Bạn Trai Xuất Sắc Của Tôi

2/4


5 tháng


6.

Lúc sắp lên lớp, tôi hỏi Lục Trì qua Wechat: [Đàn anh, hôm nay khi nào anh mới có thời gian? Số là em muốn tham gia tòa soạn báo của trường, muốn xin anh một buổi phỏng vấn ạ.]

Vừa nãy tôi đã làm mếch lòng Sở Ninh nên phải thực hiện cuộc phỏng vấn này cho bằng được, bởi đây có thể là cơ hội duy nhất của tôi để vào được tòa soạn.

Gửi tin nhắn xong, tôi liền vào học.

Đến giữa buổi học, Lục Trì trả lời: [Không rảnh.]

“...”

Được rồi, nằm trong dự kiến.

Nhưng tôi nào phải người chấp nhận thua cuộc.

Nhưng mà... Mãi cho đến tối, tôi cũng không thể nghĩ ra nên nhắn gì cho Lục Trì, chỉ còn cách chặn đường thôi nhỉ?

Cách này nghe ngu ngu nhưng biết đâu lại hữu dụng?

Nói là làm, tôi đợi Lục Trì học xong tiết tự học buổi tối, gấp rút bám theo anh ấy.

"Đàn anh ơi, bây giờ anh rảnh không? Em muốn..."

Lưng vác ba lô, vẻ mặt Lục Trì lạnh lùng mà nghiêm nghị, ánh mắt dừng ở trên người tôi, thờ ơ nói: "Tôi không có hứng tham gia phỏng vấn."

“...”

Này là từ chối trắng trợn luôn nè.

Tôi ỉu xìu trong chốc lát.

Cua người ta không được, giờ phỏng vấn cũng không xong, tức muốn chớt

Nói xong thì thân hình cao lớn của Lục Trì bỏ đi một mạch.

Cách đó không xa, tôi thấy Sở Ninh cũng vừa mới học xong tiết tự học buổi tối đang cười nhạo tôi, sau đó dùng khẩu hình miệng nhắc nhở tôi: [Mười hai giờ đêm mai.]

Cái bà già thâm độc này!

Tức đến mức muốn chửi phong long!

Nhìn bóng dáng Lục Trì đã đi xa, tôi cắn răng bước nhanh đuổi theo.

...

"Đàn anh ơi?"

Lục Trì có vóc người rất cao, tôi phải chạy vài bước mới theo kịp sải chân của anh, nhìn anh ấy đi thẳng đến trạm xe buýt mà chả hiểu gì.

"Đàn anh Lục Trì ơi, đây đâu phải đường trở về ký túc xá đâu ạ? Anh đi đâu thế?"

Tôi vụng về bắt chuyện, muốn tranh thủ cho mình một cơ hội.

Tôi không phải đứa mặt dày nhưng sẽ không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như thế.

Két!

Lục Trì đột ngột dừng bước, đầu tôi đụng vào lưng anh, éc, cứng dữ ta.

Tiếp đó, Lục Trì quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, tôi lo lắng nuốt nước bọt.

Hỡi ôi, tôi không có cách nào kháng cự lại nhan sắc của Lục Trì.

Một giây sau, Lục Trì thấp giọng cảnh cáo: "Đừng đi theo tôi nữa!"

“...”

Nói xong, Lục Trì ngồi lên xe buýt đi mất, lần này cũng không cho tôi cơ hội đuổi kịp.

Buồn thì cũng buồn đấy, nhưng tôi thấy lo cho Lục Trì hơn.

Trễ thế này mà anh ấy không về ký túc xá thì còn có thể đi đâu?

Đi làm thêm?

Học bổng toàn phần không đủ ư?

Anh ấy đang cần tiền sao?

Tôi và anh trai từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ biết thiếu tiền là gì, tôi có chút thấm thía, ý muốn theo đuổi Lục Trì đúng là quá bốc đồng.

Đáng lẽ ra tôi phải tìm hiểu kỹ anh ấy trước đã.

7.

Cả đêm tôi ngủ không được ngon, còn viết một bức thư tay.

Tất nhiên không phải thư tình rồi, trong thư giải thích tường tận nguyên nhân kết quả của cuộc phỏng vấn, đồng thời thay mặt anh trai tôi xin lỗi một lần nữa.

Bao gồm cả tự nhận lỗi, việc chặn đường hôm qua là do tôi hấp tấp.

