Bạn Trai Xuất Sắc Của Tôi

4/4


5 tháng


17.

Đã nói là không khóc, thế nhưng bản thân tôi không thể kiểm soát được những giọt nước mắt cứ rơi xuống.

Tôi cúi đầu, muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng tôi như bị một thanh sắt nóng hổi chặn lại.

Lục Trì đi qua ôm lấy tôi.

"Vãn Vãn, hãy quên anh đi."

Tôi nghe nhầm ư?

Sao giọng nói của anh lại yếu ớt và thống khổ đến thế?

Anh ấy cũng không nỡ buông bỏ tôi, đúng chứ?



Lục Trì đưa tôi về nhà.

Tôi nhốt mình trong phòng và khóc cả ngày.

Anh tôi gõ cửa bên ngoài một lúc lâu, tiếng gõ dần dần lắng xuống.

Cho đến chạng vạng tôi mới bước ra ngoài, mắt sưng húp đến mức không mở nổi.

Anh trai tôi đứng ngay ở cửa.

Nước mắt tôi lại rơi, tôi lao vào vòng tay của anh tôi, khóc thật to.

"Anh ơi, Lục Trì chia tay với em, anh ấy muốn ra nước ngoài."

Anh trai vỗ nhẹ vào lưng tôI: "Không sao, anh giới thiệu người khác cho mày."

Tôi lắc đầu: "Không được, em sẽ không bao giờ thích ai khác ngoài Lục Trì được nữa đâu anh ơi, em thất tình rồi, sao mà khó chịu thế này hở anh…”



Tôi đã trải qua một tuần trong ngây ngây dại dại, trước đó tôi còn nghĩ mình mạnh mẽ lắm.

Hóa ra, thất tình thật sự có thể hạ gục một người, tôi có cảm giác như mình không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Mấy ngày qua Cố Y vẫn luôn bên cạnh tôi, nhỏ mắng Lục Trì không ngớt: "Tên đàn ông bỏ rơi mày chỉ vì một công việc không đáng để mày lụy đâu."

Tôi không biết Cố Y nói đúng hay sai, cũng không biết nếu tôi là anh ấy, tôi sẽ lựa chọn như thế nào.

Tôi hiểu rõ hoàn cảnh của Lục Trì, kiếm được một công việc tốt như thế cũng đủ để cải thiện cuộc sống của anh ấy.

Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó anh trai tôi mở cửa bước vào.

"Nhỏ, hôm nay Lục Trì sẽ đi."

Tôi rưng rưng nước mắt, nhìn anh trai: "Em đã như vầy rồi, anh còn muốn làm giọt nước tràn ly sao?"

Anh trai tôi thở dài rồi lại nói: "Thôi thì anh mày thú thật, là anh kêu nó đi đi. Nó vốn dĩ không muốn ra nước ngoài, là anh nói nó không xứng với mày, không thể cho mày cuộc sống như mày mong muốn, anh bắt nó rời xa mày bởi vì mày là em gái của anh, anh không nỡ để mày theo nó chịu khổ..."

Tôi lao ra ngoài mà không nghe anh tôi nói hết.

Tôi muốn đi tìm Lục Trì.

Đến dưới lầu ký túc, từ xa tôi đã thấy anh đang nhét hành lý vào trong xe.

Anh thực sự phải đi rồi.

Tôi muốn lao qua ôm lấy anh.

Nếu tôi bắt Lục Trì ở lại, thì anh ấy sẽ buông bỏ tương lai tươi sáng của bản thân mất…

Không, tôi không thể làm thế, tôi không được níu chân Lục Trì.

Tôi toan bỏ đi nhưng Lục Trì lại nhìn thấy tôi.

Anh ấy đi đến, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nhạt: "Em đến rồi."

Tôi nén nước mắt, gật đầu: "Ừ, em đến tiễn anh."

Lục Trì nhìn tôi thật sâu, thật lâu: "Em còn gì muốn nói với anh không?"

