Bạn Trai Xuất Sắc Của Tôi

1/4


5 tháng


1.

Ngày nhập học, tôi đã rêu rao khắp nơi rằng mình là em gái của Lâm Dương.

Em gái của trùm trường, nghe đỉnh vãi chưởng.

Kể từ đó, lúc nào đi bộ tôi cũng có cảm giác như mình vừa tậu được một nét nhạc nền: Ta tùy ý khuấy động phong vân, muôn kẻ ngưỡng vọng…*

(*) Lời bài hát 乱世巨星 (“Siêu sao thời loạn” hay “Loạn thế cự tinh”) của Trần Tiểu Xuân, nghe bản mix trong chương trình “Bài Hát Của Chúng Ta” cũng ngầu lắm mọi người =))))))

"Lâm Vãn, anh trai bà bị người ta đánh kìa!"

Không biết ai đã thét vào mặt tôi câu này, khiến cho nét nhạc nền trong đầu tôi chợt vụt tắt.

Anh trai tôi là thằng công tử bột, ngoại trừ xài tiền, hay gây sự với chém gió ra thì ổng có làm được trò trống gì đâu!

Khi tôi chạy đến hiện trường vụ việc, anh trai tôi đang nằm ăn vạ trên mặt đất.

Mọi người xung quanh đều đang bàn tán về vụ này, bảo rằng anh trai tôi khi không lại đi đánh người ta trước.

“Thả tao ra! Có ngon thì làm lại lần nữa, tao mà để mày có cơ hội đánh trả thì tao *éo theo họ Lâm nữa!"

“...”

Nằm sấp trên mặt đất thế này còn không quên sủa, đúng là anh trai tôi rồi.

Nhìn chàng trai đang đè trên anh trai tôi, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, áo sơ mi trắng tinh, quần tây đen kết hợp với gương mặt lạnh lùng điển trai như nam người mẫu…

Tim tôi đập liên hồi.

Khoan đã, anh ấy chính là người dám giáp lá cà với anh tôi?

Mối thù không đội trời chung này nếu không trả được, tôi thề không làm người nữa!

Tôi thề, thề sẽ biến anh ấy thành em rể của anh trai tôi, bắt anh ấy ngày nào cũng phải kêu một tiếng anh hai Lâm.

Chà, tôi đúng là người em gái tốt nhất trên trần đời.

"Hai!"

Tôi chạy qua, miệng kêu anh nhưng mắt nhìn sang anh bồ tương lai của mình… À thì, trong trường hợp tôi thành công ấy mà.

Anh ấy cũng ngước mắt lên nhìn tôi, sự thù địch trong đôi mắt vẫn chưa tiêu tan, ánh mắt đáng sợ làm tôi thoáng co rúm lại.

Người ta chỉ nhìn tôi một cái, rồi buông anh tôi ra và đứng dậy rời đi, chỉ để lại một bóng hình lạnh lùng.

Anh trai tôi vừa lôm côm bò dậy, trong miệng chửi đổng, chỉ vào bóng lưng người đó: “Có gan thì mày đừng bỏ đi, đánh tiếp đi! Ông đây đánh gãy chân mày!"

“...”

Tôi nín lặng.

Anh trai đi đến vỗ vai tôi: "Nhỏ, anh mày không sao, mày đến muộn nên không thấy được vừa rồi xém xíu nữa anh cho nó tàn phế luôn rồi."

“...”

Còn sủa được vậy thì đúng là không sao thật.

2.

Đi đến phòng y tế của trường, tôi mới hỏi anh trai: "Tại sao hai người lại đánh nhau?"

Anh tôi khịt mũi không nói, ông bạn thân tên Đại Chu của ổng đã lên tiếng: "Crush của anh Dương tỏ tình với Lục Trì."

Anh trai của tôi đột nhiên rống lên: "Nhỏ không phải crush của tao! Gu tao ứ phải như thế!"

Cô y tế: "Đừng nhúc nhích."

Hiện tại trong đầu tôi chỉ có mỗi suy nghĩ, thì ra tên anh ấy là Lục Trì.

Lúc nãy tôi thấy trên mặt anh ấy cũng có vết thương, sao lại không đến phòng y tế của trường?

