Chồng Tôi Là Tần Thủy Hoàng

3/4


5 tháng


8.

Tần Hải hoàn toàn khôi phục trí nhớ của thân xác này, chính thức chính thức trở lại làm việc ở công ty của nhà họ Tần.

Tôi là trợ lý riêng của anh ta nên cũng theo anh ta trở về làm việc.

Ba năm trước, Tần Hải đã lên chức tổng giám đốc công ty.

Ngoại trừ chủ tịch là lão Tần thì anh ta là người nắm quyền cao nhất của công ty.

Chúng tôi đi một mạch đến văn phòng tổng giám đốc.

Thế nhưng vừa mở cửa liền nhìn thấy văn phòng đã bị Tần Phong chiếm giữ!
  
Tần Phong là đứa con riêng khác của lão Tần, là phó giám đốc công ty.

Tôi liếc cậu ta bằng đôi mắt sắc như dao: "Phó tổng Tần, văn phòng của cậu ở phòng bên cạnh."

Tôi cố tình nhấn mạnh chữ "phó".

Tần Phong lại cợt nhả nói: "Chị dâu à, trong ba năm anh tôi đi vắng, công ty đều do một mình tôi gánh vác. Bây giờ công ty là do tôi quản lý, tôi thích ngồi đâu thì ngồi. Tôi tuyên bố đây là văn phòng của tôi."

"Văn phòng bên cạnh, nếu anh trai thích thì anh chị chuyển sang đó đi."

Tần Hải tiến lên chất vấn: "Vừa rồi chú nói, hiện tại ai nắm quyền công ty?"

Tần Phong cười phô trương hơn nữa: "Đương nhiên là tôi nắm rồi, vị trí tổng giám đốc sớm muộn gì cũng là của tôi. À không, kể cả vị trí chủ tịch cũng sẽ là của tôi."

Tần Hải nở nụ cười ranh mãnh: "Được, trái lại hôm nay tôi muốn xem thử ai mới là người nắm quyền công ty này."

Nói xong anh ta kéo tôi ngồi xuống sô pha, không thèm đi.

Sắc mặt Tần Phong tối sầm lại.

"Gì đây, các người còn chưa chịu ra khỏi văn phòng của tôi?"

Tôi và Tần Hải không hé răng, ăn ý cúi đầu chơi điện thoại.

“Không đi phải không? Tôi gọi bảo vệ. Bảo vệ đâu, bảo vệ..."

Hai nhân viên bảo vệ đã đến từ lâu.

Tần Phong hét lớn một tiếng: "Ném hai người này ra ngoài cho tôi."

Hai nhân viên bảo vệ tỏ vẻ khó xử.

Tần Phong tiếp tục gào: "Giờ không thèm nghe lời tôi nói hả? Có tin tôi sa thải các người không?"

Nhân viên bảo vệ còn chưa kịp hoàn hồn, một giọng nữ từ ngoài cửa truyền vào.

"Tần Phong, cậu ngày càng kiêu ngạo quá đấy."

Mặt Tần Phong trắng bệch, cả người run lên.

Tôi và Tần Hải đứng dậy, kính cẩn gọi người vừa đến một tiếng: "Mẹ."

Người vừa vào chính là vợ cả của lão Tần.

Tần Hải vừa sinh ra, mẹ ruột của anh ta đã qua đời. Anh ta được nuôi lớn ở nhà họ Tần, gọi bà cả là mẹ.

Tần Phong thì khác, mẹ ruột cậu ta còn sống rất khỏe, bà cả luôn dè chừng hai mẹ con cậu ta.

Cũng chính vì bà cả cản trở nên ba năm qua, Tần Phong không có cơ hội đảm nhận vị trí tổng giám đốc.

Vừa rồi, tôi đã ghi âm và gửi những lời nói phách lối của Tần Phong cho bà cả.

Tần Phong hỏi bằng chất giọng run rẩy: "Phu nhân chủ tịch, sao bà lại tới đây?"

Bà cả trừng mắt nhìn cậu ta: "Nếu tôi không đến thì dễ gì thấy được cậu ăn hiếp con trai tôi như nào."

Trước khi con trai ruột trở về, bà cả nhà họ Tần vẫn gọi Tần Hải là con trai của bà ta.

Tần Phong trong giây lát đã cụp đuôi, liên tục xin lỗi: "Là con không đúng, giờ con dọn ra ngoài ngay. Văn phòng này nên là của anh hai, anh ấy mới được ngồi."

Lúc này bà cả mới hài lòng, xoay người rời đi.

Trước khi đi còn lườm Tần Hải một cái, vẻ mặt khinh miệt.

Bà cả vừa đi thì Tần Phong đã khôi phục lại dáng vẻ tự phụ.

