Nghề Rủi Ro Cao: Bạn Gái Của Tổng Tài Bá Đạo

1/4


5 tháng


1.

Bạn gái cũ đã chia tay 5 năm và người bạn đời đã kết hôn được 3 năm đột nhiên mắc bệnh ung thư cùng một lúc.

Một người bị ung thư dạ dày, một người bị ung thư não, cả hai đều ở giai đoạn cuối.

Cả hai đều nói họ không còn sống được bao lâu nữa.

Trùng hợp thay, họ được điều trị tại cùng một bệnh viện.

Hơn nữa người khám cho họ đều là người quen của tôi: một người là bạn thân, một người là bạn gái của bạn thân.

Người có tên trên cùng một hộ khẩu với tôi đã đến quán bar để bao trai trẻ vào ngày cô ấy được chẩn đoán mắc ung thư.

Một người bạn chơi với tôi từ nhỏ đã gửi cho tôi một đoạn video quay cảnh cô ấy uống rượu trong quán bar.

Ngồi cùng bàn với cô ấy là vài tên nhóc biết làm nũng và mấy cậu trai đẹp trẻ tuổi.

Đám người này trông rất quen mắt, trước đó tôi có từng lướt qua một bài đăng tương tự.

Cũng là đám người mẫu nam tại quán bar này.

Mặc dù tôi không có bất kỳ tình cảm nào với Lục Dao nhưng cũng không muốn trên đầu mình nhô lên vài chục cái sừng.

Vì vậy, trước khi mọi thứ đi xa hơn, tôi lái xe đến quán bar và kéo Lục Dao ra khỏi đám hỗn độn này.

Trên đường về nhà, Lục Dao rất im lặng.

Tôi và cô ấy là hôn nhân thương mại.

Nhưng gần đến lúc kết hôn, tôi mới biết Lục Dao đã yêu thầm tôi từ rất lâu.

Chỉ là lúc đó tôi và Lâm Nhân chưa chia tay, Lục Dao cũng không thèm làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác.

Vì vậy, cô ấy đã chọn đi du học lên cao học.

Khi cô ấy về nước, tôi và Lâm Nhân đã chia tay hơn một năm.

Tình cờ làm sao mà bố mẹ chúng tôi quen biết nhau, thế là bọn họ bắt nhịp rất nhanh, sắp xếp cho chúng tôi xem mắt.

Sau vài lần hẹn hò tìm hiểu nhau, tôi có ấn tượng khá tốt với cô ấy.

Thuận theo tự nhiên, chúng tôi trở thành bạn trai bạn gái, rồi cùng bước vào lễ đường kết hôn.

Ba năm nay, Lục Dao vẫn luôn tìm mọi cách để tôi yêu cô ấy, luôn muốn chứng minh rằng trong lòng tôi có cô ấy.

Nhưng cô ấy càng làm như vậy, tôi càng thấy phản cảm.

Công việc đã đủ để làm cho tôi mệt muốn hói đầu, trở về nhà lại phải chịu đựng sự tra tấn về mặt tinh thần.

Thế cho nên quan hệ của chúng tôi tuy rằng chưa đến nỗi xung khắc như nước với lửa, nhưng cũng chỉ ở mức tương kính như tân.

Vào thời điểm cô ấy hay nhiễu sự nhất, tôi cũng từng đề cập đến việc ly hôn.

Nhưng lần nào Lục Dao cũng không đồng ý.

Không nhờ người này người kia nói giúp, thì cũng là đòi sống đòi ch.ết.

Cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được gì.

Nhưng tôi không ngờ lại có một ngày Lục Dao chủ động nhắc tới chuyện ly hôn.

Cô ấy bình tĩnh nói: "Tống Viễn, chúng ta ly hôn đi."

Tôi vô thức nhìn về phía Lục Dao.

Đôi môi cô ấy mấp máy nhưng không phát ra tiếng.

Nhưng tôi biết đọc khẩu hình miệng, tôi hiểu những gì cô ấy đã không nói ra.

[Bởi vì... Em sắp ch.ết rồi.]

2.

Thật ra, tôi đã biết Lục Dao bị ung thư từ lúc mới có chẩn đoán, bởi vì người khám bệnh cho cô ấy là bạn gái của bạn thân tôi.

Lúc đó cô bạn thấy sắc mặt của Lục Dao rất bất thường, sợ cô ấy nghĩ quẩn nên cô bạn ấy đã xin bạn trai mình thông tin liên lạc của tôi để kể rõ sự tình từ đầu đến cuối.

