Chồng Tôi Là Tần Thủy Hoàng

2/4


5 tháng


6.

Tần Lệ Lệ khóc lóc chạy ra ngoài.

Tôi cũng đi theo.

Giúp Tần Hải đứng đầu nhà họ Tần là nhiệm vụ chính tuyến.

Góp nhặt chỉ số thiện cảm của Tần Lệ Lệ là nhiệm vụ phụ tuyến tùy chọn.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, hệ thống sẽ thưởng cho tôi mười triệu điểm.

Nhiệm vụ phụ cũng có điểm.

Thiện cảm của Tần Lệ Lệ dành cho tôi tăng lên mười điểm thì hệ thống sẽ thưởng cho tôi mười nghìn điểm tích lũy.

Sau khi trở lại thế giới thực, số điểm tích lũy sẽ trở thành số dư trong tài khoản ngân hàng của tôi.

Để trong tương lai có một cuộc sống sung túc, tôi phải làm việc chăm chỉ.

Thấy tôi, Tần Lệ Lệ hung hăng trừng tôi một cái: "Chị đi theo tôi để giễu cợt tôi đấy à?"

Tôi thở dài thườn thượt: "Là chị quan tâm đến cô."

Tần Lệ Lệ không hề cảm động, vẫn nhìn tôi đăm đăm như đang nhìn kẻ thù.

Tôi mặc kệ, bắt đầu thêu dệt nên một câu chuyện cảm động.

"Em gái chị lúc còn sống chắc cũng bằng tuổi cô, con bé cũng tên Lệ Lệ, Thẩm Lệ Lệ."

"Con bé thích ăn kẹo mút lắm nhưng lúc ấy chị còn nghèo, không thể mua cho con bé."

"Mỗi lần chị thấy kẹo mút, thấy cô, chị lại nhớ tới con bé, hu hu."

Tần Lệ Lệ trợn tròn mắt: "Không phải chị là trẻ mồ côi sao? Lấy đâu ra em gái?"

Tôi: "... Em gái chị cũng là trẻ mồ côi."

Tần Lệ Lệ không nói gì nữa.

Tôi vội hỏi hệ thống chỉ số thiện cảm của Tần Lệ Lệ dành cho tôi là bao nhiêu.

Hệ thống: "Vẫn âm một trăm, không có gì thay đổi."

Tôi không cam lòng, tiếp tục nói rằng cô ta giống em gái tôi và tôi thật lòng đối xử với cô ta như em gái ruột của mình.

Tuy nhiên, chỉ số thiện cảm vẫn không tăng lên.

Cô ta không còn đủ kiên nhẫn nữa, toan bỏ đi.

Tôi vội vàng thốt ra một câu: "Chị không yêu Tần Hải, chị sẽ giúp cô theo đuổi anh ta."

Còn chưa đợi cô ta đáp lại, hệ thống đã sốt ruột lên tiếng cảnh báo.

"Ký chủ ơi, cô đừng có tham bát bỏ mâm."

"Ký chủ à, trách nhiệm quan trọng của cô là làm nhiệm vụ chính tuyến chứ không phải nhiệm vụ phụ tuyến."

Tôi bực quỷ hệ thống khó ở quá.

Nó làm sao biết trên Trái Đất còn có một câu, giúp quá hóa phiền.

Quả nhiên sau khi Tần Lệ Lệ xác định tôi thật sự sẽ giúp cô ta, chỉ số hảo cảm theo đó tăng vọt.

Từ âm một trăm lên âm năm chục.

6.

Tôi tiết lộ cho Tần Lệ Lệ một thông tin, Tần Hải thích đọc "Sử ký", đặc biệt là sử thời nhà Tần.

Tôi khuyến khích Tần Lệ Lệ thảo luận với Tần Hải về chính sách cai trị tàn bạo của Tần Thủy Hoàng.

Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp và thành kính cúi chào tôi.

Hệ thống ngay lập tức báo cho tôi một tin vui: "Chúc mừng ký chủ, chỉ số thiện cảm của Tần Lệ Lệ đối với cô tăng thành số 0, cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp duyên âm rồi."

Tôi bật cười, vui vẻ ngồi xổm trước cửa phòng làm việc để nhìn trộm Tần Lệ Lệ và Tần Hải cùng bàn luận chuyện từ cổ chí kim.