Còn, rất nhiều là đằng khác, nhưng tất cả tâm tình muốn nói ra đều biến thành…

"Chúc anh thuận buồm xuôi gió."

"Ừ."

Lục Trì lên xe rời đi.

Cuối cùng tôi cũng có thể khóc thành tiếng.

Tôi gọi điện cho anh trai với giọng run run: "Anh à, Lục Trì đi rồi."

Anh trai tôi rất bối rối: "Sao không giữ nó lại? Mày mở miệng là nó ở lại liền. Anh mày nhượng bộ hết mức rồi, sao mày không chịu cố gắng hả?"

Tôi khịt mũi: "Em không muốn làm lỡ dở anh ấy, anh ơi, không sao đâu, em đợi anh ấy được, đợi anh ấy về lại với em..."

Đột nhiên có ai đó nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi vào vòng tay của người ấy.

Trong tầm nhìn mờ đục của mình, tôi thấy Lục Trì.

Không phải anh ấy đã lên xe đi rồi sao?

"Vãn Vãn, chúng mình không chia tay, không xa nhau nữa, chúng mình mãi mãi ở bên nhau."

Tôi ôm chặt lấy Lục Trì và gật đầu trong lồng ngực của anh.

"Không chia tay, Lục Trì, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."

Lục Trì buông tôi ra, nâng mặt tôi lên và hôn xuống.

Tôi ôm cổ của anh và hôn đáp lại.

Trong di động, giọng anh tôi to như thể đang ở chế độ loa ngoài.

“Nói gì đi! Hai đứa mày đang làm gì thế? Nói chuyện coi!"

18.

Lục Trì ở lại.

Bằng cách nào đó mà chuyện này truyền đến tai Sở Ninh, thế nhưng còn làm cho chị ta nổi giận.

Chị ta thật tình tìm đến Lục Trì, chất vấn anh ấy ngay trước mặt tôi: "Vì con bé ấy mà cậu thậm chí còn mặc kệ luôn tiền đồ tươi sáng của bản thân? Tại sao hả Lục Trì? Tôi kém con bé ấy ở chỗ nào? Tôi đẹp hơn nhỏ, gia cảnh cũng chẳng kém nhỏ, cái nhỏ có thể cho cậu tôi đều cho được, tại sao cậu lại thích nhỏ mà không thích tôi?"

Hả…

Còn đang ở trường học đấy, mọi người đều đang nhìn kìa.

Lục Trì ôm tôi vào trong lòng và nhìn Sở Ninh: "Bởi vì tôi chỉ yêu em ấy."

Sở Ninh nghiến răng rồi gật đầu, trừng mắt với tôi: "Lâm Vãn, sự ích kỷ của cô sẽ hại cậu ấy!"

Sau khi Sở Ninh bỏ đi, Lục Trì nhẹ nhàng vỗ về tôi: "Là do anh không muốn rời xa em."

"Nhưng mà..."

Nhưng tôi cảm thấy Sở Ninh nói rất đúng, Lục Trì đã từ bỏ tiền đồ xán lạn của anh ấy chỉ vì tôi.

Lục Trì ôm tôi thật chặt: "Công ty nước ngoài đó liên hệ với anh từ lâu rồi nhưng anh vẫn chưa chấp nhận, Vãn Vãn, nếu không vì em, anh sẽ không quyết định ra nước ngoài."

Tôi có hơi khó hiểu, khẽ đẩy anh ra, mờ mịt nhìn anh.

Lục Trì nhẹ nhàng mân mê gò má tôi: "Bây giờ anh rốt cuộc cũng hiểu được, việc bất lực nhất đối với người đàn ông là vào thời điểm anh ta chỉ có hai bàn tay trắng lại gặp được người mà mình muốn chăm sóc cả đời. Vãn Vãn, em chính là người anh muốn chăm sóc cả đời, nhưng mà… Anh không thể để em chịu khổ cùng anh."

