Chồng Tôi Là Tần Thủy Hoàng

1/4


5 tháng


1.

Như thường lệ, tôi thì thầm vào tai người chồng thực vật của mình những câu đớn lòng.

“Tần Hải, ánh trăng sáng của lòng anh mang thai con của tình nhân cô ả, nói là giống của anh kìa.”

“Đứa con hoang thứ mười của bố anh đến tranh gia sản rồi kìa.”

“Để thừa kế tài sản của anh, tôi đành rút ống dưỡng khí của anh thôi…”

Ba chữ “ống dưỡng khí” vừa thốt ra, Tần Hải đột nhiên mở mắt ra và nhìn tôi chằm chằm.

Một giọng nói máy móc đã biến mất từ ​​lâu chợt vang lên trong đầu tôi: “Người chơi số 1 được kích hoạt thành công, cốt truyện khởi động lại từ đầu.”

Tôi hào hứng phát huy sức mạnh từ thuở khai thiên lập địa của mình, âm thanh có đề-xi-ben làm rung chuyển cả bệnh viện.

“Bác sĩ, Tần Hải tỉnh rồi, mọi người mau đến đây đi!”

Tần Hải là chồng tôi tại thế giới này, sau khi được cứu thoát trong một vụ tai nạn giao thông, anh ta hôn mê gần ba năm.

Để kích thích anh ta thức dậy, tôi đã dốc sức làm đủ mọi trò.

Nào là hôm nay bảo anh ta rằng “thưa ngài, ngài là một người chồng mọc sừng”, ngày mai lại thỏ thẻ rằng anh ta bị đuổi khỏi nhà rồi nè, ngày mốt lại thì thầm nhà anh ta phá sản rồi.

Nói hết nước hết cái cũng không chịu tỉnh lại.

Nhưng vừa mới đòi rút ống thở, tự nhiên thằng chả tỉnh lại liền.

Nếu sớm biết dọa rút ống thở có tác dụng thì tôi đã không phải giày vò bản thân lâu thế này rồi.

Đội ngũ thiên thần áo trắng xông vào.

Bác sĩ điều trị ngắm nghía Tần Hải, vừa phấn khích vừa niềm nở hỏi: "Cậu còn nhớ mình là ai không?"

Tần Hải dùng chất giọng khản đặc trả lời một câu: "Trẫm là Tần Thủy Hoàng."

Bầu không khí như bị xịt keo.

Một lát sau, bác sĩ ho khan hai tiếng và nói với đội ngũ phía sau: "Cậu Tần vừa mới tỉnh lại, ý thức chưa minh mẫn lắm, hiện tượng thường gặp ấy mà."

Nói xong, ông ấy quay mặt sang nói với Tần Hải: "Cậu Tần, để tôi kiểm tra thân thể giúp cậu nhé."

Tần Hải uống một hớp nước, thanh âm không còn khàn khàn nữa, phát âm rất rõ ràng câu hỏi: "Ngươi là ngự y?"

Bác sĩ sững người một chút rồi mới gật đầu.

Tần Hải tiếp tục hỏi: "Tiên đơn luyện xong chưa?"

Bầu không khí lại bị xịt keo.

Bác sĩ lại ho hai tiếng, nói với điều dưỡng viên bên cạnh: "Cậu Tần vừa tỉnh lại, tinh thần không ổn định, cho cậu ấy một liều an thần đi."

Điều dưỡng viên tiến lên với ống tiêm trong tay.

Trạng thái của Tần Hải càng bất ổn hơn.

Anh ta không chỉ hất ống tiêm trên tay điều dưỡng viên xuống mà còn chỉ vào người ta và hét lên.

"Điêu dân lớn mật, dám cả gan hại trẫm? Trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi."

2.

Sống lâu trong cái lạ, mị quen lạ rồi.

Lượt đầu tiên, Tần Hải tỉnh dậy, nói rằng anh ta là công nhân viên chức dưới chế độ 996* bị đột tử.

(*) 996 là văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần.

Lượt thứ hai, Tần Hải tỉnh lại, nói anh ta là thái giám, chết vì đau trứng.

Lượt thứ ba, Tần Hải tỉnh lại, nói anh ta là Tần Thủy Hoàng…

Hệ thống bổ sung một câu: "Chết vì trúng độc lúc ăn tiên đơn."

Cuối cùng, đội ngũ thiên thần áo trắng vẫn lui cung để cho tôi ở lại trấn an tinh thần của Tần Hải.

Cửa phòng vừa đóng lại, tôi lập tức vươn tay về phía Tần Hải: "Chào mừng anh, người chơi số 1 thứ ba."