Chỉ ngón tay vào Tần Hải và mắng: "Tần Hải, anh đừng vội đắc ý, vị trí tổng giám đốc sớm muộn gì cũng là của tôi."

Lời vừa dứt, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói.

"Thằng ôn con, sao mày không nói vị trí chủ tịch cũng là của mày luôn đi?"

9.

Nghe thấy giọng nói này, Tần Phong liền trở nên bất ổn, toàn thân run lẩy bẩy.

Lần thứ hai trong ngày, tôi và Tần Hải kính cẩn gọi người vừa đến một tiếng: "Cha.”

Người vừa vào cửa là lão Tần.

Tần Hải vừa rồi cũng ghi âm và gửi cho lão Tần, khiến ông già tức giận phải chạy qua.

Tần Phong run rẩy gọi một tiếng: "Cha."

Lão Tần hừ lạnh một tiếng: "Mày thì ngon rồi, tao nào dám nhận làm cha mày."

"Cha, vừa nãy con nói bậy nói bạ thôi."

"Con... Con đang nói giỡn với anh hai thôi. Anh, em nói thật mà nhỉ?"

Thế mà Tần Phong lại phóng tín hiệu ét ô ét về phía Tần Hải.

Tần Hải không nhìn cậu ta, mà thở dài một hơi: "Cha, chỉ cần công ty hoạt động tốt thì ai làm tổng giám đốc cũng như nhau. Nếu Tần Phong thích thì nhường vị trí tổng giám đốc cho nó làm đi."

Tôi cố nhịn cười.

Lão Tần có thói đa nghi, luôn cảnh giác kể cả với con trai trong nhà, sợ tụi nó sẽ chiếm đoạt gia nghiệp của lão.

Cho nên mới cho Tần Hải làm tổng giám đốc, còn Tần Phong làm chức phó tổng để hai người kìm hãm lẫn nhau.

Bây giờ Tần Hải lấy lùi làm tiến, tăng thêm lợi thế cho mình.

Quả nhiên, lão Tần nổi giận quát Tần Phong: "Thằng ôn con, mày muốn làm tổng giám đốc rồi muốn ngồi luôn vị trí của tao đúng không? Trừ phi tao ch.ết chứ mày đừng có ở đó mơ tưởng.”

Sắc mặt Tần Phong tái nhợt: "Cha, không... Không phải, con..."

"Còn không cút ngoài cho tao?"

Tần Phong chim cút luôn chứ sao.

Chuyện ầm ĩ này giúp cho Tần Hải vừa trở lại công ty đã tạo dựng được uy tín tốt cho mình.

Ở trong mắt mọi người, anh ta vẫn còn là con trai cưng nhà họ Tần, trận đầu toàn thắng.

Tần Hải mời tôi bữa tối để ăn mừng.

Anh ta nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm và nói: "Thẩm Lỵ, nếu đây còn là thời Tần, tôi sẽ phong em làm hậu.”

Tôi nhấp một ngụm rượu vang đỏ và ngay tức khắc phun ra.

"Bệ hạ, dân nữ không có hứng thú với ngôi vị hoàng hậu ạ."

Anh ta dường như không nghe thấy mà lại chuyển sang chiều hướng tự nói tự nghe.

“Mưu toan của em cũng thâm sâu như tôi, rất phù hợp để sinh tồn nơi hậu cung."

"Tôi tin em có thể kiểm soát được hậu cung, cũng có thể giúp tôi cân bằng mối quan hệ giữa các gia tộc lớn."

Tôi trợn ngược mắt.

Đại ca ơi, anh đang khen tôi hay đang vùi dập tôi thế ạ?

"Những cô gái khác luôn cố gắng để được lòng tôi. Nhưng em lại rất đặc biệt, không giống như các cô ấy."

"Em giống như nam giới dồn hết tâm trí cho sự nghiệp, chính là hình mẫu hoàng hậu lý tưởng trong lòng tôi."

Tôi không nhịn nổi nữa, vội ngăn anh ta lại.

"Bệ hạ Đại Tần diệt vong đã hai ngàn năm. Bây giờ không còn hoàng đế với chả hoàng hậu nữa."

Ánh mắt Tần Hải tối sầm lại.

Thật lâu sau, anh ta lại nói: "Sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi muốn cùng em về lại thế giới của em."

Tôi xua tay: "Thôi đừng, anh chọn đại một thế giới là được, có rất nhiều thế giới song song mà."

Có rất nhiều thế giới song song, câu này là do hệ thống nói với tôi.

Tần Hải lắc đầu: "Em là người thân duy nhất của tôi, tôi vẫn phải đi theo em."

Tôi cau mày: "Từ khi nào tôi thành người thân của anh rồi?"