Nước mắt lại làm nhòe đi tầm nhìn của tôi.

"Nhưng em không sợ khổ."

Lục Trì: "Là anh không nỡ để em chịu khổ."



Lúc tối về đến nhà, tôi kể lại cho anh tôi hết mọi chuyện.

Tôi muốn nhờ ổng cho tôi ý kiến.

"Anh ơi, anh có nghĩ em nên khích lệ Lục Trì đi nước ngoài không? Công ty đó đãi ngộ tốt lắm, cùng lắm thì yêu xa thôi mà, chờ tới nghỉ đông hay nghỉ hè em sang thăm anh ấy là được mà."

Anh trai tôi không biết đang ngẫm nghĩ cái gì, mặt nhăn mày nhó: "Nó nói vậy thật à?"

“...”

“Vãi! Nó đáng mặt đàn ông thật, không nỡ để mày chịu khổ luôn á? Không được rồi, anh mày cũng không nỡ để vợ tương lai theo mình chịu khổ được."

Nói xong ổng liền đi lên lầu mà không thèm cho tôi lời khuyên nào.

Cái ông này thật là…

Cái gì cũng phải so với Lục Trì.

"Hai ơi, ông phải lo cho em cái đã chứ!"

Lâm Dương: "Giờ anh không rảnh lo chuyện hai đứa mày, anh mày còn không biết có lấy được bằng tốt nghiệp hay không nữa!"

“...”

Vậy thì tôi nên làm gì đây, tôi nên giữ Lục Trì bên cạnh hay để anh ấy ra nước ngoài?

Không thể trông cậy được gì vào ông anh hai mình, tôi gọi cho mẹ và bày tỏ hết những băn khoăn.

Mẹ không giống cái thứ anh trai cứ khăng khăng phải tìm cho tôi một người môn đăng hộ đối, mẹ tôi chỉ mong tôi sống hạnh phúc thôi.

"Vãn Vãn, con có tin vào chính mình, tin vào cậu nhóc đó không? Nếu con tin thì thời gian và khoảng cách đều không thành vấn đề."

Lời mẹ triết lý quá, nhưng hơi mơ hồ và hão huyền.

"Mẹ, ý mẹ là con nên để Lục Trì đi sao?"

Mẹ tôi cười cười: "Thời buổi này ra nước ngoài có gì khó khăn, một cái vé máy bay mà thôi, muốn gặp thì bất kỳ lúc nào cũng gặp được, nhưng con phải xác định con muốn cái gì, tất cả tùy thuộc vào quyết định của bản thân con thôi bé cưng."

Ừm…

Phải, tôi phải tự mình quyết định.

Tôi quyết định để Lục Trì ra nước ngoài.

Miễn là hai chúng tôi yêu nhau và trái tim luôn hướng về nhau, thì như mẹ tôi nói, thời gian và khoảng cách đều không thành vấn đề.

19.

Ba năm rưỡi sau.

Tôi tốt nghiệp đại học.

Cha mẹ và anh trai đến dự lễ tốt nghiệp của tôi, còn tặng bạn cùng lớp của tôi mỗi người một bó hoa.

“Bé cưng, mừng con tốt nghiệp! Lại đây chụp ảnh với cha mẹ, còn Lâm Dương, con chụp ảnh đi!"

Cha ôm lấy mẹ và tôi, ra lệnh cho anh trai.

Ông anh nhăn mặt bước ra phía trước, ổng bất mãn giơ máy ảnh polaroid lên và chụp một tấm.

"Em xem với!" Tôi cởi mũ tốt nghiệp và chạy qua.

Anh trai lấy tấm ảnh ra, phất vài cái rồi đưa cho tôi.

Tôi cười nhắng nhít xem ảnh, nhưng lúc nhìn thấy hình lại chợt ngừng cười.

Ủa, trong ảnh lại có thêm một người?

Tôi quay đầu lại nhìn.