Sáng sớm hôm sau, tôi đưa đồ ăn sáng và thư tay cho Lục Trì xong liền bỏ của chạy lấy người.

Dù trong thâm tâm tôi còn muốn nhìn Lục Trì thêm một cái, hu hu…

Cả buổi sáng, tôi ngồi trong lớp mà lòng bồn chồn không thôi, không biết Lục Trì sẽ phản ứng lại như nào.

Thực tế là tôi cả nghĩ rồi, Lục Trì suốt một buổi sáng chả thèm để ý gì đến tôi.

Đến buổi trưa, vừa buồn ngủ vừa chán nản, tôi đang định chợp mắt thì chợt nhận được tin nhắn của Lục Trì: [Sau ba giờ chiều tôi rảnh.]

! ! !

Ý anh ấy là muốn nhận phỏng vấn của tôi, đúng chứ?

Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của tôi biến mất tiêu, tôi vội vàng trả lời lại anh ấy: [Vậy sau ba giờ em qua tìm anh nhé.]

Lục Trì: [Được.]

Anh ấy còn đồng ý rất dứt khoát luôn kìa, yêu quá chứ lị!

Buổi chiều trước khi đến tìm Lục Trì, tôi che khuyết điểm quầng thâm ở mắt trước rồi mua thêm hai cốc nước ép tươi, chúng tôi hẹn gặp nhau ở một lớp học trống.

Hôm nay Lục Trì mặc một chiếc áo thun dài tay màu đen khiến cho anh trông lãnh đạm hơn mọi khi.

Tôi dừng lại ở cửa một lúc rồi mới bước vào, đặt cốc nước trái cây ở trước mặt anh: "Cảm ơn đàn anh Lục Trì, vậy giờ mình bắt đầu phỏng vấn luôn được không ạ?"

Lục Trì gật đầu: “Ừ.”

Tôi bắt đầu đặt câu hỏi về quan điểm của anh ấy đối với Internet ở thời đại ngày nay.

Câu này vừa khớp với chuyên ngành của Lục Trì nên anh nói rất nhiều, không chỉ từ góc độ chuyên môn mà còn từ góc độ xã hội nhân văn.

Anh thực sự là một người có cái nhìn rất khách quan và tư tưởng rất sâu sắc.

Có vẻ như tôi lại thích anh thêm một chút rồi.

Cuộc phỏng vấn kết thúc, tôi cúi chào anh ấy: "Đàn anh, em cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn anh đã chấp nhận phỏng vấn của em, hôm nay em đã học hỏi được rất nhiều điều."

Lục Trì mím môi, bưng cốc nước lên: "Cô cảm ơn rồi mà.”

Tôi nhìn Lục Trì một hồi, nghĩ đến chuyện anh và anh trai tôi đánh nhau lúc trước làm tôi thấy hơi áy náy.

"Đàn anh, em muốn thay mặt anh trai em xin lỗi anh thêm lần nữa."

Sắc mắc Lục Trì thoáng lạnh đi, nhưng rất nhanh khóe môi lại hơi cong lên: "Không phải lỗi của cô, cô xin lỗi làm gì?"

Tôi xin lỗi vì tôi biết cái nết như hạch của ông anh nhà tôi chắc chắn sẽ không bao giờ xin lỗi.

"Vậy em đi trước nhé, em còn phải về viết cho kịp bài..."

Tôi chưa nói xong thì chuông điện thoại của Lục Trì đã reo lên, tôi thấy mặt anh đột nhiên tối sầm lại sau khi nghe điện thoại.

Sau đó, anh nói một câu: "Tôi qua ngay." Rồi cúp điện thoại, lao ra ngoài.

Tôi sải bước đuổi theo: "Đàn anh, anh muốn đi đâu? Nay em lái xe, để em đưa anh qua đó."

Lục Trì dừng lại và nhìn tôi, cuối cùng cũng gật đầu.

8.

Leo lên xe, Lục Trì nhờ tôi chở đến bệnh viện.

Hóa ra mẹ anh đã nằm viện suốt thời gian qua, tình hình chuyển biến kém.

Giờ tôi đã biết hôm qua Lục Trì lên xe buýt đi đâu rồi…

Cũng biết được vì cớ gì Lục Trì đã giành được học bổng toàn phần còn phải đi làm thêm.

