Nghề Rủi Ro Cao: Bạn Gái Của Tổng Tài Bá Đạo

3/4


5 tháng


17.

Thật tình thì nếu Lục Dao không gây rắc rối tận hai lần liên tiếp cho Lâm Nhân, tôi cũng không muốn nói những lời khó nghe như vậy với cô ấy.

Tốt xấu gì cũng từng là người phụ nữ tôi thích.

Nhưng nếu tôi không tàn nhẫn thì Lâm Nhân sẽ không chịu rời đi.

Tính cách Lục Dao hay ghen tuông mù quáng, thêm nữa cô ấy cũng không còn sống được bao lâu, tôi sợ cô ấy lại làm xáo trộn cuộc sống yên bình của Lâm Nhân.

Tôi hút thuốc trong hầm xe một lúc.

Nghĩ đến việc vừa về nhà sẽ phải đối mặt với một người điên cuồng kiếm chuyện như Lục Dao, tôi lại thấy đầu mình nhức nhức.

Nhưng tôi không ngờ rằng mẹ tôi cũng ở đây.

Trên sàn nhà có đầy túi mua sắm, cả hai đang ăn tối rất vui vẻ.

Khi nhìn thấy tôi, mẹ tôi ngoắc tôi lại: "Sao về muộn thế? Con mau tới ăn cơm đi."

Tôi thản nhiên trả lời: "Con ăn ở ngoài rồi."

Nụ cười trên môi mẹ bỗng nhạt đi nhiều.

Bà ấy buông đũa xuống, đi về phía tôi: "Vậy thì chúng ta nói chuyện đi."

18.

"Anh với Lâm Nhân có chuyện gì?"

Vừa bước vào phòng làm việc, mẹ tôi đã hỏi thẳng vào vấn đề.

"Lục Dao đã nói gì với mẹ?" Tôi cau mày và hỏi.

Mẹ tôi phát ra tiếng “hừ” nhẹ, tức giận nói: "Mẹ biết anh không thích Dao Dao, nhưng anh cũng đừng quên anh đã là người có gia đình, hơn nữa mấy năm nay Lâm Nhân vẫn dây dưa với thằng nhóc họ Chu..."

Người họ Chu trong miệng mẹ tôi là người theo đuổi Lâm Nhân.

Chúng tôi cũng là bạn học.

Lúc đại học, cậu ta thích Lâm Nhân.

Vào thời điểm cha Lâm Nhân nợ nần chồng chất vì vay nặng lãi, người họ Chu đã đứng ra trả hộ.

Thậm chí, ngay cả công việc hiện tại của Lâm Nhân cũng do một tay người họ Chu sắp xếp cho.

Những chuyện này tôi không cần hỏi, sẽ có người chủ động đem chuyện này ra để đâm chọt tôi.

"Con đã chia tay với Lâm Nhân năm năm rồi, không còn vương vấn gì, tự bản thân Lục Dao đa nghi vô lý, sao mẹ cũng tin theo rồi?"

Mẹ tôi lại khịt mũi, nói: "Nếu thật sự không còn vương vấn thì sao hôm nay anh còn chuyển tiền cho người ta?"

Sắc mặt tôi đột nhiên trở nên khó coi: "Mẹ, làm sao mẹ biết hôm nay con chuyển tiền cho Lâm Nhân?"

Mẹ tôi có chút chột dạ, trả lời: "Công ty anh có người nhìn không nổi, lén báo cho Lâm Nhân biết."

Tôi hít sâu một hơi, giải thích: "Con chuyển tiền cho Lâm Nhân là bởi vì Lục Dao chạy tới công ty họ gây chuyện, đập nát văn phòng của người ta. Nếu con không đền tiền thì lúc này Lục Dao hẳn còn đang ngồi trong đồn cảnh sát."

19.

Sau khi mẹ tôi về, tôi gửi tin nhắn cho thư ký của mình.

[Kiểm tra giám sát trong văn phòng của tôi xem trưa nay ai đã chạm vào máy tính tôi, sau đó thông báo cho người này ngày mai hãy đến công ty làm thủ tục thôi việc.]

Sau khi tôi chuyển tiền cho Lâm Nhân có báo cho cô ấy qua WeChat.

Người này biết tôi chuyển tiền cho Lâm Nhân, chắc do nhìn thấy lịch sử trò chuyện trên máy tính của tôi.

Trong vòng hai phút sau, thư ký đã gửi lại tin nhắn cho tôi.

"Là Tiểu Triệu của phòng Hành chính."

Tôi mặt lạnh như tiền, bảo: "Sa thải đi."

Tôi có chút ấn tượng về Tiểu Triệu.

Lúc Lục Dao bắt đầu nghi ngờ lung tung, cô ấy đã yêu cầu Tiểu Triệu này làm tình báo cho mình.

Nhưng bởi vì cô ta chưa làm gì khác thường nên tôi cứ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tôi không ngờ tới, lần này cô ta lại dám nhìn trộm WeChat của tôi.