Lục Trì mỉm cười bước tới, cầm một bó hoa hồng trên tay: "Vãn Vãn, mừng em tốt nghiệp."

Hiện giờ tôi không cười nổi, tôi giận lắm nhé.

"Không phải anh bảo không thể về dự lễ tốt nghiệp của em sao?"

Gương mặt đẹp trai đến xấu xa của Lục Trì chợt làm ra một biểu cảm oan ức không hợp với anh ấy tẹo nào: "Không phải anh đã về rồi sao?"

Tôi phồng mang trợn má, tức đến thở hổn hển.

"Sợ em giận nên anh mới về chứ gì, anh không muốn dự lễ tốt nghiệp của em tẹo nào chứ gì, Lục Trì, anh hết yêu em rồi!"

Vậy mà Lục Trì vẫn cười, còn cười rất to nữa cơ.

Anh tiến đến ôm tôi vào lòng, hỏi anh trai tôi: "Cô bạn gái dịu dàng và dễ thương của tôi đi đâu mất rồi? Anh làm gì em ấy hả?"

Lâm Dương bày ra biểu cảm muốn mắng chửi: "Mày chiều thành ra vậy chứ ai! Lục Trì à, sao mày toàn gây nghiệp thế?"

Hai tên này thật tình, anh một câu tôi một câu mãi không dứt.

Tôi đẩy Lục Trì ra: "Hai người nói tiếp đi, em đi đây.”

Lục Trì nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi trở lại.

Anh ấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ từ trong bó hoa hồng, sau đó quẳng bó hồng qua cho anh trai tôi và quỳ xuống trước mặt tôi.

“!!!”

Anh đang làm gì thế?

Trên sân trường, người người đang dòm ngó.

Lục Trì từ từ mở chiếc hộp nhỏ trước mặt tôi ra: "Không nhận hoa hồng thì mời em nhận lấy cái này, Lâm Vãn, lấy anh được không? Để anh chăm sóc em cả đời."

Khi tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình, những kỷ niệm giữa hai chúng tôi hiện về tâm trí tôi.

Người đàn ông từng lạnh lùng kiêu ngạo để che giấu sự tự ti giờ đây đã trở nên trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều.

Nhưng điều không thay đổi là anh vẫn yêu tôi như ngày nào, như anh đã nói, anh sẽ yêu tôi suốt đời.

Tôi tin tưởng vào anh ấy và sẽ đáp trả bằng một tình yêu tương tự.

Tôi chìa tay ra cho Lục Trì.

Lục Trì đeo nhẫn lên ngón áp út của tôi.

"Vãn Vãn, cảm ơn em đã xuất hiện bên cạnh em khi anh chẳng có gì trong tay, khiến anh cảm thấy mình cũng trọn vẹn đủ đầy."

Lúc Lục Trì nói những lời này, mắt anh đã ướt từ bao giờ.

Tôi đột nhiên nghĩ đến bốn năm trước, ngày tôi cùng Lục Trì đến bệnh viện, mẹ Lục Trì nhìn tôi và nói với anh điều gì đó.

Buổi tối Lục Trì đưa tôi về nhà, mới biết anh đã nộp đơn xin nghỉ về nước, sau này cũng không cần đi nước ngoài nữa. Còn đây là nhà mới mà anh ấy đã chuẩn bị cho hai đứa.

Nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi cất giấu trong lòng tôi.

Vì vậy, tôi đã hỏi anh. Lục Trì nhoẻn miệng cười tinh quái: "Hôn anh một cái, anh nói cho em biết."

“...”

Được thôi, tôi đi đến và hôn lên môi Lục Trì.

Lục Trì đặt tôi ngồi lên đùi anh: "Mẹ anh hỏi, cô bé đứng ở ngoài là bạn gái của anh hả?"

Thật ra, tôi cũng đã đoán được.

"Thế anh trả lời như nào?"

Lục Trì: "Anh nói, mẹ à, đó là con dâu của mẹ." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play