Trùm Trường Hôm Nay Có Khóc Nhè Hông?

2/5


5 tháng


4.

Nhưng tôi không ngờ tới, Diệp Tận nói giải quyết hóa ra là thế này đây.

Ngày hôm sau lại xuất hiện những tin đồn mới.

"Ê, nghe gì chưa, Diệp Tận nói Dịch Lâm là em họ cậu ta, bảo mọi người đừng có đồn bậy đồn bạ."

Khi tôi bước vào lớp với cái bánh bao trong miệng thì nghe thấy câu này, ngu người ngang luôn.

Gì, cậu ta là anh tôi á?

Tên Diệp Tận láo toét đó dám nói vậy luôn!

Giờ giải lao, tôi xuống căng tin mua đồ ăn vặt.

Lúc xếp hàng thanh toán, tôi tình cờ đứng sau Diệp Tận.

Một bạn nam mà tôi ghét vừa khéo đi ngang qua.

"Ê Dịch Lâm, anh em nhà bà gặp nhau không chào hả? Anh em họ kiểu gì vậy? Nói xạo tụi tôi đúng không?"

Diệp Tận xoay người lại, khi nhìn thấy tôi, cậu ta sững người một tẹo.

Cậu ta nháy mắt với tôi.

Tôi đành phải nhíu mày, miễn cưỡng gọi một tiếng: “Anh…”

Đôi mắt Diệp Tận lúc ngày sáng ngời lên, cậu ta mím môi, mặt mày hớn hở và khóe môi nhếch lên tận trời.

Dù ngu đến đâu cũng nhìn ra cậu ta đang thích thú trong lòng.

Vừa ra khỏi căng tin, tôi gõ ngay vào trán cậu ta.

Cậu ta nhăn nhó: "Đau—"

"Ai bảo bạn rêu rao khắp nơi bạn là anh trai tôi?"

Cậu ta gãi đầu rồi làm mặt nghiêm túc.

"Là lỗi của tôi. Ban đầu tôi định múc hết mấy đứa nói nhảm một trận, nhưng làm vậy thì hiệu suất thấp quá nên... Đành làm theo cách này."



Không hổ là đại ca trường.

Còn một lúc nữa mới vào giờ học, tôi muốn giữ cậu ta lại để nói chuyện.

Cậu ta lại vội vội vàng vàng bảo mình có việc phải đi.

Tôi nắm góc áo cậu ta và hỏi:

"Bạn là đầu gấu, có học hành hay làm bài gì đâu mà có việc bận."

Cậu ta lắc đầu, cười bất đắc dĩ rồi nói thật:

"Tôi sợ nán lại lâu sẽ gây thêm rắc rối cho bạn."

Nói xong thì vội vàng xoay người rời đi, cơn gió bấc thổi qua khiến áo đồng phục của cậu ta phồng lên trông như một cái túi lớn.

Bóng lưng cô đơn hiu quạnh.

Nhắc mới nhớ, đầu gấu người ta đều mang theo một đám đàn em.

Còn cậu ta đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình.

Nhìn bóng dáng ấy, tôi thấy sống mũi cay cay.

Đầu gấu gì chứ có mà chó con số khổ, cơm đã không đủ ăn mà còn cũng không có bạn.

Nhưng tính nết cậu ta ngoan ngoãn như vậy.

Tôi tự hỏi, tại sao không ai chịu chơi với cậu ta.

5.

Tôi cảm thấy con người cậu ta không xấu, từ sau đó, lúc vô tình gặp tôi đều chào hỏi cậu ta.

Nhưng hễ thấy tôi là cậu ta giả mù, chạy trốn nhanh hết mức có thể.

Cuối tuần, mẹ tôi đột nhiên hỏi tôi:

"Bé Lâm, tại sao mấy hôm nay không dẫn bạn cùng lớp đó về ăn tối cùng? Hôm qua mẹ tình cờ thấy thằng bé ở cửa hàng tiện lợi, nó còn chào hỏi mẹ, ôi chao, thằng nhóc đó gầy đi trông thấy."

Tôi giật mình, đành nói thật với mẹ:

"Mẹ ơi, thật ra bạn ấy... Là đầu gấu trường con."

Mẹ tôi sửng sốt.

"Nhưng mẹ thấy thằng bé trông không giống đứa trẻ hư, thôi, nhìn người cũng không thể nhìn mỗi vẻ bề ngoài, nếu con tin thằng bé thì có thể dẫn nó về đây ăn cơm."