Tôi thấy Tần Lệ dùng một tay che đi chữ viết trên cuốn sách "Sử ký", nửa người nghiêng sang một bên, õng ẹo nói một câu: "Anh ơi, em cũng rất thích đọc “Sử Ký”."

Tần Hải ngước lên nhìn cô ta một cái.

Giọng nói ỏn ẻn của Tần Lệ Lệ tiếp tục vang lên: "Em đặc biệt thích đọc phần lịch sử viết về Triều đại Nhà Tần."

Ánh mắt Tần Hải sáng lên, anh ta mở miệng: "Ồ, nói nghe xem."

Ánh mắt Tần Lệ Lệ cũng sáng lên.

Hệ thống lại báo tin vui cho tôi: "Chúc mừng ký chủ, chỉ số thiện cảm của Tần Lệ Lệ đối với cô tăng lên mười, thu về mười nghìn điểm tích lũy."

Tần Lệ Lệ ở trong phòng làm việc bắt đầu gợi chuyện.

"Nguyên nhân chủ yếu mà Nhà Tần sớm sụp đổ là do Tần Thủy Hoàng."

"Tần Thủy Hoàng quá tàn bạo, không phải đấng minh quân."

Tôi thấy sắc mặt của Tần Hải tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

"Ông ta chinh chiến nhiều năm, sưu cao thuế nặng, đốt sách chôn Nho*, đúng là hôn quân."

(*) Đốt sách chôn Nho là sự kiện Tần Thủy Hoàng cho đốt bỏ nhiều loại sách vở và chôn sống nhiều nho sĩ, diễn ra vào năm 213-212 TCN. Mục tiêu là để loại bỏ hết các tư tưởng, học thuyết tồn tại trong thời Xuân Thu Chiến Quốc (gọi là Bách gia chư tử), chỉ độc tôn thuyết Pháp gia phục vụ cho sự thống trị của vua chúa nhà Tần.

Tần Lệ Lệ không để ý đến biểu cảm của Tần Hải, tiếp tục sủa rất hăng.

"Tần Thủy Hoàng còn đi khắp nơi tìm thuốc trường sinh, lãng phí tài nguyên, ngu xuẩn đến cùng cực."

"Tuần du vô độ, hao tài tốn của."

"Độc đoán chuyên quyền, thích làm lớn hám công to..."

Tần Hải rốt cục chịu không nổi nữa, vừa lấy tay che ngực vừa hét lớn một tiếng: "Đủ rồi."

Tần Lệ Lệ chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ và hỏi: "Anh ơi, anh bị sao vậy ạ? Không khỏe trong người ạ?"

Tần Hải vô tình vô cảm trả lời một câu: "Nhìn thấy ngươi, ta liền thấy ghê tởm. Cút, đừng để ta gặp lại ngươi!"

Tôi thầm mắng một câu, đế vương vô tình!

Xoay người vui vẻ hỏi hệ thống, chỉ số thiện cảm của Tần Hải đối với Tần Lệ Lệ là bao nhiêu.

Hệ thống: "Như mong muốn của ký chủ, thiện cảm của Tần Hải dành cho Tần Lệ Lệ là âm một trăm."

7.

Tôi đã mua một chiếc bánh ngọt để ăn mừng bản thân đã loại bỏ chướng ngại vật Tần Lệ Lệ một cách suôn sẻ.

Đi ngang qua phòng Tần Lệ Lệ, thấy cô nàng đang một mình khóc thầm.

Trái tim Thánh Mẫu của tôi trỗi dậy nên quyết định chia cho cô nàng một miếng.

"Lệ Lệ, lúc không vui thì nên ăn gì đó ngọt ngọt."

Cô nàng ngẩng đầu và nhìn tôi bằng khuôn mặt đáng thương: "Hình như anh trai rất ghét em."

Tôi im lặng.

Trong lòng thầm đáp một câu, Tần Hải chắc chắn hận cô lắm á cô bé.

Cô nàng lại lẩm bẩm: "Anh ấy trước kia sẽ không như thế, trước kia anh ấy đối với em rất tốt."

Tôi vỗ bả vai cô nàng, nói lời an ủi: "Anh trai em mới tỉnh lại chưa được bao lâu, đầu óc không tỉnh táo lắm, em đừng chấp nhặt anh ta làm gì."

Cô nàng chợt nghĩ ra cái gì đó và hào hứng nắm lấy tay tôi: "Chị Lỵ, ý chị là bởi vì anh em ngủ lâu quá nên giờ chưa nhớ ra em ạ?"

