Bạn Trai Xuất Sắc Của Tôi

3/4


5 tháng


11.

Ngày Quốc Khánh, tôi và Cố Y ban đầu dự định đến Lâm Nghi* chơi, nhưng vào đêm trước ngày khởi hành, anh trai tôi bất ngờ cho tôi xem một ảnh trên vòng tròn bạn của ổng.

(*) một thành phố cấp địa khu ở phía Nam tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

"Ê nhỏ, nhanh lại đây, đây là thằng Lục Trì mà, phải không? Sao nó ra công trường bốc gạch rồi? Há há, nhìn cái vẻ tồ tẹt của nó kìa..."

Tôi chưa kịp thấy nhưng đã tức nước vỡ bờ, đột ngột bật mạnh dậy và gào vào mặt ổng: "Ông lấy cái tư cách gì cười nhạo người ta? Ít nhất Lục Trì người ta đang sống đàng hoàng tử tế, không còn người nhà nhưng người ta vẫn sống tốt đấy thôi, còn ông thì sao? Không có tiền của cha mẹ, ông ch.ết đói từ lâu rồi!"

Thét lên xong nước mắt tôi trào ra, quay người chạy lên lầu.

Tiếng gào to của anh trai tôi văng vẳng phía sau: "Con nhỏ chếc bằm này, mày uống nhầm thuốc hả? Mày còn nói giúp cho kẻ thù không đội trời chung của anh mày?"

Tôi trở về phòng, mở bảng tin lên, hóa ra vòng bạn bè của tôi cũng đang lan truyền video Lục Trì bốc gạch ở công trường.

Anh đội mũ bảo hộ, bụi bám đầy mặt, trên trán thì lấm tấm mồ hôi.

Nhưng anh ấy trông không có vẻ gì chật vật thảm hại cả.

Chẳng trách Lục Trì bảo lịch nghỉ lễ Quốc Khánh của anh đã xếp kín rồi, thì ra là lại đi làm thêm.

Bao nhiêu năm nay anh một mình chăm mẹ bệnh, vừa đi học vừa phải kiếm tiền chữa trị cho mẹ, hẳn là vất vả lắm.

Tôi gọi điện thoại cho Cố Y và bảo nó tôi không muốn đi chơi nữa.

Lục Trì làm việc chăm chỉ như vậy, tôi cũng phải cố gắng lên mới được.

Đại học yêu cầu rất nhiều loại chứng chỉ, Lục Trì có thể vừa đi làm vừa đi học mà vẫn luôn giữ vững xếp hạng và kỳ nào cũng lấy được học bổng, thì tôi cũng có thể!

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, anh trai tôi bước vào.

"Này, vừa rồi mày bị gì vậy?"

Tôi hít một hơi thật sâu và đứng dậy: "Em xin lỗi, em vô lý phát tiết lên người ông là em sai nhưng ông cũng nuôi chí cầu tiến chút đi chứ? Cha lúc nào cũng nói trông cậy hai anh em mình tiếp quản công ty, ông cứ như này thì sao quản lý công ty được?"

Lâm Dương làm như đương nhiên nói: "Vậy mày quản lý thôi."

“...”

Tôi quyết định dẫn dắt ông anh mình trên con đường học tập, bắt ổng phải thi đậu tất cả các chứng chỉ trong suốt thời gian còn lại của năm học.

Anh trai mắng tôi khùng, rảnh rỗi sinh nông nổi.

Cuối cùng tôi phải đưa ra con át chủ bài: "Vậy em không nhận ông là anh trai nữa, để Lục Trì làm anh trai em đi, anh ấy lại còn học rất giỏi nữa, mà hai này, ông có biết vì sao Sở Ninh mê Lục Trì không?"

Anh trai tôi gân cổ lên: "Chuyện ông mặc ông!"

Tôi mím môi: "Chính là vì ông chỉ biết ăn chơi, quen ông không có tương lai, nhà mình giàu nhưng ông tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở, ông nhìn lại Lục Trì đi..."

“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi, ông đây học là được chứ gì? Anh mày thông minh như này, chỉ cần tao chịu học thì học bổng nhất định sẽ là của tao, anh mày quyết rồi, anh muốn giật học bổng của Lục Trì!"

Lâm Dương bỏ lại một câu chí khí hùng hồn rồi trở về phòng ổng.

“...”

Thôi, không cần lo lắng làm gì, dù ông anh tôi có cố gắng cỡ nào thì với cái trình của ổng cũng không có cửa giật được học bổng của Lục Trì.

12.

Trưa hôm sau, tôi mang hộp cơm tự làm và nước uống đi tìm Lục Trì.