Tôi đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Lục Trì nắm chặt tay mẹ anh.

Không biết mẹ anh nói gì, trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc.

Dì ấy thấy tôi đứng ở bên ngoài và nhìn sang tôi.

Tôi do dự một chút, cũng vẫy tay chào dì.

Khóe miệng mẹ anh mấp máy gì đó, Lục Trì nhìn về phía tôi, tôi thấy trong mắt anh đã ngân ngấn nước.

Rồi mẹ anh đã ra đi, ra đi thanh thản.

Lục Trì nằm ở mép giường bệnh, bả vai khẽ run lẩy bẩy.

Anh ấy đang khóc.

Hốc mắt tôi vừa xót vừa cay, tựa như có một hòn đá đang đè lên trái tim mình.

Kế từ lúc bắt đầu có ký ức cho đến giờ, đây là lần đầu tôi chứng kiến ai đó lìa đời.

Phải mất một lúc Lục Trì mới ra khỏi phòng, anh ấy ký tên rồi lại nói với tôi: “Cô về nhà trước đi."

Tôi há miệng, do dự một lúc mới hỏi thành câu: "Lục Trì, em muốn ở lại với anh, được không ạ?"

Lục Trì im lặng nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng mở miệng, thanh âm trầm đục như sương như khói: "Được."



Không viết thành bài thì sẽ không gia nhập vào câu lạc bộ được, nhưng tôi biết, những gì tôi đang làm bây giờ là những gì tôi nên làm.

Tôi không muốn bỏ Lục Trì lại một mình.

Về sau tôi mới biết, thì ra cha Lục Trì đã qua đời từ lâu.

Mẹ anh vì nhớ thương cha, tương tư thành bệnh, dì ấy mắc bệnh ung thư, kiên trì được vài năm cho đến hôm nay, rốt cuộc cũng phải ra đi.

Lục Trì trở thành trẻ mồ côi.

Sau đó, Lục Trì xin nghỉ học mấy ngày để đem tro cốt của mẹ anh về quê.

Cả tuần nay, ngày nào tôi cũng gửi tin nhắn cho Lục Trì.

Tôi không thể đi cùng anh, nhưng tôi muốn anh ấy biết anh không đơn độc.

Bởi vì không nộp bài nên Sở Ninh đã chế giễu tôi một phen, nói rằng chị ta đã sớm biết Lục Trì không thể nào chấp nhận phỏng vấn đâu.

Chị ta thì biết cái gì?

Bài phỏng vấn đó tôi muốn giữ làm của riêng, không muốn đưa cho chị ta đấy.

9.

Một tuần sau, Lục Trì đã trở lại.

Tôi ra trạm xe lửa để đón anh.

Mới mấy ngày mà anh ấy đã gầy đi thấy rõ.

Tôi chỉ hỏi Lục Trì về chuyến xe nào chứ không nói cho anh biết tôi sẽ đến đón, nên khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã rất bất ngờ.

"Đi thôi, chúng mình đi ăn cơm đã rồi hẵng về trường."

Tôi vừa nói vừa đón lấy hành lý của Lục Trì.

Trên gương mặt gầy gò của Lục Trì lộ ra nụ cười: "Em muốn xách hành lý giúp anh hả?"

Tôi ngớ người ra rồi cũng bật cười theo: "Vậy anh tự xách đi, mình đi thôi.”

Lên xe, Lục Trì hỏi tôi: "Em muốn ăn gì?"

Tôi còn vừa định hỏi anh ấy muốn ăn gì, anh liền bổ sung thêm một câu: "Anh trai mời em."

Anh trai?

Dù tôi làm những chuyện này cũng chẳng mong mỏi anh sẽ đáp lại mình, nhưng tôi không hề muốn anh xem tôi như là em gái.

Không biết Lục Trì nhìn ra suy nghĩ của tôi hay như nào mà anh ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Gọi vui thôi mà, chẳng lẽ có thể biến em thành em gái ruột của anh được à?"

Tôi cười rạng rỡ: "Anh muốn ăn cái gì?"

Lục Trì: "Em bảo ăn gì thì ăn nấy."

Thế thì hay rồi!

Tôi chở Lục Trì đến một quán mì, nhìn quán mì cổ kính ở trước mặt, Lục Trì khẽ cười: “Muốn ăn mì? Hay là muốn tiết kiệm tiền hộ anh?"

"Hả?"

