Nghề Rủi Ro Cao: Bạn Gái Của Tổng Tài Bá Đạo

2/4


5 tháng


8.

Sau khi về đến nhà, Lục Dao xé bỏ đơn ly hôn còn đang đặt trên bàn cà phê.

Cô ấy hất hàm, giọng nói đầy oán hận: "Tống Viễn, tôi không ly hôn nữa, dù có ch.ết tôi cũng không để anh và Lâm Nhân được toại nguyện."

"Đầu óc em có…” Chữ “bệnh” vừa đến môi đã bị tôi nuốt xuống.

Sự thật là hiện tại Lục Dao đang mắc bệnh.

Lục Dao ngây người nhìn tôi, nước mắt bất thình lình tuôn rơi.

Cô ấy đổ gục xuống sô pha, thì thầm: "Đúng vậy, em có bệnh đó, hơn nữa còn là bệnh nặng..."

Nói tới đây, Lục Dao đột nhiên cầm cái gối trong tay ném về phía tôi.

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng Tống Viễn ơi là Tống Viễn, dựa vào cái gì mà anh được chà đạp lên tình cảm của tôi dành cho anh?"

Tôi không muốn cãi nhau với Lục Dao.

Cho nên tôi gửi cho mẹ tôi một tin nhắn Wechat: "Tâm trạng Lục Dao dạo này không ổn lắm, nếu rảnh thì mẹ dẫn cô ấy đi mua sắm đi, thẻ của con cho hai người mặc sức cà.”

Giờ là đang giờ ăn tối, vậy mà mẹ tôi lại trả lời tin nhắn rất nhanh!

[Để thẻ ở nhà đi, ngày mai mẹ rảnh!]

Chưa đầy một phút, Lục Dao lại nổi điên thêm lần nữa.

Cô ấy thô bạo đẩy mọi thứ trên bàn cà phê xuống đất, mất kiểm soát nói: "Tống Viễn, anh nóng lòng muốn nối lại tình xưa với Lâm Nhân tới vậy sao?"

Lục Dao nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ tổn thương, nước mắt cô ấy trào ra.

"Có phải từ lâu anh đã mong tôi ch.ết đi để nhường chỗ lại cho Lâm Nhân, đúng không?"

9.

Tôi quy hết mọi cảm xúc bất thường của Lục Dao cho căn bệnh ung thư não.

"Lục Dao, kết hôn được ba năm rồi, trong lòng em anh là loại người đó sao?"

Tôi vừa nói vừa đưa điện thoại ra trước mặt Lục Dao.

"Em nhìn cho rõ anh đang nhắn tin với ai."

Lục Dao rủ mắt nhìn xuống, biểu cảm trên gương mặt cô ấy chuyển thành xấu hổ.

Cô ấy nức nở nói: "Nếu anh cho em được cảm giác an toàn thì làm gì có chuyện em trở nên như ngày hôm nay?"

Cảm giác an toàn mà Lục Dao muốn chẳng qua chỉ là tôi nói vài lời yêu cô ấy.

Nhưng chuyện tình cảm mà, gạt người khác được nhưng không thể gạt được chính mình.

Đối với tôi, Lục Dao chưa quan trọng đến mức để tôi sẵn sàng tốn công tốn sức vờ yêu cô ấy.

Tôi khẽ thở dài một hơi rồi trả lời: "Cảm giác an toàn là thứ mà em phải tự tạo cho chính mình, thay vì trông ngóng ở anh thì cứ đi mua sắm đi du lịch có phải tốt hơn không?"

Tình yêu là thứ hão huyền và vô dụng nhất trên đời này.

Không thể phủ nhận rằng khi ở bên Lâm Nhân, tôi rất thích cô ấy.

Nhưng năm năm trước, chúng tôi đã chia tay.

Tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng đã phai nhạt theo năm tháng.

Tôi chưa bao giờ là kiểu người đứng tại chỗ để đợi người khác quay đầu lại.

Nhưng đáng tiếc, cho tới bây giờ Lục Dao vẫn không chịu hiểu sự thật này.

10.

Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi đưa Lục Dao đi mua sắm.

Còn đem theo thẻ tín dụng phụ của tôi.

Dù tài sản đứng tên mẹ tôi không kém tôi là mấy.

Nhưng kỳ lạ là bà vẫn rất thích quẹt thẻ của người khác.

Ngay khi tôi vừa đặt chân vào công ty thì Lâm Nhân đã gửi tới danh sách những đồ cần bồi thường, còn kèm theo một loạt ảnh chụp màn hình lịch sử mua hàng.

