồi.”
“Chờ đi, cuối kỳ cô ta sẽ đẹp mặt cho xem.”
Đang nói thì có học sinh gõ cửa.
Là đại diện nhận bài tập của lớp đi vào.
Mọi người cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, không nói chuyện nữa.
Cần trục của nhà Doãn Hạo hỏng rồi.
Cậu ta đã mời ba thợ tới sửa nhưng vẫn không sửa được.
Mùa này là mùa phơi thóc trong nhà, sau khi phơi xong thì bỏ vào bao tải rồi vận chuyển từng bao lên phòng trên cùng để tồn trữ.
Nếu không có cần trục mà dùng sức người thì đó là việc rất nặng.
Ba cậu ta đang chuẩn bị tìm thợ khác, ông nghĩ là cố gắng sửa thì sẽ sửa được.
Chứ nếu mua cái mới thì vừa phí tiền, vừa phí sức.
Doãn Hạo tìm Trình Phóng tới sửa.
Cần trục lớn bằng cái máy móc, lại rất cồng kềnh, nhưng Trình Phóng lại sửa rất thành thạo.
Chưa tới mười phút, anh khởi động lại công tắc nguồn, tiếng “Ầm ầm ầm” của chiếc máy vang lên.
Đã có thể vận hành.
Trình Phóng phủi bụi trên tay, khi anh ngẩng đầu, trên cánh tay của anh toàn là dầu nhớt, từng mảng từng mảng, sau lưng cũng hơi thấm ướt.
Nhưng anh không quá để tâm, chỉ cầm lấy bình nước rồi ngửa đầu, vừa nghe “Ực ực” một tiếng đã uống hơn nửa bình nước.
Cằm anh nâng lên, đường cong tuấn tú men theo mép cổ.
Song song với tiếng nuốt nước bọt là yết hầu lăn lên lộn xuống.
“Anh Phóng đỉnh quá!” Đôi mắt của Doãn Hạo lộ ra sự kinh ngạc, không nhịn được bật ngón cái khen ngợi.
Trình Phóng vốn dĩ rất rành về máy móc, bất kể là máy từng tiếp xúc hay máy chưa từng tiếp xúc, anh chỉ cần tìm tòi một chút đã có thể hiểu tường tận.
Anh nhảy lên bậc thềm rồi ngồi xuống, tận dụng bóng râm để bớt đổ mồ hôi.
Trong khoảnh khắc rảnh rỗi ấy, hình ảnh Minh Hạnh sợ hãi núp sau lưng anh bỗng xuất hiện trong đầu.
Trình Phóng rũ mắt, nghĩ ngợi một lát rồi chợt cười thành tiếng.
Thấy anh cười, Doãn Hạo kinh ngạc, sợ hãi liếm môi, cẩn thận hỏi: “Anh Phóng, có, có chuyện gì vui ạ?”
Khoảng thời gian này, dường như cậu ta chưa từng thấy Trình Phóng cười như thế.
“Không có gì,” Trình Phóng lắc đầu, “Gặp phải một con mèo… rất đáng yêu thôi.”
Mèo?
Doãn Hạo ngẫm xem chỗ nào có mèo?
Cậu ta còn ngó qua ngó lại một vòng.
Chả thấy gì hết.
“Đúng rồi, anh Phóng, không phải anh muốn tìm một công việc trong trấn sao? Em biết một xưởng cơ khí rất hợp với anh,” Doãn Hạo dừng một chút rồi thở dài: “Chỉ là hơi khó xin vào.”
Thị trấn nhỏ này có rất ít xưởng cơ khí, mà họ cũng muốn tuyển thợ kỹ thuật sống trong vùng, ít nhất phải từng học một số chuyên ngành liên quan, nếu không thì khó mà vào được.
Thật ra Doãn Hạo muốn nói rằng: Nếu anh ra khỏi thị trấn để tới quận lị hoặc thành phố, anh sẽ có nhiều sự lựa chọn việc làm và kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng Trình Phóng kiên trì về lại thị trấn.
Doãn Hạo biết, là vì người thân duy nhất của anh đang ở đây.
Anh phải trở về, cũng phải ở lại.
“Đi thôi.” Trình Phóng nhẹ nhàng nhảy khỏi bậc thềm, bước nhanh về phía trước.