Tuy tôi không có tình cảm gì với Lục Dao nhưng nể tình nghĩa vợ chồng suốt ba năm, tôi vẫn dự định để cho cô ấy vui vẻ đi nốt chặng đường cuối cùng này.

Nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy sẽ đề nghị ly hôn với tôi vì chuyện này.

"Để anh cân nhắc đã."

Tôi không trả lời ngay.

Mặc dù tôi và Lục Dao đã ký hợp đồng tiền hôn nhân nhưng tài sản chung sau kết hôn cũng không hề nhỏ.

Lúc này ly hôn, tôi phải chia bớt một nửa giang sơn mà ba năm qua tôi đã dày công vun vén sang cho cô ấy.

Nhưng nếu không ly hôn thì thiệt hại của tôi sẽ nhỏ đi đáng kể.

Lục Dao đột nhiên lộ ra vẻ châm chọc, cô ấy cười khẩy nói: "Chẳng phải anh đã muốn ly hôn từ lâu rồi sao? Giờ tôi đã đồng ý tác thành cho hai người, anh lại chưa chịu đồng ý ngay, còn cân nhắc cái gì nữa?"

Lời nói của Lục Dao khiến tôi thấy khó hiểu.

Cái gì mà “tác thành cho hai người”?

"Ý em là gì?" Tôi nhíu mày và hỏi.

Đàn ông không kiểm soát được bộ phận phía dưới của mình thì sẽ kéo theo nhiều hệ lụy, điều này tôi hiểu rất rõ.

Tôi từng chứng kiến rất nhiều người xung quanh mình không kiểm soát được thân dưới, có người tự tay chôn vùi tiền đồ của mình, có người mất đi biết bao nhiêu tiền bạc của cải.

Tôi không muốn bản thân rơi vào bất kỳ tình huống nào trong hai cái trên.

Hơn nữa đối với tình cảm nam nữ, tôi không mặn mà gì cho cam.

Cho nên trong ba năm kết hôn, tôi chưa từng phụ lòng Lục Dao lần nào ở phương diện này.

Lục Dao vẫn còn chế giễu: "Tống Viễn, chúng ta đều là người trưởng thành, có những thứ không cần phải nói thẳng ra."

Nói xong, Lục Dao đột nhiên lấy ra một thỏa thuận ly hôn từ trong túi xách của cô ấy.

Cô ấy đập tờ đơn ly hôn lên bàn.

"Tôi không muốn đòi một đồng xu cắc bạc nào trong mớ tài sản sau kết hôn, còn căn nhà tôi đang ở và tất cả mọi vật dụng đều do anh mua nên sau khi ly hôn tôi sẽ dọn ra ở riêng."

Nói xong, Lục Dao xách túi đi về phía phòng ngủ.

Chưa đi được hai bước, Lục Dao chợt dừng bước.

Cô ấy quay lại và mỉm cười với tôi, nhưng nước mắt cô ấy đã chực trào.

"Tống Viễn, tôi đã giày vò anh suốt ba năm, giờ đây tôi buông bỏ anh cũng là buông tha cho chính mình."

3.

Câu “buông bỏ” trong miệng Lục Dao lại là đi đập vỡ hết đồ có thể đập được ở văn phòng làm việc của Lâm Nhân.

Còn tát Lâm Nhân một cái thật vang dội trước mặt bàn dân thiên hạ.

Sau đó buông một câu: "Tôi không cần tên đàn ông Tống Viễn chó má đó nữa, tặng lại cho cô."

Đoạn video Lục Dao đập phá đồ đạc được trợ lý của Lâm Nhân gửi qua email cho tôi.

Năm năm trước sau khi Lâm Nhân chia tay tôi, chúng tôi đã cắt đứt liên lạc.

Lâm Nhân biến mất không chút dấu vết suốt một thời gian, mãi cho đến một năm trước, cô ấy mới trở lại nơi này.

Cô ấy làm việc trong một công ty hợp tác với công ty tôi.

Vì công việc nên sau này chúng tôi có gặp nhau vài lần.

Sau khi Lục Dao phát hiện ra đã ghen lồng ghen lộn, nghĩ rằng tình cảm của tôi dành cho người yêu cũ vẫn chưa phai.

Lúc ấy tôi đã giải thích với Lục Dao.