Nhìn Lục Trì đang treo người lơ lửng trên không khiến tôi kinh hồn bạt vía.

Thấy tôi, anh còn ngạc nhiên hơn, sau khi đáp xuống, anh sải bước chạy tới.

"Sao em lại tới đây?"

Tôi lắc lắc chiếc túi trong tay: "Còn nóng, anh mau đến ăn, mà ở đây bụi lắm, đi chỗ khác ăn nhé."

Lục Trì nhìn tôi thật sâu một hồi, mặt anh nghiêm lại: "Lâm Vãn, đây không phải là chỗ em nên nán lại, em mau về đi."

Tôi bĩu môi: "Anh ở được thì sao em không ở lại được, anh khinh thường em đúng không?"

Lục Trì: "..."

Lúc này, nhóm công nhân làm chung với Lục Trì đi tới.

"Ôi chà Tiểu Lục, đây là bồ chú em hả? Đẹp thiệt nha!"

"Tiểu Lục có số hưởng nhé."

Lục Trì quay lại nhìn họ, vừa định mở miệng thì tôi đã tiếp lời.

"Em còn chưa phải bạn gái của Lục Trì, vẫn chưa cua được."

"Ha ha, Tiểu Lục chú em bị ngố à? Người yêu xinh như thế mà chú em còn để người ta cua mình?"

"Nhưng Tiểu Lục bên mình cũng đẹp trai thật mà..."

Cuối cùng thì Lục Trì cũng không nói gì, dẫn tôi tìm một chỗ yên tĩnh cũng xem như sạch sẽ để ngồi.

"Ngày mai đừng tới." Anh nói khi nhận lấy hộp cơm.

Tôi thấy mặt anh ấy không biểu hiện gì, trong lòng thấy khó hiểu: "Lục Trì, anh giận em à?"

Lục Trì bất lực thở dài, giơ tay xoa đầu tôi: "Không, chỉ là..."

Sau đó, anh khẽ cười: "Không có gì."

Tôi mở hộp cơm ra: "Đâu phải ngày nào em cũng có thời gian đâu, em phải ở nhà học tập nè, có nhiều chứng chỉ để thi lắm, không cố gắng không được."

Lục Trì vừa ăn vừa nhìn tôi, lại bật cười rồi gật gù: "Giỏi, có gì không hiểu thì hỏi anh."

"Dạ!"

Ăn cơm xong Lục Trì vội đi làm tiếp, tôi liền quay về nhà.

Hôm nay ông anh tôi lại tiến bộ bất ngờ, không đi ra ngoài nhưng cũng không chịu học, nằm dài trên ghế sô pha trong phòng khách chơi game, lại còn la om củ tỏi.

Tôi lắc đầu, đi lên lầu.

Mấy ngày tiếp theo của kỳ nghỉ, bất cứ khi nào rảnh là tôi đi đưa cơm cho Lục Trì, anh ấy cũng không ý kiến gì tôi nữa.

Tôi có một cảm giác âm ỷ rằng mình sắp tán đổ Lục Trì.

Biết tôi phải thi rất nhiều chứng chỉ nên sau kỳ nghỉ, lúc đi học lại Lục Trì thường xuyên hẹn tôi đến thư viện, đương nhiên không phải thư viện trường, mà là thư viện thành phố.

Như này cũng tốt, để anh tôi khỏi phát hiện ra.

Lục Trì đã dạy tôi rất nhiều thứ, tôi thật sự ngày càng thích ở bên anh.

13.

Vào ngày hai mươi mốt tháng Mười, vừa đến nửa đêm, tôi đã nhận được lời chúc sinh nhật từ mọi người.

Vì nguyên nhân công việc nên cha mẹ tôi quanh năm đều ở thành phố khác, không thể trở về nên mỗi người gửi cho tôi một bao lì xì thật lớn.

Anh trai tôi cũng gửi cho tôi một bao lì xì.

Cái ông này nhất định không bao giờ chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi để đỡ phiền.

Tôi vừa định xuống giường tìm ổng thì âm báo Wechat lại vang lên.

Lần này là Lục Trì gửi tới, bốn chữ: [Chúc mừng sinh nhật.]

Tôi lại nằm xuống, không thèm đi tìm ông anh ruột nữa.

[Anh vẫn chưa ngủ ạ?]

Lục Trì: [Chuẩn bị ngủ rồi, em cũng đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya, sáng mai ra gặp anh nhé.]

[Dạ vâng!]

Đặt điện thoại xuống, tôi nhắm mắt lại…

Không ngủ được!

Phấn khích quá đi.