Tôi nhìn ảnh cưới chụp với Lục Dao đặt trên bàn, ý định ly hôn lại một lần nữa xuất hiện.

Nhưng tôi còn chưa kịp đưa ra quyết định, Lục Dao lại đột nhiên đẩy cửa xông vào.

"Tống Viễn, tại sao anh lại muốn sa thải Tiểu Triệu?"

20.

Tôi liếc nhìn Lục Dao: "Dựa vào những gì cô ta đã làm, không báo cảnh sát đã là nhân nhượng hết mức rồi."

Lục Dao giận dữ nhìn tôi: "Anh chột dạ chứ gì? Tống Viễn, anh chuyển tiền cho Lâm Nhân sau lưng tôi, anh còn dám nói không có chuyện gì với Lâm Nhân?”

Nhìn thấy bộ dạng của Lục Dao, ý nghĩ ly hôn càng trở nên khó kìm lại được.

"Vì cái gì anh phải chuyển tiền cho Lục Dao, tự bản thân em không rõ sao?" Mặt tôi lộ ra vẻ mỉa mai: "Nếu anh với Lâm Nhân có gì với nhau thì tại sao tới bây giờ em vẫn chưa lần ra được dấu vết gì?"

Vẻ tức giận trên mặt Lục Diêu nhanh chóng bị thay thế bởi sự hối lỗi.

Cô ấy uất ức nói: "Tống Viễn, em như thế này còn không phải là vì anh sao?”

"Nếu anh đối xử với em tốt hơn chút, làm sao em phải suy nghĩ lung tung? Xét cho cùng cũng là bởi vì em quá yêu anh, yêu đến mức đánh mất chính mình."

Tôi đón lấy ánh mắt lên án của Lục Dao: "Nhưng trước khi đăng ký kết hôn, anh đã nói rồi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, có lẽ cả đời anh cũng sẽ không nảy sinh tình cảm với em."

Loại thông gia trên danh nghĩa này rất phổ biến trong giới làm ăn.

Mục đích duy nhất là để thúc đẩy quan hệ hợp tác bền chặt giữa hai công ty.

Tiện thể cùng nhau chung sống cho qua ngày đoạn tháng.

Hầu hết các cặp vợ chồng trên danh nghĩa đều mạnh ai nấy lo chuyện mình.

"Trong ba năm qua, bất kể em ồn ào như thế nào, anh cũng chưa từng bạo lực lạnh với em, em có thể quẹt thẻ của anh tùy thích, anh cũng đã dành đủ sự tôn trọng cho em…”

"Ngoại trừ không yêu em, cái gì cho được anh đều cho đủ. Lục Dao, là do em quá tham lam."

21.

Tôi không hiểu lắm, yêu hay không yêu quan trọng đến vậy sao?

Những gì tôi làm cho Lục Dao ở hiện tại cũng không khác mấy những chuyện tôi đã làm cho Lâm Nhân lúc còn quen cô ấy.

Có lẽ sự khác biệt duy nhất là Lâm Nhân không muốn quẹt thẻ của tôi.

Mặt Lục Dao đã đẫm nước mắt: "Tôi chẳng qua là muốn chồng tôi thích tôi, yêu tôi, sao tôi lại tham lam? Tống Viễn, anh mới là kẻ quá đáng."

Tôi chế nhạo: "Vậy nên con người em mới khiến người khác thấy mệt mỏi."

Tôi uống một ngụm nước cho nhuận giọng rồi mới tiếp tục nói: "Nếu em muốn yêu đương, đáng lẽ ra em nên tìm người nào nghèo một chút, anh tin rằng có rất nhiều người ngoài kia sẵn lòng yêu đương với em."

Kể cũng lạ, đa phần người ta lại thích nói chuyện tiền bạc với người nghèo và nói chuyện tình cảm với người giàu.

Lục Dao trừng mắt với tôi, khóc nức nở hơn: "Tống Viễn, anh là đồ khốn nạn!"

Tôi gật đầu: "Ừ, anh đúng là một thằng khốn nạn, cho nên Lục Dao à, anh không định nhẫn nhịn nữa, chúng ta ly hôn đi. Anh biết thời gian của em không còn nhiều nữa nên chúng ta không cần phải tiếp tục hành hạ nhau như thế này."

Tôi dừng lại một chút rồi nói thêm: “Tiền cấp dưỡng anh sẽ đưa cho em, nếu em muốn căn nhà mà chúng ta đang ở thì anh có thể để lại cho em, nhưng anh không thể cho em cái gì khác được.”

22.

Lục Dao tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền.

Tôi cũng đã nhờ luật sư soạn thảo một thỏa thuận ly hôn.

Tiền mất một nửa còn có thể kiếm lại được.

Chứ tôi không muốn chịu đựng kiểu sống này thêm chút nào nữa.