Tần Hải: "Em là bà xã của tôi, hiển nhiên là người thân của tôi rồi."

Tôi vội vàng phản bác: "Là giả thôi, do hệ thống cứ khăng khăng ràng buộc chúng ta với nhau."

Tần Hải: "Chúng ta đã có giấy chứng nhận kết hôn, được pháp luật thừa nhận, điều này tương đương với hành động bái đường thành thân hồi xưa. Em cứ yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Tôi phun ra một ngụm rượu vang nữa.

"Đại ca à, anh nói chuyện nghe có lý hơn được không?"

Tần Hải: "Có lý là đàn ông phải chịu trách nhiệm với người phụ nữ của mình. Chừng nào nhiệm vụ xong xuôi, chúng ta sẽ động phòng hoa chúc, sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu."

Tôi: …

Rượu vang đỏ lại rời khỏi mồm tôi.

10.

Tôi dụ dỗ Tần Lệ Lệ làm trợ lý riêng của Tần Phong.

Để cho cô nàng thu thập bí mật thương nghiệp của Tần Phong về cho Tần Hải, để cô nàng lấy lòng Tần Hải.

Tần Lệ Lệ rất lạc quan, cô ấy được bổ nhiệm làm trợ lý và hăng hái đi thu thập.

Vào ngày làm việc thứ ba, Tần Lệ Lệ khóc lóc kéo tôi vào góc tường.

"Chị Lỵ, chị… Chị vừa thấy cái gì rồi?"

"Thấy em và Tần Phong sát rạt nhau, miệng đối miệng, đang sôi nổi thảo luận công việc."

Khuôn mặt Tần Lệ Lệ đỏ bừng ngay tắp lự.

Tôi không hy vọng xa vời cô nàng có thể góp nhặt được bí mật thương mại gì.

Chỉ là cảm thấy ngày nào cô nàng cũng vận váy ngắn lắc hông trước mặt Tần Hải cũng không quyến rũ được thằng chả thì lãng phí quá.

Để cô nàng đứng lắc trước mặt Tần Phong xem sao.

Kết quả thu được rất khả quan, mới lắc lư ba ngày đã tán đổ Tần Phong.

Tần Lệ Lệ khóc lóc cầu xin tôi: "Chị Lỵ, em xin chị đừng nói cho anh Tần Hải. Bây giờ em lập tức xin từ chức, không bao giờ gặp lại anh Tần Phong nữa."

Tôi vội vàng giữ chặt tay cô nàng: "Đừng, em không được từ chức, cũng phải tiếp tục gặp Tần Phong."

Cô nàng mở to mắt và nhìn chằm chằm tôi với vẻ nghi ngờ.

Tôi giải thích: "Anh Tần Hải của em như nước đổ đầu vịt ấy, em phải tìm đường lui cho mình chứ, tốt nhất là kiếm một cái lốp dự phòng."

Nói xong, tôi lấy khăn giấy ra giúp cô ấy lau nước mắt.

Tới tôi còn bị chính mình làm cho cảm động, tôi đúng là một người chị tốt.

Tần Lệ Lệ cũng cảm động, ôm tôi khóc rống: "Chị Lỵ, chị đúng là chị gái ruột của em."

Thanh âm của hệ thống truyền đến: "Chúc mừng ký chủ, chỉ số thiện cảm của Tần Lệ Lệ đối với cô tăng lên năm mươi, thưởng cô ba mươi nghìn điểm tích lũy."

Tôi xúc động vỗ lưng Tần Lệ Lệ: "Em cũng là em gái ruột của chị."

Trải nghiệm hai lần cốt truyện, tôi đã tổng kết ra một kinh nghiệm xương máu: người đàn ông nào yêu Tần Lệ Lệ sẽ gặp xui xẻo.

Tôi nóng lòng muốn nói cho Tần Hải tin tốt này.

Anh ta lại thản nhiên trả lời một câu: "Tần Phong không làm hại được tôi, không một ai trong nhà họ Tần đụng được tới tôi."

Tôi trợn ngược mắt: "Anh lấy đâu ra cái tự tin đó? Dựa vào đâu?"

Anh ta thốt lên: "Vì tôi là Tần Thủy Hoàng. Đến giang sơn nhà Tần tôi còn chinh phạt được, mỗi cái nhà họ Tần thì có gì khó?"

Tôi nghẹn họng.

"Bà xã, cô đừng lo, chờ tin vui từ tôi."

Tôi tròn mắt nhìn anh ta.

Không ngờ Tần Hải nói được làm được.

Chỉ mất một tháng đã tăng gấp đôi doanh số của công ty.

Tháng thứ ba còn ký kết được một hợp đồng trăm triệu*.
(*) Hơn ba trăm tỉ đồng.