Ngày mai tôi sẽ được ăn sinh nhật với Lục Trì.

Hôm sau, tôi dậy sớm, diện thật đẹp và đi ra ngoài.

Lại bị ông anh già gọi lại.

"Đi đâu?"

"Sinh nhật của em mà, dĩ nhiên là đi nhận quà sinh nhật rồi."

Tôi nói dối đầy thiện chí, chuyện của tôi và Lục Trì chưa thể để ông anh tôi biết được.

Anh trai tôi lại bày ra biểu cảm nghiêm túc của người cha già: "Về sớm chút, anh già của mày tổ chức tiệc mừng sinh nhật mày, tất cả mọi người đều sang chơi, nghe chưa?"

“...”

Vậy là buổi tối tôi không thể mừng sinh nhật với Lục Trì sao?

"Biết rồi anh hai thân iu."

Nơi Lục Trì hẹn gặp tôi là một quán cà phê.

Khi tôi đến nơi, anh đã ngồi đó rồi, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen trông cực kỳ điển trai.

Tôi ngồi xuống đối diện anh: "Anh đợi em có lâu không?"

Lục Trì mỉm cười lắc đầu: "Không."

Anh đặt một chiếc hộp màu hồng lên bàn và đẩy về phía tôi: "Sinh nhật vui vẻ."

Tôi ngạc nhiên cầm lấy, định mở hộp ra thì thấy trên đó có một dãy chữ tiếng Anh, sợi dây chuyền này hẳn là đắt lắm.

E rằng tất cả tiền kiếm anh ấy kiếm được khi làm việc ở công trường trong kỳ nghỉ này đã đổ dồn hết vào chiếc vòng cổ này rồi.

"Lục Trì, em..."

“Sao thế? Em chưa mở ra mà đã định nói không thích hả?" Lục Trì vờ như tức giận.

Tôi hít sâu một hơi, nhoẻn miệng cười và mở chiếc hộp nhỏ trước mặt Lục Trì.

Đó là một sợi dây chuyền hình trái tim, rất đẹp.

"Em thích lắm, cảm ơn anh, Lục Trì."

Tấm lòng của Lục Trì thì tôi nhận, nhưng tiền thì tôi phải nghĩ cách để trả anh cho anh ấy.

Chờ sinh nhật anh ư?

Lục Trì từ từ đứng dậy và đi đến bên tôi, lấy chiếc vòng cổ ra: "Để anh đeo giúp em."

Nhịp tim của tôi bắt đầu tăng nhanh khi anh ấy đến gần, dường như nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tỏ tình hay không đây?

14.

"Hôm nay em có dự định gì chưa?" Anh đeo cho tôi xong, hỏi với nụ cười nở trên môi.

Nguyên ngày hôm nay tôi muốn ở bên Lục Trì, nhưng tiệc mừng lúc tối không thể khước từ được nên thôi, ở cạnh anh vào ban ngày cũng đủ mãn nguyện rồi.

Tôi lắc đầu.

"Để anh dẫn em đến một nơi."

Nói rồi, anh vươn tay về phía tôi.

Trái tim đang đập của tôi lỡ một nhịp, chầm chậm đưa tay của mình ra.

Lòng bàn tay của anh rất ấm áp.

Anh ấy đưa tôi đến một nơi khá yên tĩnh và vắng người.

Ở đây có rất nhiều cây ngân hạnh, mùa này lá đã ngả vàng.

Thật đẹp.

Tôi nhìn không gian rực vàng trước mặt, còn có Lục Trì ở cạnh bên, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào…

Tôi muốn nói với Lục Trì, tôi rất thích cảm giác này.

Tôi quay sang nhìn anh, tình cờ thay, anh cũng đang nhìn tôi.

Anh cong môi cười, xoay người nhìn tôi và nắm lấy tay tôi.

"Lâm Vãn, làm bạn gái của anh nhé."

Lục Trì tỏ tình với tôi!

Anh ấy đã tỏ tình với tôi!

Tôi sững sờ, tuy đã cảm nhận được Lục Trì có vẻ đã phải lòng tôi, nhưng khi khoảnh khắc này đến, tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Lục Trì lại nắm lấy tay còn lại của tôi: "Anh thích em, vì vậy mong em đồng ý lời tỏ tình này, được không?"

Tôi cười ngoác miệng đến tận mang tai, gật đầu liên tục.

Có cảm giác như mình đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.

Nhưng hôm nay là sinh nhật của tôi, Lục Trì biết tôi nhất định có kế hoạch khác, nên dẫn tôi đi dạo trong rừng ngân hạnh một lúc rồi đưa tôi về nhà.