Tôi xem qua tổng số tiền rồi chuyển khoản trực tiếp cho cô ấy bằng di động của mình.

Lâm Nhân trả lời tôi hai chữ “cảm ơn” qua Wechat, sau đó cũng không nhắn thêm dù chỉ một chữ.

Suốt cả buổi sáng, tôi nhận được vô số tin nhắn thanh toán từ thẻ phụ.

Tin nhắn trừ tiền dài dằng dặc nên tôi cũng lười kiểm tra từng cái một.

Nửa chừng thì dừng lại trong hơn một giờ.

Tôi còn tưởng cả hai đã đi ăn trưa.

Nhưng quầy lễ tân đã gọi cho tôi và nói rằng một phụ nữ tên Tôn Duyệt Duyệt muốn gặp tôi.

Tôi sửng sốt một hồi mới nhớ ra Tôn Duyệt Duyệt là ai.

"Dẫn cô ấy lên đây."

Tôn Duyệt Duyệt là bạn thân của Lâm Nhân.

Trước kia lúc còn quen Lâm Nhân, tôi từng mời cô ấy ăn tối.

Vài phút sau, Tôn Duyệt Duyệt hung hăng đẩy cửa phòng làm việc của tôi, chỉ vào tôi và mắng: "Tống Viễn, anh còn là một thằng đàn ông không?"

11.

Tôi nhíu mày khó chịu: "Tôn Duyệt Duyệt, đừng ỷ tôi nể mặt cô mà muốn nói gì thì nói.”

Sau khi chia tay Lâm Nhân, tôi không gặp lại Tôn Duyệt Duyệt.

Không ngờ hôm nay cô nàng đến đây để mắng tôi.

Tôn Duyệt Duyệt đóng cửa lại và nói một cách căm tức: "Mấy năm qua Nhân Nhân sống rất khó khăn, tại sao anh lại còn dung túng cho Lục Dao bắt nạt nó?"

Tôi sững người một lúc, nghĩ rằng cô nàng đang nói đến việc Lục Dao đến công ty của Lâm Nhân gây rối.

"Chuyện ngày hôm đó tôi cũng không ngờ được, nhưng tôi đã..."

Lời của tôi còn chưa dứt, Tôn Duyệt Duyệt đã nói: "Chuyện ngày hôm đó gì? Tống Viễn, chẳng lẽ anh không biết hôm nay Lục Dao lại đi gây sự với Nhân Nhân?"

Tôi đọc tin nhắn thanh toán trên điện thoại mình và hỏi: "Khi nào?"

Tin nhắn trừ tiền cuối cùng đã được gửi vào hai giờ trước.

Hơn nữa, lúc mẹ tôi đi dạo phố với Lục Dao, bà ấy còn gửi ảnh cho tôi.

Chẳng lẽ chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai giờ này, Lục Dao lại chạy đến tìm Lâm Nhân?

Tôn Duyệt Duyệt lạnh lùng nói: "Mới trưa nay thôi, Lục Dao đem theo một đống xa xỉ phẩm đến công ty Nhân Nhân, nhạo báng cô ấy làm người thứ ba trước mặt mọi người."

Vẻ mặt Tôn Duyệt Duyệt đầy bất mãn, tiếp tục nói: "Tuy Nhân Nhân đã năn nỉ tôi đừng nói với anh, nhưng hôm nay tôi phải nói, anh biết vì lí do gì mà Lâm Nhân chia tay với anh không?"

12.

Lời nói của Tôn Duyệt Duyệt đã đưa suy nghĩ của tôi trở lại vài năm trước.

Tôi và Lâm Nhân là bạn đại học, cũng là mối tình đầu của nhau.

Khi đó, Lâm Nhân là một người tương đối hiếu thắng.

Lúc gặp khó khăn, thà nhờ vả người ngoài chứ nhất quyết không nhận sự giúp đỡ từ người bạn trai là tôi.

Thấy tôi im lặng, Tôn Duyệt Duyệt đã tự lên tiếng: "Năm đó nhà Nhân Nhân gặp chuyện, nó sợ liên lụy tới anh nên nén đau thương nói lời chia tay.”

“Trong mấy năm qua, Nhân Nhân vẫn luôn yêu anh, nhưng nó đâu ngờ chia tay chưa được bao lâu thì anh đã có bạn gái, còn kết hôn sớm như thế.”

Khi Tôn Duyệt Duyệt kể chuyện này ra, cô nàng không hề che giấu sự mỉa mai trên gương mặt.