Tôi lấy cớ đi vệ sinh để ra hiệu thuốc bên ngoài trường, mua bông băng thuốc đỏ rồi lẻn đi luôn.

Dò la cả ngày trời, cuối cùng cũng tìm thấy Lục Trì đang ở trên sân thượng.

Anh nhìn thấy tôi, ánh mắt rất lạnh lẽo: "Tìm tôi để trả thù cho anh trai cô?"

Tôi cũng định bụng trả thù cho anh trai nhưng kế hoạch này coi bộ tốn thời gian đây.

Tôi nhìn ra được, vì tôi là em gái của Lâm Dương nên Lục Trì không ưa tôi chút nào.

Phiền thế chứ.

Tôi bước qua, đưa bông băng thuốc đỏ cho anh ấy: "Anh xử lý vết thương đi, đừng để nhiễm trùng."

Lục Trì trông hơi ngạc nhiên, im lặng nhìn tôi hồi lâu, chất giọng cất lên vẫn lạnh nhạt như cũ: "Không cần."

Tôi ngồi xổm xuống: "Em giúp anh xử lý nhé, anh cũng bị thương kha khá rồi này."

Lục Trì nhìn tôi tựa như đang thăm dò.

Tôi cũng thừa nhận mục đích của mình không hề trong sáng.

Nhưng trước khi xử lý vết thương cho anh ấy, tôi phải làm rõ một điều.

"Anh có bồ chưa?"

"...”

Lục Trì thờ ơ lên tiếng: "Chưa.”

Tôi cười thầm trong lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy anh có đang thích ai không?"

Lục Trì nhìn tôi một cách khó hiểu: "Không."

Tôi khấp khởi như mở cờ trong bụng.

"Vậy để em xử lý vết thương hộ anh nhé."

Lục Trì: "..."

Anh bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của tôi và Lâm Dương: "Cô không phải em ruột của Lâm Dương hả?"

Tôi gật đầu lia lịa: "Phải á, cùng cha cùng mẹ, em tên Lâm Vãn."

Lục Trì im lặng nhìn tôi một lúc rồi chợt cười.

Trời đấc cơi, anh ấy cười lên còn đẹp trai hơn nữa!

Tôi nhất định phải cua anh ấy cho bằng được!

Lục Trì nhếch môi, trong phút chốc rũ bỏ hết dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, trên gương mặt đẹp trai xuất hiện nét ranh mãnh: "Cô thấy tôi với anh cô đánh nhau mà còn tới tìm tôi, mê tôi rồi à?"

Tôi bị lộ nhanh vậy sao?

Tôi hít sâu vào một hơi, bối rối nhìn vào ánh mắt đầy thích thú của Lục Trì, nhét chai thuốc đỏ vào tay của anh và bật người dậy bỏ chạy.

Lâm Vãn, đầu của người mắc huyết khối tĩnh mạch não* hoạt động còn tốt hơn đầu mày!

(*) Cerebral venous thrombosis (huyết khối tĩnh mạch nội sọ): Huyết khối hoặc cục máu đông trong các xoang màng cứng rút cạn máu từ não bộ gây ra các rối loạn. Bệnh nhân có triệu chứng đau đầu và một loạt các triệu chứng thần kinh bao gồm lú lẫn, yếu cơ, co giật, nói lắp và mất phối hợp.

3.

Về đến nhà, tôi vạch ra một kế hoạch theo đuổi.

Bước đầu tiên là phải lấy được thông tin liên lạc của Lục Trì, không biết anh tôi có không nhỉ?

Vào buổi tối khi anh trai trở về nhà, tôi lén lút kiểm tra di động của ổng nhưng không tìm thấy số của Lục Trì, ngược lại tìm thấy số của crush ổng.

Ổng đặt biệt danh cho người ta là "Hun bé yêu mụt cái".

Ông anh mình sến vãi, khi nào có được số Lục Trì, tôi sẽ đặt một cái biệt danh y hệt.

Nhưng cả tuần kế tiếp tôi bận đi quân sự, không có thời gian đi cua Lục Trì.

Tập huấn quá cực nhọc, phải vất vả lắm tôi mới vượt qua được kỳ quân sự.