Ánh mắt Tần Hải trở nên sâu thẳm: "Ngươi chính là người chơi số 2, phò tá trẫm trở thành người đứng đầu Tần gia?"

Tôi gật đầu.

Đúng, đây là thế giới trò chơi.

Trong trò chơi này, chỉ có tôi và Tần Hải là người chơi bằng xương bằng thịt, các nhân vật khác đều do hệ thống tạo ra.

Chỉ khi Tần Hải trở thành người đứng đầu nhà họ Tần, chúng tôi mới có thể rời khỏi trò chơi và trở về thế giới thực.

Nếu thất bại, tôi sẽ phải lặp lại cốt truyện đến vô tận.

Còn Tần Hải sẽ quay trở về trạng thái người thực vật, chờ đợi linh hồn người chơi tiếp theo xuyên vào.

Tần Hải cau mày hỏi, tại sao hai người chơi số 1 trước đó lại thất bại?

Tôi thở dài.

Tần Hải là con riêng của Lão Tần.

Chướng ngại vật của Tần Hải gồm có hai người là con gái nuôi của nhà họ Tần, Tần Lệ Lệ, và thiếu gia chân chính của Tần gia.

Sau khi người chơi đầu tiên tỉnh lại, tôi đã cảnh báo anh ta đừng có đi yêu Tần Lệ Lệ.

Anh ta cũng thề thốt đồng ý dữ lắm.

Nhưng Tần Lệ Lệ vừa xuất hiện, anh ta liền quên béng đi mất.

Còn dám đưa ra lý do rất đường đường chính chính, anh ta nói ở thế giới thực anh ta độc thân lẻ bóng buồn tủi lắm. Thà ở lại thế giới trò chơi cả đời, vừa có tiền tiêu không hết vừa được ở bên Tần Lệ Lệ, người yêu anh ta bằng cả tấm chân tình.

Kết cục là nửa năm sau, người thừa kế chân chính của nhà họ Tần xuất hiện, bà cả nhà họ Tần nhân cơ hội này tố cáo Tần Hải và Tần Lệ Lệ đồi phong bại tục, đuổi bọn họ ra khỏi nhà.

Vào cùng ngày, Tần Hải bị tai nạn xe hơi và trở thành người thực vật.

Ngoại trừ tôi ra, ký ức của tất cả mọi người đều bị xóa, trò chơi kết thúc.

Người chơi thứ hai nói anh ta ngán làm thái giám rồi, muốn làm chúa tể chăn rau, ông hoàng phúc boy, thủy tổ ngành trap.

Anh ta tiêu tiền như nước với ý định làm cho nhà họ Tần tán gia bại sản.

Sau khi người thừa kế chân chính nhà họ Tần xuất hiện, người nhà họ Tần còn chả thèm tìm cớ mà đuổi thẳng cổ anh ta ra đường.

Vào cùng ngày, anh ta bị tai nạn xe hơi và trở thành người thực vật.

End game.

Tần Hải bĩu môi: "Đúng là một đám chẳng nên thân."

3.

Trở lại nhà họ Tần, cửa ải đầu tiên Tần Hải phải vượt qua chính là ải mỹ nhân: Tần Lệ Lệ, con gái nuôi của Tần gia.

Sau khi tôi và Tần Hải kết hôn, chúng tôi đã rời khỏi dinh thự của nhà họ Tần và dọn ra ở trong một biệt thự riêng.

Tần Lệ Lệ lại nói không nỡ xa anh trai, muốn theo về ở chung.

Thấy chưa, Tần Lệ Lệ đang nhào về phía Tần Hải với đôi mắt ngấn lệ, nũng nịu gọi: "Anh ơi, em nhớ anh lắm."

Tôi bĩu môi, mắc mửa thật, lại muốn diễn ba cái trò mập mờ trước mặt tôi.

Nhưng mà không ngờ rằng Tần Hải lại né.

Tần Lệ Lệ không kịp phanh lại, trực tiếp nhào vào trong lòng tôi.

Ủa gì dọ?

Tôi và Tần Lệ Lệ hai mắt trợn tròn nhìn nhau.

Tần Hải cau mày hỏi: "Phu nhân, tiện tì này định ám sát trẫm hả?"

Còn không đợi tôi trả lời, anh ta đã hung hăng trừng Tần Lệ Lệ một cái: "Dám nhào vào trẫm thử coi, trẫm tước bỏ phong hào công chúa của ngươi, giáng ngươi làm thứ dân."

Tôi vỗ trán.

Xem ra Tần Hải còn chưa khôi phục trí nhớ của thân thể này, nói năng lộn xà lộn xộn.