Tôi bình tĩnh nói: "Cô ấy là người đề nghị chia tay, tôi có bạn gái, tôi kết hôn hay không là quyền tự do của tôi. Chẳng lẽ các người cho rằng sau khi chia tay, tôi phải đứng tại chỗ đợi cô ấy quay về? Hay phải giống như một thằng lụy tình, theo đuổi cô ấy thêm lần nữa?"

13.

Sau khi Tôn Duyệt Duyệt đi rồi, tôi gọi điện thoại cho Lâm Nhân hẹn gặp mặt.

Lâm Nhân mặc một chiếc váy hoa nhí màu be trông đã sờn cũ, thoạt nhìn cả người trông tiều tụy hẳn ra.

Thấy ánh mắt của tôi rơi trên vạt váy mình, Lâm Nhân có chút gượng gạo kéo váy.

Cô ấy ngượng ngùng nói: "Anh đã tặng em chiếc váy này lúc chúng ta mới quen, nhưng không ngờ bây giờ vẫn còn mặc được."

Nghe Lâm Nhân nói thế, lúc này tôi mới nhớ ra lúc bên nhau, tôi có từng tặng cho cô ấy một cái váy giống như vậy.

Chỉ là cách đây đã quá lâu, tôi thật sự quên mất rồi.

Có lẽ vì tôi không trả lời, vẻ mặt của Lâm Nhân trở nên hơi xấu hổ.

Cô ấy cúi đầu: "Em không biết Duyệt Duyệt sẽ đến gặp anh, xin lỗi vì đã làm phiền anh."

Tôi đẩy một chiếc thẻ ngân hàng ra trước mặt Lâm Nhân, bảo cô ấy: "Lâm Nhân, cô có thể đến thành phố khác sống."

Nghe vậy, Lâm Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn tôi.

Đôi mắt cô ấy trợn to, sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt cô.

"Lục Dao là người trưởng thành có tay có chân, tôi không thể theo dõi cô ấy hai mươi bốn trên hai mươi bốn, cô còn ở lại đây ngày nào thì cô ấy sẽ còn tiếp tục làm phiền cô thêm ngày nấy."

Tuy rằng lúc này đây tôi không hiểu vì cớ sự gì.

Nhưng ở lập trường hiện tại của tôi, tôi chỉ có thể đứng về phía Lục Dao.

Đừng nói là giúp Lâm Nhân, cho dù tôi thật lòng chỉ muốn xử trí công bằng, Lục Dao cũng sẽ tức giận.

Chỉ khi Lâm Nhân rời đi thì vấn đề mới thực sự được giải quyết.

Lâm Nhân im lặng một lúc rồi nói: "Tống Viễn, Lục Dao đến tìm em hai lần liên tiếp, có lẽ cho thấy trong tim anh vẫn còn có em?"

Trong mắt Lâm Nhân chất chứa tia hy vọng.

Cô ấy nhìn tôi đăm đăm, như thể đang rất mong đợi câu trả lời.

"Người ta nói trực giác của phụ nữ rất đáng sợ, nếu không phải trong lòng Lục Dao bất an thì sao cô ấy có thể sỉ nhục em như vậy?"

14.

Lời nói của Lâm Nhân khiến tôi nhịn không được phải phì cười.

"Lâm Nhân, sao bây giờ cô lại trở nên ngây thơ như vậy hả?" Tôi chậm rãi nói.

Kỳ vọng trên mặt Lâm Nhân lập tức đông cứng lại, sau đó biến thành thất vọng.

"Chia tay đã hơn năm năm rồi, không phải mới năm ngày, làm sao cô lại nghĩ tôi còn nhớ mong cô?"

Tôi thật sự không hiểu nổi tư duy hiện tại của Lâm Nhân.

"Tình yêu có thể quan trọng đối với cô, nhưng đối với tôi, nó chẳng là gì so với công việc."

"Tôi có thể không yêu đương nhưng tôi không thể không làm việc, bởi vì công việc có thể mang lại cho tôi sự giàu có vô tận, tiền bạc là thứ duy nhất trên đời có thể khiến cho con người hạnh phúc."

Thời gian của tôi được dùng để tạo ra của cải, chứ không phải để vướng vào tình yêu.

Sắc mặt Lâm Nhân tái nhạt đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.

Cô ấy ngây người nhìn tôi, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Tôi tiếp tục: "Tôi biết bây giờ cô mắc bệnh nan y, cũng biết được lý do năm đó cô chia tay tôi."

15.

Lâm Nhân sinh ra trong một gia đình khá giả bình thường.

Lúc trước, cha cô ấy là một lập trình viên, còn mẹ làm giáo viên trung học.

Nhưng vì công việc không thuận lợi, cha của Lâm Nhân trở nên nghiện cờ bạc và đã vay trực tuyến lẫn vay nặng lãi rất nhiều.