Tôi và nhỏ bạn thân Cố Y đi dạo phố và tạt sang một quán trà sữa để nghỉ ngơi, vừa bước vào đã nhìn thấy Lục Trì, không ngờ anh ấy lại làm việc ở đây.

Mai đẹt-ti-ni!

Thế là khi Lục Trì hỏi tôi uống gì, tôi nói: "Trà sữa bobo khoai môn, không khoai không trà sữa, chỉ cần được bobo*."

(*) Một trend bên Trung, bobo là âm thanh phát ra khi hôn giống như moa moa chụt chụt =))))))

Lục Trì: "..."

Anh ấy quay đầu, hô: "Một suất trà sữa bobo khoai môn."



Sau khi ngồi xuống, Cố Y hỏi tôi: "Thích người ta thật à?"

Tôi thành thật gật đầu, còn Cố Y lại tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên.

Tôi nhún vai: "Sao nào? Anh ấy vừa điển trai lại còn là học sinh xuất sắc, tao thích anh ấy không phải là chuyện thường tình sao?"

Tốt hơn ông anh đầu gấu nhà tôi gấp bao nhiêu lần.

Cố Y uống một ngụm trà sữa, ngập ngừng bảo: "Mày có nghe nói chuyện của Lục Trì chưa?"

Lần này, đến lượt tôi ngớ người.

"Tuy Lục Trì là học sinh đứng đầu toàn khoa, nhưng anh ta là người khó gần, làm gì cũng có một mình, đó giờ cũng chưa ai gặp qua người thân anh ta. Tóm lại, không chỉ mỗi anh trai mày, mà còn rất nhiều người không ưa nổi anh ta bởi vì cái tính tình vừa lạnh lùng lại không thích giao du với ai."

Nghe Cố Y giải thích xong, trái lại tôi càng thấy ấm ức, anh trai tôi mới là người khiến người ta không ưa nổi chứ.

Loại cậu ấm quần là áo lượt như ổng mới đáng ghét.

Mà đâu phải chỉ có mỗi đường Dương Quang mới là đường, dám chọn một mình đi trên cầu độc mộc cũng chẳng có gì là sai.*

(*) Nữ chính đang nói đến câu “你走你的阳光道,我走我的独木桥” (“Người đi đường Dương Quang của người, tôi đi cầu độc mộc của tôi”).
“Cầu độc mộc” là một cây cầu dành cho một người đi dùng để nối liền 2 bên bờ gập ghềnh, ẩn dụ cho một hành trình khó khăn và nguy hiểm.
Còn “đường Dương Quang” thời xưa gọi là “Cổng mặt trời”, hiện tại được dùng để chỉ đèo Dương (một trong hai ải trọng nhất của Trung Quốc ở phía Tây, là một địa điểm quan trọng trên con đường tơ lụa) là phép ẩn dụ cho con đường tương lai tươi sáng.

Tôi chưa kịp mở miệng, Cố Y không nhịn được bổ sung thêm: "Mà lạ thật, rõ ràng Lục Trì đã giành được học bổng toàn phần rồi, mà sao còn phải ra đây làm việc?”

Tôi nhướn mày: "Biết đâu người ta thích vừa học vừa làm thì sao."

Nói đến đây tôi hơi thấy chạnh lòng: "Tao định theo đuổi anh ấy nhưng tới giờ còn chưa xin được số điện thoại của người ta."

Tay Cố Y ra dấu "OK" với tôi: "Chuyện này dễ mà, tao tìm cách cho."

Tôi tuyên bố, Cố Y chính là người bạn thân yêu nhất của tôi!

Lát sau, trà sữa đã làm xong, tôi đi qua lấy và thấy Lục Trì đang nói chuyện với người phục vụ nữ.

Tuy biết là họ đang trò chuyện về công việc nhưng trong lòng tôi vẫn thoáng thấy chua xót.

Làm như nào mới tìm được chủ đề chung để trò chuyện với Lục Trì đây?

Hay là tôi cũng tới đây làm việc?

Tôi nhận lấy hai cốc trà sữa và hỏi chị nhân viên: "Bên các chị còn tuyển nhân viên phục vụ không?"

Người ta lắc đầu.