Mãi cho đến khi tôi xem đoạn video do trợ lý của Lâm Nhân gửi, tôi mới nhận ra rằng Lục Dao vẫn cảm thấy tôi còn đang dan díu mập mờ với Lâm Nhân.

4.

Người của công ty đối tác biết Lục Dao cho nên không báo cảnh sát.

Khi tôi đến công ty của họ, Lâm Nhân đang lẳng lặng dọn dẹp đống lộn xộn mà Lục Dao để lại.

Trên mặt Lâm Nhân vẫn còn dấu bàn tay gây ra bởi cú tát của Lục Dao.

Cho thấy Lục Dao đã dồn rất nhiều sức vào cái tát này.

Nhìn thấy tôi, Lâm Nhân có vẻ hơi bối rối.

Một lúc sau, lại trông có vẻ như có chút tủi hờn, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

"Tổng giám đốc Tống, mong anh quản lý vợ mình cho tốt." Lâm Nhân vẫn đang cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Trong phòng, đồ nào vỡ được đều bị đập tất, gồm đủ thứ từ đồ đạc hỏng hóc, thủy tinh, đến mẫu sản phẩm và vài vật linh tinh tương tự đều nằm trên mặt đất.

"Xin lỗi." Tôi khẽ nói một câu: "Cô thống kê ra hết những tổn thất mà Lục Dao đã gây ra cho các cô, tôi sẽ bồi thường cho mọi người."

Trong chuyện này, người sai là Lục Dao, tôi không còn cách nào khác ngoài xin lỗi và bồi thường.

Ngẫm nghĩ một chút, tôi bổ sung thêm một câu: "Nếu cô muốn nhảy việc thì tôi có thể giúp một tay."

Lâm Nhân đột ngột dừng động tác ở tay.

Cô ấy nâng mi mắt nhìn tôi: "Tôi không thẹn với lòng mình, tại sao phải nhảy việc?"

5.

Lời nói của Lâm Nhân khiến tôi không biết nói gì cho phải.

Trong chuyện này cô ấy hoàn toàn là nạn nhân.

Nhưng những người ngoài cuộc thích hóng hớt sẽ chỉ tin vào những điều mà họ muốn tin.

Thân phận bạn gái cũ này dễ khiến cho cô ấy bị hiểu lầm.

Nên cho dù giữa chúng tôi chẳng có gì mờ ám nhưng Lục Dao lại làm lớn chuyện như vậy, chuyện này sẽ trở thành chủ đề để thiên hạ đàm tiếu.

Lâm Nhân giống như Lục Dao, cũng không còn mấy tháng để sống.

Dù gì đi chăng nữa, cô ấy cũng là người tôi từng yêu đương, nếu có thể, tôi cũng hy vọng những ngày còn lại cô ấy có thể sống thoải mái.

Thấy tôi không nói gì, Lâm Nhân tiếp tục cúi đầu sắp xếp lại mọi thứ.

Trong phút chốc, bầu không khí trở nên gượng gạo, tôi đành nói: "Thôi thì như thế này đi, chờ tới khi cô gửi tôi hóa đơn tổng số tiền thiệt hại, tôi sẽ bồi thường đầy đủ cho cô."

Nói xong, lúc tôi chuẩn bị bước ra ngoài thì Lâm Nhân lại mở miệng: "Nghe phu nhân Tống nói, hai người sắp ly hôn?"

Tôi thành thật trả lời: "Đúng là Lục Dao đã đề nghị ly hôn với tôi, nhưng tôi vẫn chưa cân nhắc."

Cô ấy sống không được mấy tháng, nếu bây giờ ly hôn thì phải đợi ba mươi ngày sau nữa mới lấy được giấy ly hôn.

Vậy thì rất phiền phức, tôi không muốn mọi chuyện rắc rối thêm.

Trên thực tế, tôi không thấy ly hôn hay góa vợ khác biệt gì nhau.

Những ngón tay cầm mô hình của Lâm Nhân run rẩy, cô ấy không cam lòng hỏi: "Anh yêu cô ấy đúng không?"

Tôi cau mày, thật sự không muốn trả lời kiểu câu hỏi này.

Phải chăng đối với phụ nữ, cuộc đời chỉ có mỗi tình yêu?

Nhưng đối với tôi, kiếm tiền là ưu tiên hàng đầu.

Còn tình yêu chẳng qua cũng chỉ là một trò tiêu khiển.