Sau đó, tôi đi hỏi thăm xung quanh thì mới phát hiện, sở dĩ cậu ta bị gọi là trùm trường là do…

Lúc học trung học cơ sở, cậu ta một chọi ba mà vẫn thắng, hôm trước còn suýt chút nữa bẻ gãy tay của một tên kiếm chuyện.

Tôi nghe mà giật mình.

Trưa hôm đó, tôi đang ăn cơm ở căng tin thì Diệp Tận trông thấy tôi, ngạc nhiên thay, lần này cậu ta chủ động bước đến chỗ tôi.

Tôi không thể không lùi về sau, hỏi lí nhí:

"Nghe, nghe mọi người nói, bạn suýt nữa bẻ gãy cánh tay của người ta?"

Cậu ta thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy, thì sao?"

Tôi ngây người, cắn răng muốn chạy…

Cậu ta tiếp lời:

"Tôi chỉ tự vệ thôi mà, mấy người đó muốn đánh tôi nên tôi phải đánh trả, sau đó… sơ ý ra tay hơi nặng…"

Tôi đơ người.

Chà, mặc dù là tự vệ, nhưng trông vẫn... hơi đáng sợ.

Thấy dáng vẻ như hóa đá của tôi, cậu ta cười chua xót.

"Tôi còn tưởng hai đứa mình cũng coi như là bạn bè rồi. Ai dè, hóa ra bạn cũng sợ tôi, thôi bỏ đi, đằng nào mọi người cũng sợ tôi cả rồi, tôi… tôi cũng quen rồi."

Cậu ta mím môi, gắng gượng để trông kiên cường.

Cậu ta nói xong thì quay lưng bỏ đi.

Mấy ngày sau đó tôi trốn tránh Diệp Tận.

Cậu ta không nói gì, chỉ lặng lẽ giữ khoảng cách với tôi.

Chỉ là từ khi tôi tránh mặt cậu ta, lần nào chạm mặt, cậu ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Một ngày nọ, khi bắt gặp Diệp Tận ngồi một mình ăn cơm ở căng tin, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm ngồi xuống đối diện cậu ta.

Cậu ta ngước lên thấy tôi, nhướng mày:

“Bạn… không sợ tôi nữa?"

Tôi hít một hơi thật sâu, gom góp hết dũng khí và nói với cậu ta:

"Không phải bạn là anh tôi sao, tôi sợ cái gì?"

Cậu ta ngớ ra, gãi đầu cười cười, trên mặt xuất hiện hai vết đỏ hây hây.

6.

Tôi cắm cúi ăn cơm.

Hôm nay mấy món trong căng tin khó ăn quá, tôi lùa hai đũa đã thấy khó mà nuốt nổi.

Nhưng Diệp Tận lại ngốn nga ngốn nghiến.

Tôi bất ngờ, chỉ vào thức ăn trong khay.

"Bạn thấy mấy món này ngon hả?"

Cậu ta ngừng động tác và cơm, hai má còn đang phồng lên, lẩm bẩm trả lời:

"À, thì chí ít… vẫn ngon hơn mì gói."

Nói xong thì cậu ta lại âm thầm than thở:

"Haiz, kể ra thì mấy nhà sản xuất mì ăn liền bộ không biết sáng tạo thêm mấy vị mới sao, tôi ăn hết mấy vị trong cửa hàng tiện lợi, ngán tới tận cổ rồi..."

Tôi nghe mà lòng nặng trĩu.

Thế là tôi đưa hết rau trong khay mình cho cậu ta:

"Ôi dào, tôi ghét ăn mấy món này nhất, bạn ăn hộ tôi nha."

Cậu ta nhíu mày, nhìn ra gì đó:

"Rau xanh, cà rốt, bí ngô mà bạn đều không thích ăn? Dịch Lâm, bạn ăn vậy sao mà lớn nổi?"

Với vẻ mặt xấu hổ, tôi cúi đầu và gắp đùi gà trong bát.

Đồ ăn của mình tôi đưa hết sang cho cậu ta, nhưng chân gà để lại cho mình.

Bởi vì trong căng tin chỉ có đùi gà là ngon nhất, tôi không nỡ cho.

Diệp Tận không nói gì, chấp nhận lòng tốt của tôi.

Nhưng cậu ta bỗng gắp đùi gà của mình bỏ vào trong khay tôi.

Cậu ta cười.

"Cho bạn này.”

Tôi sửng sốt.

“Bạn… Bạn không thích ăn hả?"