Thôi vậy.

Mới ra trận chưa gì đã chớt.*

(*) 出师未捷: xuất phát từ một câu thơ trong bài thơ Thục Tướng của Đỗ Phủ (出师未捷身先死 – xuất sư vị tiệp thân tiên tử), nghĩa là ra trận chưa kịp thắng mà đã chết.

4.

Tôi lại nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn của Lục Trì, cầm cốc trà sữa miễn cưỡng quay về chỗ ngồi.

Cố Y lấy cốc trà sữa: "Lúc nãy mày vừa quay đi, người ta có liếc nhìn mày đó."

"Thật hả?"

Cố Y gật đầu.

Hỡi các đồng chí, tôi hồi sinh rồi!

Tôi vừa uống trà sữa vừa nhìn Lục Trì, hai mươi phút sau, Lục Trì cuối cùng cũng nhìn tôi một cái.

Tôi ngay lập tức giơ tay lên và vẫy vẫy với anh, nhưng anh chỉ đảo mắt lướt qua tôi.

Nhưng cái nhìn này cũng đủ làm tôi vui sướng một hồi.

Thấy tình trạng u mê của tôi, nhỏ bèn phân tích cho tôi nghe.

"Crush của anh trai mày thích Lục Trì, dù Lục Trì không thích chị ta nhưng anh trai mày vẫn coi Lục Trì là tử thù rồi. Mày có chắc là mày muốn đuổi theo Lục Trì không? Tao cảm thấy anh mày chắc chắn không chịu đâu."

Tôi thở hắt ra: "Theo lời của mày thì chẳng lẽ anh trai tao không chịu là Lục Trì người ta ưng tao liền?"

Cố Y: "..."

Rầu thúi ruột, phải uống miếng trà sữa để chữa thương mới được.

"Tao cảm thấy Lục Trì sẽ không thích tao đâu, không tới mấy ngày thôi, tao sẽ anh dũng hy sinh trên chiến trường tình ái rồi."

Cố Y không hiểu nổi: "Vậy mày theo đuổi làm chi?"

"Thì dù sao cũng phải thử một lần, chứ chưa có gì mà đã chịu thua thì làm sao tao cam tâm cho đặng?" Tôi nói xong và hút một hơi trà sữa thật dài.

Nghỉ ngơi cũng đã xong xuôi, tôi cũng nên đi thôi.

Tôi bước ra quầy: "Lục Trì, em đi nha."

Lục Trì nhìn về phía tôi, im lặng một lúc rồi gật đầu: “Ừ.”

"Vậy… Bái bái." Tôi vẫy tay và đi ra ngoài với Cố Y.

Tôi nói với Cố Y: "Mày nhất định phải lấy cho tao số của Lục Trì đó."

...

Tối hôm đó, Cố Y đưa số điện thoại của Lục Trì cho tôi.

Tôi vui như trẩy hội, gấp rút hỏi nhỏ làm sao mà xin được.

Cố Y có sao nói vậy: "Tao nói cho mấy chị phục vụ khác là nhỏ bạn thân ngu muội của em thèm khát thân thể của Lục Trì."

“?”

Nói hơi quá rồi nha.

Cố Y tiếp tục đâm chọt: "Vừa hay mấy chị ấy cũng muốn coi mày sẽ bị Lục Trì từ chối như nào và thế là cho tao số điện thoại ngay."

“...”

Thôi, cũng cảm ơn bà nhiều nha!

5.

Không thèm tính sổ với nhỏ Cố Y, tôi lưu lại số điện thoại của Lục Trì và đặt tên là "Hun bé yêu mụt cái".

Nếu Lục Trì không thích tôi thì tôi sẽ đổi biệt danh thành tên của anh ấy.

ID WeChat của Lục Trì được đồng bộ hóa với số di dộng của anh ấy nên khi mở WeChat ra, tôi nhấn vào thêm bạn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi nhập thêm vào: [Chào đàn anh Lục Trì ạ, em là Lâm Vãn.]

Sau khi gửi đi, tôi ngồi trên giường ôm chặt lấy điện thoại.

Một phút căng thẳng trôi qua, hai phút trôi qua…

Bảy phút sau, Lục Trì đồng ý yêu cầu kết bạn WeChat của tôi.