Giống như rượu, có cũng được, không có cũng chẳng hề gì.

Không đợi câu trả lời của tôi, ánh mắt của Lâm Nhân rõ ràng đã có chút thất vọng.

Cô ấy lẩm bẩm: "Thật sự đã muộn rồi sao..."

Sau đó, cô ấy không thốt ra thành lời.

Nhưng tôi vẫn hiểu.

"Nhưng em... sắp ch.ết rồi."

6.

Nói thật là tôi không hiểu dược tư duy của hai người này cho lắm.

Một người đệ đơn ly hôn với tôi vì bản thân sắp từ giã cõi đời.

Một người hỏi tôi yêu vợ tôi hay không vì bản thân sắp ra đi.

Vế trước với vế sau có liên quan gì nhau hả?



Sau khi rời văn phòng của Lâm Nhân, tôi lại đến nhận lỗi với sếp của cô ấy.

Tôi và Lục Dao vẫn chưa ly hôn, cô ấy đã gây ra chuyện này thì tôi phải giải quyết hậu quả.

Uống trà ở văn phòng ông ấy xong, lúc ra ngoài tôi, tôi bất ngờ nhìn thấy Lục Dao đang tựa vào xe của tôi.

Nhìn thấy tôi, Lục Dao chợt bày ra vẻ mặt “quả nhiên là như thế”.

Cô ấy cười khẩy, nói: "Tống Viễn, tôi biết anh sẽ đến mà."

Tôi mở cửa xe rồi đáp: "Em chạy đến công ty người ta sinh sự, nếu anh không đến thì bây giờ em đang ngồi ở trong đồn cảnh sát rồi."

Hiện tại đây là một xã hội pháp trị.

Trước pháp luật, không có chuyện người giàu sẽ được hưởng thêm đặc quyền gì.

Cũng đâu phải là lao động thuộc biên chế.

Lục Dao vẫn không chịu thôi, nói tiếp: "Bớt giả nhân giả nghĩa đi, không phải tôi đánh Lâm Nhân thì mắc gì anh vội vội vàng vàng chạy đến đây?"

Tôi không buồn đáp lại, lập tức leo lên xe.

Ngay sau đó, Lục Dao cũng ngồi vào ghế lái phụ.

Cô ấy vừa thắt dây an toàn vừa nói: "chúng ta còn chưa chính thức ly hôn, anh nóng lòng muốn ở bên cô ấy đến vậy sao?"

Lục Dao càng nói càng thêm xúc động: "Tôi nói cho anh biết, không dễ dàng vậy đâu, chỉ cần vẫn còn một ngày chúng ta chưa chính thức ly hôn thì ngày đó Lâm Nhân vẫn chỉ là người thứ ba không danh không phận mà thôi."

Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng nhịn không được, tức giận quát: "Lục Dao! Em một vừa hai phải thôi."

7.

Tôi không biết Lâm Nhân định làm gì nhưng dáng vẻ tìm cớ gây sự của Lục Dao khiến tôi rất chán ngán.

Rõ ràng lúc hai bên xem mắt, cô ấy thể hiện mình là con người sống rất thấu tình đạt lý.

Sau khi kết hôn, chúng tôi cũng từng có quãng thời gian chung sống hòa bình.

Nhưng một ngày nọ, sau khi cô ấy lục lọi trong phòng làm việc ra một cái bàn phím mà hồi xưa Lâm Nhân tặng tôi, Lục Dao bắt đầu đa nghi như Tào Tháo.

Cô ấy vẫn luôn nghi ngờ tôi và Lâm Nhân chưa dứt tình.

Lúc đó, tôi giải thích đi giải thích lại rằng: "Sở dĩ anh giữ cái bàn phím này là vì nó khá đắt, lại còn mới nữa nên vứt đi thì tiếc lắm."

Và đàn ông khác phụ nữ ở điểm này, họ sẽ không cố tình vứt bỏ những món quà của người kia hay những thứ chứa đựng những kỷ niệm chung chỉ vì cả hai đã chia tay.

Nếu đã không còn để ý nữa, thì những thứ này có ở đó hay không cũng không quan trọng.

Nhưng Lục Dao lại không tin.

Cô ấy vẫn một mực cho rằng tôi giữ lại đồ Lâm Nhân tặng là bởi vì tôi còn yêu Lâm Nhân.

Và bởi vì người nói lời chia tay trước là Lâm Nhân. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play