Tiết kiệm tiền gì?

Tôi ngẩn người: “Em muốn ăn mì ở đây mà."

Tôi nào nghĩ ra được chuyện tiết kiệm tiền cơ chứ.

Lục Trì cười cười, dẫn tôi đi vào.

Đang ăn giữa chừng thì anh trai tôi gọi điện tới hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi chột dạ nhìn Lục Trì, đành chọn nói dối cho qua chuyện: "Em với nhỏ Tiểu Y đang đi mua sắm."

Ngay sau đó giọng nói cáu kỉnh của Lâm Dương truyền đến tai: "Ranh con dám nói dối anh mày hả? Cố Y đang ở con mẹ nó kế bên anh mày nè!"

“...”

Lâm Dương gầm lên giận dữ: "Nói! Mày đang chết dí ở chỗ nào?"

Tôi đảo mắt: "Anh hai em ơi, em mười tám tuổi rồi, em đi đâu là quyền tự do của em, anh bớt kiểm soát em lại đi."

Nói xong tôi thở hổn hển vì tức, cúp điện thoại.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Trì đang nhìn tôi.

Tôi càng chột dạ hơn.

10.

"Tại sao không nói với cậu ta anh và em đang ở cùng nhau?" Lục Trì hỏi.

“...”

Anh nói xem.

Lục Trì cau mày: "Em sợ anh em đánh em, hay là đánh anh?"

Tôi suy nghĩ một lát rồi cười thành tiếng: "Cái nào cũng sợ."

Lục Trì: "Đừng sợ, cậu ta không đánh lại anh."

Anh trai tôi đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat, bảo tôi về nhà hay về trường mau lên, nếu không ổng sẽ đánh gãy chân tôi.

Tôi ứ thèm sợ ổng làm gì, ổng đánh cũng đâu có lại Lục Trì đâu.

Ăn mì xong tôi liền chở Lục Trì về trường: "Lục Trì, sắp đến Quốc Khánh rồi, anh có định làm gì không?"

Lục Trì ngồi ở ghế phụ, quay sang nhìn tôi: "Lịch nghỉ lễ của anh lấp kín hết cả rồi."

Được thôi, thế thì tôi sẽ làm chuyện riêng của mình vậy.



Lúc này Cố Y gọi điện thoại tới.

Giọng nói của nhỏ vang lên trong xe: "Vãn Vãn, mày về thẳng trường đi, tao đoán anh mày về nhà đón đường mày rồi, ổng nghi mày đang yêu đương nhưng chắc chắn ổng éo ngờ được mày đang mập mờ với Lục Trì đâu."

“...”

Muốn cúp máy ghê.

Lặng lẽ liếc sang Lục Trì một cái rồi ngay lập tức mở to mắt nhìn đường nên tôi cũng không rõ Lục Trì có đang nhìn tôi hay không.

Cố Y: "Sắp tới sinh nhật mày rồi, tao không muốn đến bệnh viện ăn tiệc đâu."

"Biết rồi biết rồi."

Tôi cúp máy và thở phào nhẹ nhõm, sợ nhỏ Cố Y lại nói thêm gì đó.

Nãy giờ Lục Trì không lên tiếng, bấy giờ mới mở miệng: "Sinh nhật em là khi nào?"

Tôi thầm nghĩ, sinh nhật năm nay, tôi muốn trải qua cùng anh.

"Lâm Vãn?" Lục Trì gọi tôi một tiếng.

Tôi ngừng lại dòng suy nghĩ của mình: "Ngày hai mươi mốt tháng Mười.”

Lục Trì không nói gì thêm.

Đến tối khi tôi về tới nhà đã bị ông anh trai chặn ngay cửa phòng…

"Nói, mày đang quen với thằng nào?"

Cái ông này thật là, tôi lớn đến chừng này rồi mà ổng vẫn còn lo tôi bị người ta gạt nữa?

"Còn chưa quen, chưa cua được người ta nữa."

Lâm Dương bày ra vẻ mặt thất vọng của người lớn trong nhà: "Cái gì? Thì ra em gái của ông đây phải cua ngược lại, mà còn chưa cua được nữa? Thằng đó là khứa nào? Tiên trên trời hả?"

“...”

Chờ em ông cua được người ta đi, đoán chừng không hù chớt ông thì cũng làm ông tức chớt.

Cho ông thêm thời gian sống đó. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play