Yes!

Tôi lập tức mở khung chat của anh ấy ra: [Đàn anh Lục Trì ơi, anh đang làm gì vậy ạ? Anh có đang bận không?]

Lục Trì: [Bận.]

[Vậy anh bận tiếp đi nhé, chừng nào anh rảnh thì mình nói chuyện tiếp ạ.]

Gửi xong câu này, tôi khóa màn hình điện thoại, bật máy tính để viết đơn xin gia nhập.

Tôi định gia nhập tòa soạn của trường, câu lạc bộ này rất khắt khe và không dễ vào.

Vất vả thức thâu đêm mới viết xong, không ngờ ngay hôm sau đã nhận được tin báo từ câu lạc bộ bảo tôi sáng hôm sau đi phỏng vấn.

Phó chủ tịch câu lạc bộ là một chị đẹp, đẹp kiểu dịu dàng xinh xắn, rất ưa nhìn.

Chị ấy hỏi tôi vài câu rồi bảo tôi quay về đợi thông báo.

Vừa đi được vài bước, thông báo WeChat đã vang lên.

Là Lục Trì gửi tới!

[Ừm.]

Sướng rơn cả người, tôi lập tức gọi cho Cố Y và báo cho nhỏ chuyện vui này: "Lục Trì trả lời tin nhắn tao! Anh ấy không bận thì lúc nào tao nhắn tin trò chuyện với ảnh cũng được!"

Cố Y còn chưa lên tiếng, tôi đã nghe thấy phía sau có người gọi tôi lại. Tôi xoay người, là chị phó chủ tịch đi tới.

Chị ấy cao hơn tôi nửa cái đầu, cúi xuống nhìn tôi: “Như này đi, nếu em có thể phỏng vấn Lục Trì rồi viết thành một bài báo, chị sẽ cho em vào tòa soạn trường."

Tôi gật đầu: "Vâng ạ."

Sau khi ra ngoài, tôi chợt nhớ ra mình chưa hỏi thời hạn nên quay trở lại, vừa đi tới cửa tòa soạn trường, tôi liền nghe thấy…

"Sở Ninh, mày cố ý đúng không? Ha ha, làm sao con bé đó phỏng vấn Lục Trì được? Lục Trì có lần nào chịu nhận phỏng vấn đâu, có phải mày nghe thấy nhỏ đó được kết bạn Wechat với Lục Trì nên ghen đúng không?"

Tôi lập tức dừng bước, sau đó nghe thấy Sở Ninh nói: “Mày không biết con bé đó là ai à? Em gái của Lâm Dương đó, vậy mà nhỏ muốn theo đuổi Lục Trì, nhỏ đó tưởng mình là Juliet hả?"

Tôi dường như đã hiểu ra, cái chị gái Sở Ninh này chính là crush của ông anh tôi, cũng là chị gái tỏ tình với Lục Trì rồi bị từ chối?

Bà chị này quá đáng thật!

Tôi hít một hơi thật sâu, gõ cửa ba cái rồi bước vào.

Sở Ninh thấy tôi quay trở lại, vẻ mặt đông cứng một lúc, ngay sau đó đã khôi phục lại trạng tháng bình thường: "Còn có việc gì sao?"

Trên mặt tôi không còn nụ cười niềm nở nữa, chỉ lạnh nhạt hỏi chị ta: "Hạn chót là khi nào ạ?"

Sở Ninh cười nhẹ: "Đừng trách chị không cho em cơ hội, thôi thì vầy đi, mười hai giờ đêm mai nhé."

“...”

Đây rõ ràng là đang làm khó tôi.

Tôi yên lặng đánh giá Sở Ninh từ đầu đến chân.

Chị ta vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo: "Còn vấn đề gì không?"

Tôi giễu cợt: "Đừng tưởng anh tôi thích chị thật lòng, gu của ổng cũng cao lắm đấy, ổng thích mặt đẹp mà cái nết cũng phải đẹp cơ."

"Cô..." Sở Ninh đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy tức giận.

Tôi phớt lờ chị ta và ra khỏi chỗ này.

Ông anh mình mắt kém vãi, bực cả mình! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play