“Đi đâu?” Doãn Hạo vội hỏi: “Không ăn cơm ạ?”
“Đi kiếm tiền.” Trình Phóng thản nhiên bỏ lại một câu.
Lúc Doãn Hạo ngẩng đầu thì người đã đi mất dạng.
…
Chiều tối, ánh hoàng hôn buông xuống, mặt trời xán lạn toả ra sự ấm áp dịu nhẹ.
Trình Phóng đã làm xong công việc của ngày hôm nay.
Trong vườn rau của bà nội Trình có rất nhiều cỏ dại, đường đi cũng không tiện lắm, lần nào ra vườn hái rau, bà nội cũng phải cẩn thận, thành ra tốn nhiều sức lực.
Anh thuận tay dọn giúp bà để dễ dàng ra vào một chút.
Buổi sáng, Trình Phóng mới từ nhà Doãn Hạo về, lưng vẫn dính từng mảng từng mảng màu đen, cộng với việc loay hoay trong vườn rau lâu như vậy nên cả người anh trông rất nhếch nhác.
Thời điểm Minh Hạnh bước vào cổng sân, Trình Phóng đang di chuyển một chồng gạch vào trong.
Anh nhấc chồng gạch một cách nhẹ nhàng, nhanh chóng tiến về phía trước rồi cúi người đặt nó xuống.
Tay anh dính tro, lưng đầy mồ hôi.
Khi anh dùng sức, cánh tay liền hiện ra cơ bắp, nhìn rất rắn chắc và mạnh mẽ.
Trình Phóng thuận tay lau mồ hôi, vừa quay lại thì thấy Minh Hạnh.
Động tác của anh hơi khựng lại, ánh mắt dừng trên người cô được một lát lại dời đi.
Anh xoay người tiếp tục dọn dẹp.
Hệt như chớ hề nhìn thấy cô vậy.
Bên kia vẫn còn một chồng gạch, chắc phải vận chuyển thêm hai chuyến nữa.
Hình như Minh Hạnh có chuyện gì đó.
Cô dừng bước chân và nâng mắt nhìn theo mấy lần, cực kỳ do dự.
Giống như có chuyện muốn nói.
Trình Phóng đi đi về về, tốc độ rất nhanh, chưa tới một phút đã dọn xong toàn bộ.
Anh đảo mắt, thấy Minh Hạnh vẫn còn đứng đằng kia.
Trình Phóng dừng công việc, khoé môi khẽ nhếch lên.
Dáng vẻ và ánh mắt khi anh nhìn cô quả thật rất áp lực.
Đúng là Minh Hạnh có chuyện muốn nói.
Nhưng cô cũng sợ Trình Phóng, càng không muốn tiếp xúc nhiều với anh.
Mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều sợ tới mức hoảng loạn.
“Cảm ơn.” Nghẹn hết nửa ngày, rốt cuộc Minh Hạnh cũng nói ra hai chữ.
Chuyện tối qua đều nhờ anh cả, nếu không cô thật sự không biết làm sao nữa.
E là sợ phát ngất rồi.
Trình Phóng nhoẻn miệng cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Giống như anh chẳng hề sẵn lòng quan tâm cô vậy.
Chuyện này khiến Minh Hạnh hơi rụt lại một chút.
Cô vốn không biết bản thân có nên dọn đi hay không, có Trình Phóng ở đây, dù cô có ở lại đi nữa thì ngày nào cũng sẽ bị giày vò.
Nếu bây giờ có nơi để đi thì cô nhất định sẽ sớm dọn ra ngoài.
“Tôi —” Minh Hạnh vừa cất giọng, còn chưa kịp nói thì Trình Phóng đã nhếch môi, chợt nở nụ cười.
“Chỉ một câu cảm ơn là xong hả?” Anh lười biếng hỏi.
Minh Hạnh sững người: “Gì cơ?”
Cô không hiểu ý của anh.
Trình Phóng bước qua đám cỏ dại, đi tới chỗ cô.
Khi còn cách cô khoảng hai ba bước, anh dừng lại.
“Tệ lắm cũng phải là một cái gì mang tính thực tế.”
Minh Hạnh nghe anh nói thì nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy anh nói rất có lý.