Buổi tối, tiệc sinh nhật anh trai chuẩn bị cho tôi vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ Cố Y và vài người bạn thân với tôi ra, còn lại đều là bạn thân của anh trai.

Quà cáp tôi nhận được đã chất chồng thành núi, nhưng tôi thích nhất vẫn là món quà mà Lục Trì tặng.

Chơi giữa chừng thì tôi phải đi vệ sinh, và khi tôi bước ra, không khí của bữa tiệc bỗng chốc thay đổi.

Ai nấy đều nhìn về phía tôi.

Anh trai tôi giơ điện thoại của tôi lên: "Hun bé iu mụt cái?"

Lục Trì đã gọi cho tôi ư?

Tôi hít vào một hơi rồi vội vàng chộp lấy điện thoại.

Bàn tay to lớn của anh tôi chống lên trán, không cho tôi đến gần.

"Hun bé iu mụt cái? Anh mày còn tưởng là điện thoại của anh, Lâm Vãn, mày và Lục Trì quen nhau hả?"

15.

Tôi tức giận đến mức muốn cắn chớt Lâm Dương!

“Ông lấy cái quyền gì mà nhận điện thoại của em? Đó là quyền riêng tư của em! Em quen ai cũng không liên quan đến ông!"

Tôi thét lên ba lần liên tiếp và khiến Lâm Dương tức giận đến bật cười: “Không liên quan đến tao? Lâm Vãn, cha mẹ giao mày cho tao quản lý thì ông đây có quyền! Mày mau chia tay nó cho tao, nếu không tao đánh gãy chân nó!"

Nhiều người vây xem như thế mà Lâm Dương lại quá quắt thế này, tôi giận điên người!

“Ông dám! Lâm Dương, ông dám đụng đến bạn trai của tôi, tôi không tha cho ông!"

Lâm Dương cũng tức đến phì cười, gật đầu: "Được, để tao chống mắt lên coi mày đánh tao ch.ết trước hay tao đánh ch.ết thằng khốn kia trước!"

“Ông dám thì tôi với ông đoạn tuyệt!”

Tôi vội lấy lại điện thoại rồi chạy lên lầu vào phòng.

Tức ch.ết tôi rồi, Lâm Dương thật quá quắt!

Tôi gọi điện thoại cho Lục Trì: "Anh em biết chuyện hai đứa mình rồi."

"Em không sao chứ?" Lục Trì hỏi bằng giọng điệu đầy quan tâm.

Tôi muốn khóc nhưng nhịn lại, khịt khịt mũi rồi mới mở miệng: "Em không sao, anh em không đánh em đâu, cùng lắm là mắng em vài câu thôi. Lục Trì, hay anh trốn đi mấy ngày đi, đừng để anh em tìm thấy."

Lục Trì bị câu nói của tôi chọc cười: "Em quên rồi à? Anh em không đánh thắng anh, hay là em không muốn anh đánh cậu ta?"

“...”

Cả hai.

"Dù sao thì hai người đều quan trọng đối với em."

Lục Trì thấp giọng cười cười: “Sẽ không đánh, lần trước đánh cậu ta vì cậu ta chưa phải là anh vợ của anh."

“...”

Ừm, Lục Trì thì tôi yên tâm, anh trai tôi mới là kẻ khiến tôi lo lắng.

Tôi quyết định trò chuyện cho ra lẽ với anh trai.

Thế nhưng…

"Anh nói cho mày biết, trừ khi anh mày về với ông bà thì miễn là anh mày còn sống, anh sẽ không để mày quen thằng Lục Trì!"

Sau khi mọi người rời đi, tôi đã bình tĩnh nói chuyện với anh trai mà ổng lại bày ra cái thái độ thế này đây.

Tôi không thể nào hiểu nổi.

"Anh ấy có thích Sở Ninh đâu, là Sở Ninh thích anh ấy mà, ông ghét người ta thì được cái gì?"

"Không liên quan tới chuyện Sở Ninh, anh mày không ưa nó kể từ hồi học cấp Hai rồi kìa. Lâm Vãn, nếu mày còn muốn anh làm anh mày thì chia tay với nó càng sớm càng tốt!"

“...”

Giờ tôi mới biết, anh trai tôi và Lục Trì học chung từ hồi cấp Hai.

Thảo nào, anh trai tôi là đứa thích chơi trội mà gặp phải Lục Trì học giỏi, còn đẹp trai hơn ổng, anh ấy nhất định là nhân vật làm mưa làm gió ở trường đè đầu anh tôi, ổng không ghét anh ấy mới là chuyện lạ.