"Thích chứ, nhưng cho bạn đó."

Tôi ngây ra, ngẩng đầu thì thấy Diệp Tận đang chống cằm nhìn mình cười.

Bắt gặp ý cười nồng nàn trong mắt cậu ta, tim tôi đập liên hồi.

Ngày qua ngày, Diệp Tận gầy đi trông thấy.

Tôi không thể tiếp tục trơ mắt nhìn nữa.

Nên trưa hôm đó, tôi bảo cậu ta:

"Diệp Tận, tối nay bạn theo tôi về nhà ăn cơm đi."

Diệp Tận đang ăn, nghe tôi nói xong thì sững người một lúc lâu rồi lắc đầu:

“Không cần đâu."

Tôi sững lại một chút, đổi lời: “Không ăn thì không cao lên được, bây giờ bạn cao bao nhiêu rồi?”

"Một mét bảy hai.”

"Có thể cao đến một mét tám không?"

"Tại sao phải cao đến một mét tám?"

"Mấy bạn nữ khác đều thích mấy anh chàng cao ráo mà."

Cậu ta ngước nhìn tôi, im lặng một lúc rồi dịu giọng hỏi:

“Vậy bạn… bạn cũng thích người cao ráo hả?"

Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Ừm."

Cậu ta do dự một lát, rồi cũng gật đầu:

"Vậy tôi theo bạn về."

7.

Thế là tan học, tôi dẫn cậu ta về nhà.

Ăn tối xong, cậu ta tranh việc rửa bát với mẹ tôi.

Không cần rửa bát, mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi xem tivi.

Đúng lúc trên tivi đang chiếu đến cảnh hôn lễ của nam nữ chính trong phim thần tượng.

Mẹ tôi vừa nói vừa cắn hạt dưa.

"Ái chà, bé Lâm, sau này con có quen bạn trai thì phải kiếm tên nào siêng năng như bé Diệp nhé."

Lời vừa dứt, trong phòng bếp liền truyền tiếng vỡ vụn.

Tôi chạy vội vào bếp thì thấy Diệp Tận đỏ mặt, chân tay luống cuống nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.

Nhìn thấy tôi, cậu ta càng hoảng sợ, cúi đầu nhặt mảnh vỡ.

Tôi vội vã ngăn cậu ta lại.

"Đừng đụng—"

Nhưng tôi vẫn chậm một bước.

Lúc nhìn xuống tay Diệp Tận, một đường màu đỏ đã hiện lên.

Tôi vừa tìm băng gạc vừa cằn nhằn cậu ta.

"Sao bạn bất cẩn thế?"

Cậu ta cẩn thận đi theo sau tôi, giải thích:

"Tôi nghe thấy lời dì nói, tự nhiên thấy căng thẳng, rồi..."

Mẹ tôi, mẹ tôi vừa nói cái gì?

Sau khi nhớ lại, tôi lặng lẽ đỏ mặt.

Tìm được băng cá nhân, tôi giúp cậu ta dán lại miệng vết thương.

Xong xuôi, tôi ngẩng đầu lên thì thấy khóe môi cậu ta nhoẻn lên, trông rất vui vẻ.

Tôi nhíu mày, thằng nhóc này ngu luôn rồi, bị thương mà sao cười vui dữ.

"Cười cái gì?"

Cậu ta giật mình, nụ cười cũng kiềm chế lại phần nào.

“Không có gì, chỉ là... Cảm thấy bạn rất quan tâm tôi.”

"Đúng thế, quan tâm bạn thì sao nào?"

Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Ừm, tôi… Vui lắm luôn."

Tôi ngẩn ra, mặt dần nóng lên.

Tôi vội rót một cốc nước lạnh để uống.

Diệp Tận lẳng lặng nhìn tôi.

"Dịch Lâm, tôi rất thích bạn..."

“Phụt—”

Tôi phun cả ngụm nước, mặt càng đỏ hơn.

Diệp Tận giật mình, nói cho tròn vành rõ chữ: "Ý là đồ ăn nhà bạn á..."

Tôi đen mặt nhìn cậu ta, giật giật khóe miệng.

"Diệp Tận, lần sau nói chuyện thì nói cho hết."

Cậu ta làm ra vẻ như oan ức lắm: "Rõ ràng là bạn ngắt lời tôi mà..."

"Rõ ràng là bạn..."

Cậu ta duỗi ngón tay tự chắn lại môi mình: "Ừm, là lỗi của tôi."

Tôi ngạc nhiên, cậu ta ngoan quá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play