Tôi vội kéo anh ta vào phòng làm việc, chỉ vào cuốn “Sử ký”* và nói với anh ta rằng nhà Tần đã diệt vong. Rồi kể cho anh ta nghe cốt truyện, nhắc anh ta không được xưng mình là "trẫm" mà phải nhanh chóng hòa nhập bản thân vào nhân vật Tần Hải.

(*) “Sử ký” hay “Thái sử công thư” là cuốn sử của Tư Mã Thiên được viết từ năm 109 TCN đến 91 TCN, ghi lại lịch sử Trung Quốc trong hơn 2500 năm từ thời Hiên Viên Hoàng Đế cho tới thời ông sống.

Ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm, không ngừng lẩm bẩm: "Nước Tần vĩ đại lại diệt vong? Nước Tần diệt vong..."

Tôi vỗ vai anh ta và an ủi: "Không sao đâu, miễn là anh hoàn toàn nhiệm vụ, linh hồn anh sẽ được du hành và sinh sống ở bất kỳ thực tại nào mà anh muốn."

Nếu thất bại thì hồn phi phách tán thôi.

Tần Hải không nghe, chỉ chăm chăm quác quác cạp cạp mắng chửi con cháu của Tần Thủy Hoàng một trận.

Tôi... hạn hán ngôn từ.

4.

Đột nhiên, trên cửa sổ sát đất trên tầng thượng vang lên tiếng động.

Mở cửa sổ ra xem, xém tí nữa tôi đã bị dọa chớt rồi.

Tần Lệ Lệ đứng trên ban công trong bộ váy trắng với mái tóc rối bù, nước mắt giàn giụa trên gương mặt.

"Anh à, có phải anh còn trách em không?"

"Nếu năm đó anh không đi tìm em, anh sẽ không gặp tai nạn."

"Trong lòng anh chắc đang hận em lắm chứ gì?"

Sự tình phải quay trở về khởi đầu của cốt truyện.

Ba năm trước, Tần Lệ Lệ đã gửi một video cho Tần Hải.

Cô ta khóc lóc nói anh trai có chị dâu rồi, về sau sẽ không còn thương cô ta nữa, cô ta muốn gieo mình xuống biển.

Theo cốt truyện, Tần Lệ Lệ là người mà Tần Hải yêu nhưng không cưới được.

Tần Hải lái xe đi tìm Tần Lệ Lệ, kết quả là không có gì bất ngờ, anh ta đã gặp phải bất trắc.

Tôi liếc sang Tần Hải thấy anh ta vẫn đắm chìm trong nỗi đau mất đi giang sơn, tuyệt nhiên không hề nghe thấy tiếng của Tần Lệ Lệ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, cái tên Tần Hải ở lượt này quả thật chỉ yêu giang sơn, không yêu mỹ nhân.

Thấy Tần Hải không có phản ứng gì, Tần Lệ Lệ càng khóc thảm thương hơn.

"Anh, anh thật sự không thể tha thứ cho em ư?"

"Nếu anh đã không tha thứ cho em, thì em thà nhảy xuống đây chớt đi cho rồi."

Rốt cuộc Tần Hải cũng chịu phản ứng lại, giương mắt nhìn thoáng qua Tần Lệ Lệ: "Đừng nhảy."

Tim tôi lỡ một nhịp, thầm rủa, chẳng lẽ khứa Tần Hải này cũng rơi vào lưới tình rồi?

"Hệ thống, người chơi số 1 mà mi tìm không có khứa nào đáng tin cậy hết, cứ để bà đây chơi luôn cho rồi."

Hệ thống thâm thúy đáp lại một câu: "Không được, cô mãi mãi chỉ là người chơi hỗ trợ thôi."

Tôi muốn khóc quá, tôi đã đóng vai hỗ trợ viên cho ba lượt rồi, còn phải làm đến bao giờ?

Hệ thống tàn nhẫn trả lời tôi: "Khi người chơi số 1 hoàn thành nhiệm vụ."

Giọng nói nũng nịu của Tần Lệ Lệ lại vang lên: "Anh à, em biết anh vẫn còn thương em mà."

Dựa theo cốt truyện của hai lượt trước, giây tiếp theo Tần Hải và Tần Lệ sẽ ôm nhau, coi tôi như người vô hình nhưng vẫn nhìn thấy nhau.

Nhưng không ngờ, Tần Hải ở lượt này không bước đến ôm lấy Tần Lệ Lệ, thay vào đó, anh ta hờ hững buông một câu: "Đây là lầu hai, nhảy xuống cũng không chết được. Nhà ngươi tìm tòa nhà nào mười tám tầng rồi hẵng nhảy xuống."

Tôi sững sờ.

Tần Lệ Lệ cũng sửng sốt.

Tần Hải tàn ác quá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play