Nhà đã dột còn gặp mưa đêm.

Lúc đó mẹ Lâm Nhân lại bệnh nặng.

"Năm đó cô tự cho rằng bản thân hy sinh là cao cả, nhưng tôi chả thấy cảm động tí nào."

Tôi biết những gì tôi nói ra rất tàn nhẫn, nhưng lời thật mất lòng.

Số tiền cha cô ấy nợ chẳng là gì đối với tôi.

Về bệnh tình của mẹ cô ấy, muốn tìm được đội ngũ y bác sĩ hàng đầu chỉ cần mở miệng là được.

Nhưng vào thời điểm đó, Lâm Nhân thà chấp nhận sự hỗ trợ từ người theo đuổi cô ấy, chứ không chịu mở miệng nhờ người bạn trai này.

Lâm Nhân cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Nhưng cuối cùng anh vẫn lặng lẽ giúp em."

Tôi uống hai hớp trà rồi mới nói tiếp: "Dù sao cũng từng yêu nhau, tôi không thể thấy ch.ết không cứu."

Những hạt nước to như hạt đậu rơi xuống từ đôi mắt Lâm Nhân, cô ấy vừa khóc nức nở vừa nói: "Tống Viễn, nếu như biết trước mình bị bệnh nan y, khi đó em nhất định sẽ không chia tay anh."

Lâm Nhân giơ tay, lau đi nước mắt trên mặt: "Em sẽ ở bên anh và trân trọng từng ngày của chúng ta."

"Nhưng trên đời làm gì có nếu như." Thấy Lâm Nhân khóc, trong lòng tôi không chút xao động.

"Chúng ta lớn cả rồi, phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, vả lại chưa chắc cô còn yêu tôi được bao nhiêu."

Thời gian có thể xóa nhòa đi rất nhiều thứ.

Bao gồm cả tình cảm.

Đừng nói tới năm năm, năm tháng thôi cũng đã đủ để người ta quên đi tình cũ.

"Trên đời này không có ‘thuốc hối hận’, chính cô là người đã chọn từ bỏ."

16.

"Sở dĩ cô nhớ mãi không quên được tôi là bởi sau này cô không gặp được ai tốt hơn."

Bản thân tôi có đáng để ai đó nhớ mãi không quên trong một khoảng thời gian dài hay không, tôi tự ý thức được.

"Nếu trong năm năm nay, cô gặp được một người trẻ tuổi hơn tôi, giàu có hơn tôi, đẹp trai hơn tôi và yêu cô thật lòng, tôi tin rằng trong chưa đầy ba tháng thôi cô đã quên luôn sự tồn tại của tôi rồi…”

"Cô cũng sẽ không canh cánh trong lòng quá khứ mãi."

Lâm Nhân cầm tách trà trước mặt cô ấy và định hất thẳng vào tôi.

Nhưng cuối cùng, trà cũng không đổ một giọt.

Cô ấy đỏ mắt hỏi tôi: "Tống Viễn, sao anh lại thành ra thế này?"

Tôi khẽ cười nói: “Con người luôn thay đổi, người cô không thể quên được thật ra chỉ là tôi trong tưởng tượng của cô mà thôi, người cô thật lòng yêu thương mong nhớ cũng chưa chắc đã là tôi.”

"Thời gian sẽ mài mòn những khía cạnh thô ráp của cố nhân trong mắt cô, khiến cho dáng vẻ của người đó trở nên đẹp đẽ không tì vết mỗi khi cô nhớ lại. Cô cũng không còn lại bao nhiêu ngày, hà cớ gì tự khiến bản thân phiền lòng."

Tôi lại đẩy thẻ ngân hàng trên bàn về phía trước.

"Có thể cô cảm thấy tôi đưa tiền cho cô là đang làm nhục cô, nhưng dựa trên kinh nghiệm của bản thân tôi, tiền luôn hữu dụng ở bất cứ hoàn cảnh nào."

Tôi nhìn thẳng vào Lâm Nhân: "Khổ hơn nửa đời người, còn lại chút thời gian ít ỏi này thôi, hãy tranh thủ làm những chuyện cô chưa từng làm đi."

Tôi hỏi bạn tôi là một bác sĩ.

Tình hình của Lâm Nhân và Lục Dao đều không mấy khả quan.

Dù có tích cực điều trị thì cũng kéo dài không được bao lâu, quá trình điều trị cũng rất đau đớn.

Lâm Nhân im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cầm lấy thẻ ngân hàng.

"Tống Viễn, chúng ta đã thanh toán xong." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play