11.

Lão Tần nói nhà có chuyện vui, bảo tôi và Tần Hải, Tần Phong, Tần Lệ Lệ trở về dinh tự nhà họ Tần.

Dinh thự nhà họ Tần được trang hoàng một lượt, giăng đèn kết hoa, vui như mở hội.

Tần Lệ Lệ nhìn Tần Hải bằng ánh mắt ngưỡng mộ: "Anh ơi, chắc chắn đêm nay mở tiệc dành cho anh, tất cả cái này đều được chuẩn bị cho anh đấy."

Biểu cảm trên mặt Tần Hải không thay đổi, không có tí mảy may cảm động.

Tôi thấy lạ. Lão Tần và bà cả chẳng thật lòng yêu thương Tần Hải, làm sao có thể mở tiệc linh đình cho anh ta được?

Đến khi tôi nhìn thấy Tần Đại Bảo, hóa ra tất cả đều chuẩn bị cho Tần Đại Bảo.

Tôi ghé sát vào tai Tần Hải thì thầm: "Gã chính là Tần Đại Bảo, là con trai ruột của lão Tần và bà vợ cả."

Hai màn chơi đầu, nửa năm sau khi Tần Hải tỉnh dậy thì Tần Đại Bảo mới xuất hiện.

Không ngờ tới màn này, gã lại xuất hiện sớm hơn dự tính.

Tôi thấp thỏm không yên, Tần Hải lại không lo lắng tẹo nào, còn cầm tay tay tôi và nói: "Bà xã yên tâm, không sao đâu."

Tôi gật đầu đồng tình.

Tôi thì làm gì có sao, cùng lắm là Tần Hải bị đuổi khỏi nhà họ Tần.

Sau đó, gặp bị xe tông trở thành người thực vật, trò chơi kết thúc.

Tôi lại đợi người chơi số 1 tiếp theo.

Khi mọi người đến đông đủ, lão Tần hắng giọng và bắt đầu phát biểu: "Xin giới thiệu với mọi người, đây là đứa con ruột đã thất lạc nhiều năm của tôi, Tần Đại Bảo, cũng là người cầm quyền tương lai của nhà họ Tần."

Bầu không khí chợt đông cứng.

Tần Lệ Lệ kinh ngạc.

Tần Phong hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt Tần Hải vẫn không đổi.

Tần Đại Bảo nhìn lướt qua Tần Hải rồi đến Tần Phong: "Mấy năm nay cảm tạ hai chú em đã giúp đỡ chăm lo cho nhà họ Tần chúng ta. Hiện tại anh đã trở lại, các chú đã có thể nghỉ ngơi rồi.”

Bà cả cũng nhìn lướt qua Tần Hải và Tần Phong, nhìn sang lão Tần bảo: "Con trai của chúng ta đã trở về, ông định xử lý hai đứa con hoang này như nào?"

Sắc mặt Tần Hải ấy vậy mà vẫn không đổi.

Tần Phong thì không nhịn được nữa, hét về phía lão Tần: "Cha, con cũng là con của cha mà."

Tần lão lườm Tần Phong: "Tần Phong, ngày mai mày không cần quay về công ty làm việc nữa, tiền cổ tức hàng năm sẽ trả không thiếu một xu cho mày.”

Mắt Tần Phong đỏ lên: "Cha, cha đuổi con ra khỏi công ty ư? Con cố gắng nhiều năm như thế, sao cha lại không thấy được?"

Lão Tần không thèm để ý cậu ta nữa, quay sang nói với Tần Hải: "Tần Hải, ngày mai họp cổ đông, anh nhường vị trí tổng giám đốc lại cho Đại Bảo, cũng có thể rời khỏi công ty, tiền cổ tức hàng năm cũng không thiếu anh một xu."

Tần Hải gật đầu đồng ý.

"Tần Hải, anh có khí phách chút đi được không? Con mẹ nó, anh..." Tần Phong mắng Tần Hải om củ tỏi.

Chúng tôi rời đi trong tiếng mắng chửi của Tần Phong.

Tần Lệ Lệ không đi theo.

Cô nàng nói, anh Đại Bảo vừa mới về nhà, cô nàng thân là em gái nên muốn dẫn anh trai đi làm quen với mọi thứ trong nhà.

Nghe nói, để gia tăng mức độ quen thuộc của Tần Đại Bảo đối với Tần gia, đêm đó Tần Lệ Lệ đã ở trong phòng gã nói chuyện suốt một đêm.

Tôi có lời khen dành cho Tần Lệ Lệ.

Cô nàng vĩnh viễn chung thủy với người cầm quyền của nhà họ Tần, chưa từng thay lòng đổi dạ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play