Tôi cầm đơn ly hôn gõ cửa phòng Lục Dao.

"Luật sư đã soạn xong thỏa thuận ly hôn, anh để ở cửa cho em."

Tôi đang định đi thì cánh cửa đóng chặt đột ngột mở ra.

Đầu tóc rối bù, sắc mặt của Lục Dao tái nhợt như ma.

Đôi mắt của cô ấy đỏ ửng và sưng lên, chắc mấy hôm nay đã khóc rất nhiều.

Trước tiên Lục Dao nhìn thoáng qua tờ giấy thỏa thuận ly hôn nằm trên đất, sau đó chậm rãi nhìn tôi: "Tống Viễn, nếu anh đã biết tôi sắp ch.ết, tại sao anh nhất định phải ly hôn?"

Nói xong, nước mắt Lục Dao lại bắt đầu rơi.

"Chẳng lẽ trong lòng anh, tôi chẳng là cái thá gì hết? Coi như là nuôi mèo nuôi chó đi, ba năm bên nhau ít nhất anh cũng phải có chút tình cảm gì đó chứ."

Mấy ngày không nói chuyện, lại thêm thỉnh thoảng khóc lên khóc xuống, giọng nói của Lục Dao trở nên khàn khàn.

Nhìn cô ấy như vậy, trong lòng tôi ít nhiều gì cũng có chút không đành lòng.

"Yêu đương không giống nuôi thú cưng." Tôi cố gắng giải thích thật khéo léo.

Nếu đã không yêu một người, thì cũng sẽ không vì bên nhau lâu ngày mà nảy sinh tình cảm được.

Cùng lắm chỉ có thể coi là ở lâu cũng thành quen.

Lục Dao không cam lòng: "Con người đều như thế mà, thứ đã có trong tay sẽ không biết trân trọng, mà giờ em cũng sắp ch.ết rồi, trái tim anh làm bằng đá hả Tống Viễn?"

Tôi thở dài, nói thật lòng: "Lục Dao, em là người thông minh mà, sao vẫn chưa nghĩ thông? Lúc em còn sống anh đã vốn không yêu em, thì làm sao anh có thể bất thình lình yêu em chỉ vì em sắp ch.ết?"

Thậm chí không lâu sau này, tôi có lẽ sẽ quên đi tất thảy mọi thứ về người đã từng là bạn đời này.

"Chúng ta lấy nhau được ba năm, có chung nhiều kỷ niệm, nên khi biết em mắc bệnh nan y, anh thấy tiếc nuối thay cho em và cũng muốn em sống thật thoải mái trong những ngày còn lại."

Cho dù người mắc bệnh nan y có là bạn thân của tôi, tôi cũng sẽ có suy nghĩ tương tự.

"Mà chuyện này chẳng liên quan gì đến tình yêu, là người bình thường thì ai cũng đều sẽ nghĩ vậy."

23.

Lục Dao khóc lóc thảm thiết, khóc đến mức nhập viện.

Bác sĩ nói tình trạng của cô ấy chuyển biến rất nghiêm trọng.

Nếu cứ mặc kệ thì có lẽ sẽ sống không qua nổi ba tháng.

Nhưng Lục Dao nhất quyết muốn xuất viện.

"Tống Viễn, em cầu xin anh, đừng nói với gia đình em, được chứ?" Đôi mắt Lục Dao lại ửng đỏ: "Dù sao đã không còn cứu được, cần gì phải khiến họ buồn lòng trước lúc em ra đi."

Tôi lưỡng lự rồi nói: "Nhưng biết trước thì ít nhất còn có thể nói lời tạm biệt với em."

Lục Dao cười nói: "Anh nói cũng đúng, để em suy nghĩ đã."

Có lẽ bởi vì thời gian thật sự không còn nhiều, Lục Dao trở nên hòa nhã hơn rất nhiều.

Thỏa thuận ly hôn lại bị cô ấy xé bỏ.

"Tống Viễn, anh chịu đựng cũng đã ba năm rồi, bây giờ em chỉ còn lại ba tháng, mong anh gắng chịu thêm ba tháng nữa thôi."

Lục Dao cúi đầu cười nhạt nhẽo rồi nói tiếp: "Lúc còn sống em đã không chiếm được tình cảm của anh, thì ít nhất hãy để em được ra đi với thân phận phu nhân nhà họ Tống."

Nhìn dáng vẻ của Lục Dao, tôi chân thành nói: "Thật ra lúc vừa mới kết hôn, anh đã từng muốn thử thích em."

Vào thời điểm đó, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ ly hôn ầm ĩ với Lục Dao.

Tôi chỉ nghĩ, nếu chúng tôi có thể nảy sinh tình cảm thì thật tốt.

Câu nói của tôi khiến Lục Dao im lặng một lúc lâu.

Cô ấy cười nhạo chính mình: "Đáng tiếc, em đã tự tay triệt tiêu khả năng này." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play