Tôi... Bị buộc phải gật đầu.

Trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống: "Chúc mừng ký chủ, Tần Lệ Lệ lần đầu tiên gọi cô là chị Lỵ, thưởng cho cô mười nghìn điểm tích lũy."

Tôi vui vẻ đến mức, thật lòng ôm lấy Tần Lệ Lệ.

Cả người Tần Lệ Lệ cứng đờ, biểu cảm cực kỳ bối rối.

Tôi tiếp tục an ủi cô nàng: "Lệ Lệ đừng bỏ cuộc, chị sẽ luôn giúp đỡ em mà."

Cô nàng kích động đến rớt nước mắt: "Chị Lỵ, chị thật tốt bụng."

m thanh thông báo của hệ thống lại vang lên: "Chúc mừng ký chủ, chỉ số thiện cảm của Tần Lệ Lệ dành cho cô tăng lên thành hai mươi, thưởng cô thêm mười nghìn điểm tích lũy."

Tôi xúc động, đem luôn toàn bộ bánh ngọt đẩy về phía Tần Lệ Lệ.

"Lệ Lệ, cái bánh ngọt này chị tặng cho em này."

"Ăn ngọt nhiều vào thì tự nhiên cuộc sống cũng ngọt ngào."

Cô nàng nhận lấy, ăn một miếng mà nước mắt lưng tròng.

Ăn đi, ăn nhiều vào, công lao của em hết đó em gái.

Tôi lại đi mua thêm một cái bánh mới.

Xách bánh ngọt mới mua đi vào phòng làm việc và chia cho Tần Hải một miếng nhỏ.

Nhiều hơn chút tôi sợ anh ta lại tăng cân.

Tần Hải vẻ mặt u sầu nhìn tôi: "Ở trong mắt hậu thế, lẽ nào ta là hôn quân ư?"

Tôi lập tức đập bàn và bật lại.

"Ai dám nói ngài là hôn quân? Tôi sẽ là người tiên phong phản đối."

"Ngài là vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử thống nhất thiên hạ, rõ ràng là đệ nhất đế vương nghìn đời."

Gương mặt khổ sở của Tần Hải thoáng thả lỏng, nghi hoặc hỏi: "Là thật ư?"

Tôi vỗ ngực: "Chắc chắn thật."

Anh ta kích động nắm lấy tay tôi: "Thẩm Lỵ, vẫn là em hiểu tôi nhất, chúng ta quả là cùng một loại người."

Tôi...

Ai mà muốn cùng người quá cố trở thành cùng một loại chứ.

Anh ta cúi đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy miếng bánh ngọt trên bàn, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Bánh ngọt, ăn vào liền có cảm giác bản thân là minh quân."

Anh ta nghi ngờ cắn thử một miếng, trong chốc lát, ánh mắt sáng cả lên.

Cắn hai ba cái đã hết sạch miếng bánh nhỏ.

"Thứ này ngon quá, tôi chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như vậy."

Tôi lườm anh ta một cái: "Trong cung không phải có ngự trù sao? Chẳng phải làm hoàng đế sẽ được ăn hết các món ngon trên đời sao?"

Anh ta lắc đầu.

"Trong những năm tháng trường chinh ấy, thiếu thốn lương thực, đủ ăn đủ mặc là may lắm rồi, nào được ăn qua món ngon gì."

"Mặc dù đây chỉ là một thế giới trò chơi, nhưng mỗi người dân đều được ăn no, có chốn nương náu. Còn có những món tráng miệng ngon như thế này, cuộc sống thật tuyệt vời. So với trẫm năm xưa... So với cuộc sống của tôi khi trước thì tốt hơn nhiều".

Tôi thảng thốt: "Ăn no không phải là chuyện thường tình sao? Ngày nay đâu còn ai chịu cảnh đói nữa?"

Ông lại xúc động và nắm lấy tay của tôi.

"Ý của em là ở trong thế giới thực của em, ai ai cũng được an cư lạc nghiệp?"

Tôi gật đầu: "Phải."

Đôi mắt của anh ta đỏ lên và lẩm bẩm.

"Thật tốt quá, dân chúng đều an cư lạc nghiệp, đây là trẫm.... Ước vọng lớn nhất của tôi khi xưa."

"Thời đại này thật tốt, thật tốt."

Tôi... không biết nói gì hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play