Nhưng lý do này vẫn chưa đủ thuyết phục.

"Lâm Dương, ông lúc nào cũng cứng đầu cứng cổ, luôn coi bản thân mình là cái rốn vũ trụ, tôi mặc kệ ông đấy!"

16.

Tôi đem chuyện tôi và Lâm Dương vừa cãi nhau một trận kể cho Lục Trì nghe, Lục Trì không hề ngạc nhiên tẹo nào.

"Tính anh trai em vốn như thế mà, nhưng đến tận bây giờ em mới biết anh và anh trai em là bạn học cấp Hai à?"

Tôi thoáng sửng sốt: "Vâng ạ."

Lục Trì thở dài: "Thì ra hồi xưa, em vẫn chưa để ý anh."

Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy: "Vậy hồi xưa anh đã để ý em ạ?"

Lục Trì bật cười thật to: "Không phải để ý, mà anh chỉ biết Lâm Dương có một cô em gái, có thấy vài lần từ xa, nhưng lúc đó em chỉ mới là đứa nhóc vắt mũi chưa sạch."

“...”

Lục Trì xoa đầu tôi: "Có điều, nít ranh giờ đã trưởng thành rồi, ngày càng xinh đẹp."

Không đúng, tôi luôn đẹp mà?

"Vậy mà hôm đó anh còn hỏi em có phải là em gái của Lâm Dương hay không."

Lục Trì ôm tôi vào lòng: "Vì anh vẫn không tin. Một đứa bộp chộp, tính tình xốc nổi như anh trai em làm sao lại có được một cô em gái tốt bụng như em. Anh thấy giống như kiểu, hình như chú dì đã đem hết cái nết cáu bẳn sang cho anh trai em mà không chừa lại chút nào cho em nhỉ?"

Tôi ngẩng đầu lên phản bác: “Có đâu, em giận lên hung dữ lắm á, nên về sau anh đừng chọc giận em, nếu không em giận lên là đáng sợ lắm đó."

Lục Trì bật cười gật đầu: "Ừ, không chọc giận em, nghe lời em hết."



Lục Trì nói nghe lời tôi hết thảy, nhưng mới qua có vài ngày, anh ấy đột nhiên đối xử lạnh nhạt với tôi. Tôi rủ anh ấy đi chơi thì anh ấy bảo bận, gọi điện thoại thì anh ấy đáp qua loa vài câu lấy lệ rồi cúp máy cái rụp.

Tôi có cảm giác, Lục Trì không còn thích tôi nữa.

Tối, tôi nằm trên giường trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Tôi phải nói chuyện với Lục Trì.

Tôi đã gửi cho anh ấy một tin nhắn WeChat vào rạng sáng, nói rằng hôm nay tôi sẽ đợi anh ấy bên bờ hồ của trường.

Anh đồng ý.

Lúc 9 giờ sáng, tôi đến bờ hồ, anh ấy đã đứng đó sẵn.

Tôi đứng cách đó không xa nhìn bóng lưng anh thật lâu mới đi qua.

Lục Trì nghe thấy tiếng bước chân của tôi, chậm rãi quay lại nhìn tôi.

Anh trông giống hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy, cả thân mình nhuốm một màu lạnh bạc.

Tôi chợt thấy khó thở, hít vào một hơi khí lạnh, buộc bản thân mình phải cười.

"Anh chờ em lâu chưa?"

Lục Trì vẫn đứng ở chỗ cũ, bình tĩnh nhìn tôi chằm chằm: "Không lâu."

Vẫn cái kiểu lãnh đạm đó.

Tôi cố gắng mở mắt thật to để tôi không thể khóc, đừng khóc.

Nhưng vừa mở miệng, giọng nói của tôi đã bán đứng chính mình, tôi nghẹn ngào nói bằng chất giọng run rẩy: "Lục Trì, anh… Có phải anh..."

Lục Trì mở miệng ngắt ngang lời của tôi, anh nói: "Lâm Vãn, anh định đi nước ngoài."

Tôi thoáng cái ngẩn người: "Cái gì?"

Anh lặp lại một lần nữa: "Anh định ra nước ngoài, có một công ty nước ngoài muốn tuyển dụng anh với mức lương cao, vừa lúc anh cần đi thực tập, tuần sau phải đi rồi."

Tôi tự an ủi mình rằng anh chỉ đi nước ngoài thôi, không vấn đề gì.

"Vậy chúng ta..."

"Lâm Vãn, chúng mình..." Lục Trì mở miệng, giọng anh lạnh lẽo mà khản đặc tựa như vọng ra từ một cái giếng đã cạn khô: "Chúng mình chia tay đi." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play